Hướng Cuồng Ngôn trừng mắt:
- Uống đi chứ, chẳng lẽ nàng còn hận lão Hướng ta?
- Hừ!
Cốc Mục Thanh không quay đầu lại, quật cường bỏ đi.
Trong mắt Hướng Cuồng Ngôn chợt lộ vẻ cười cợt.
Cốc Mục Thanh đi ra ngoài mấy bước, cũng không quay đầu lại nói:
- Ta để cho Tống Kiếm Mi chết rất có thể diện, Vũ La nhìn thấy cũng sẽ không quá khó chịu.
Hướng Cuồng Ngôn thầm thở dài trong lòng, hiện tại nàng vội vàng rời đi như vậy, có lẽ là vì cảm thấy mình không có thể diện, lo bị tình lang bắt gặp. Nữ nhân này sa vào lưới tình lập tức si mê, khó thể kìm chế được...
Cốc Mục Thanh đi đã xa, Hướng Cuồng Ngôn mới tỉnh lại sau cơn trầm tư, tự cười mình một cái:
- Cũng được, vị thê tử hung hãn này so ra tốt hơn vị kia một chút.
Lão nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, sau đó nốc một ngụm rượu, thình lình giậm chân:
- Tên khốn Vũ La này, vì sao ngươi tìm toàn là nữ nhân tính cách cương cường như vậy?
Lão lại nhớ ngoài Cốc Mục Thanh ra, Chu Cẩn cũng không phải là đèn cạn khô dầu. Tương lai hậu viện Vũ La có hai con hổ cái trấn thủ, mình muốn tìm hắn chơi bời lêu lổng cũng khó...
Lão gãi gãi đầu:
- Đồ nhi ta tốt biết bao, tính cách ôn nhu dịu dàng, trong nóng ngoài lạnh, ngoài cứng trong mềm, thật sự là hiền nội trợ không có hai nhân tuyển, đáng tiếc, oa nhi số khổ...
Một ngày sau, Vũ La mới chạy tới sơn cốc.
Tống Kiếm Mi nằm trên một đống lá cây xanh biếc, toàn thân không có có một vết thương nào, y phục chỉnh tề, đúng là lên đường rất có thể diện.
Vũ La ở trong sơn cốc đúng nửa ngày, không dài không ngắn. Cũng không biết rốt cục hắn nghĩ gì, cũng không ai hỏi.
Đại thế Trung Châu đã định, Vũ La chạy thẳng về Nhược Lô Ngục.
Bọn Hướng Cuồng Ngôn biết tâm trạng của hắn, cũng không ngăn cản.
Trạch viện của Hướng Cuồng Ngôn trong Yên sơn, cách Nhược Lô Ngục và mỏ Ô Thiết của Vũ La cũng không xa, tự nhiên đi cùng hắn trở về. Lư Niệm Vũ cùng Vu Thiên Thọ không có chỗ để đi, sau khi thương lượng một phen, quyết định đi tới tranh đoạt chút địa bàn ở chỗ Hướng Cuồng Ngôn.
Đáng tiếc bốn người chỉ mới đi được nửa đường, đã bị Chu Hoành dùng trận pháp truyền âm gọi trở lại. Chu Hoành lộ vẻ vô cùng gấp gáp, mời bọn họ tới Dịch Dương thành ở phía Đông Trung Châu gặp mặt.
Tâm trạng Vũ La vẫn còn có chút vấn đề, dọc trên đường đi Vu Thiên Thọ cùng Hướng Cuồng Ngôn không ngừng nói chuyện chọc cười, muốn làm cho hắn vui vẻ. Chỉ tiếc hiệu quả không lớn, Hướng Cuồng Ngôn không khỏi có chút bận tâm.
Đến ngoài Dịch Dương thành, Vũ La mới dần dần khôi phục một chút. Dù Vu Thiên Thọ cùng Lư Niệm Vũ không hiểu xảy ra chuyện gì, nhưng dọc trên đường đi cũng thấy Vũ La có vẻ khác thường. Mãi tới bây giờ, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Dịch Dương thành chính là thành lớn nhất phía Đông Trung Châu, nhân khẩu sáu mươi vạn, so ra không phồn hoa bằng những thành thị ở miền Trung Trung Châu có nhân khẩu hơn trăm vạn.
Sau khi bốn người tới lập tức liên hệ với Chu Hoành. Chỉ sau khoảng thời gian uống cạn chén trà, Chu Hoành đã tới.
Vũ La vừa nhìn thấy Chu Hoành, lập tức giật mình kinh hãi. Trong ấn tượng của hắn, Chu Hoành là mẫu người lạc quan, không để bất cứ chuyện gì trong lòng. Lúc nào tức giận thì đánh người, lúc nào vui vẻ thì uống rượu, khoái ý ân cừu.
Nhưng Chu Hoành trước mắt hắn tiều tụy vô cùng, mắt hõm sâu đầy tia máu, vành mắt thâm quầng, râu ria mọc xồm xoàm, không biết bao lâu chưa cạo.
- Ngươi... Có chuyện gì vậy?
Chu Hoành nhìn thấy hắn, vành mắt thoáng đỏ:
- Muội phu, ngươi nhất định phải cứu phụ thân...
Vũ La giật nảy mình:
- Nhạc phụ Đại nhân ư, có chuyện gì vậy?
Vũ La phục kích Lâm Tuyệt Phong ở Hạo Đãng sơn, đã tảo thanh chướng ngại cuối cùng cho Chu Thanh Giang. Lẽ ra lúc này Chu Thanh Giang hẳn đang chấn chỉnh lại thế lực Cửu Đại Thiên Môn, thu chiến lợi phẩm mới đúng, vì sao lại gặp nguy hiểm?
Ở đây toàn là người mình, Chu Hoành cũng không giấu diếm:
- Sau khi phụ thân đi Đoạn Lạc Cát Liệt Đái, vẫn chưa thấy trở về!
- Cái gì?
Đây là một kết quả mà không ai ngờ tới, Lâm Tuyệt Phong đã chết, Chu Thanh Giang còn có thể có nguy hiểm gì? Dù Đoạn Lạc Cát Liệt Đái nguy hiểm thật, nhưng với thân thủ của Chu Thanh Giang chỉ cần cẩn thận một chút, hẳn sẽ không xảy ra nguy hiểm gì.
Huống chi Lâm Tuyệt Phong không có phó ước, Chu Thanh Giang cũng không thể xâm nhập quá sâu vào Đoạn Lạc Cát Liệt Đái, vì sao lại mất tích?
- Ngươi đừng nôn nóng...
Vũ La nói:
- Nói cho ta biết một ít tình huống cụ thể, ta nhất định giúp.
Chu Hoành ngồi xuống, Vu Thiên Thọ tự động bưng một chén trà nóng cho y.
Chu Hoành đờ đẫn nhận lấy, cũng không biết trà nóng bỏng miệng, nốc cạn sạch.
Y nhanh chóng kể lại mọi chuyện. Chu Thanh Giang chạy tới địa điểm ước chiến trước chờ Lâm Tuyệt Phong. Ước chừng vào ngày Lâm Tuyệt Phong chết, Chu Thanh Giang cũng mất đi liên lạc với ở nhà.
- Lúc ấy chúng ta đã báo cho phụ thân biết, muội phu ngươi đã giết chết Lâm Tuyệt Phong. Phụ thân chỉ thở dài một tiếng không nói gì, chỉ dặn dò chúng ta mọi sự không thể hành động thiếu suy nghĩ, chờ người trở lại rồi hãy nói.
- Hẳn là lão nhân gia đã lập tức lên đường trở về, nhưng từ đó về sau không còn tin tức của phụ thân nữa.
- Những ngày qua, tất cả mọi chuyện là do Hoắc Liên Đông sư thúc thương lượng xử lý cùng Đại ca ta, ta dẫn người đi tìm phụ thân. Nhưng đó là Đoạn Lạc Cát Liệt Đái, ta đã phái bảy nhóm người tiến vào, không một ai có thể trở về!
- Muội phu, ngươi nhất định phải cứu phụ thân, ta van ngươi...
Chu Hoành vừa nói vừa định quỳ xuống, Vũ La vội vàng lôi y dậy:
- Ngươi yên tâm, ta chuẩn bị một chút, lập tức đi Đoạn Lạc Cát Liệt Đái.
Trong ba huynh muội Chu gia, Đại ca Chu Hùng nhìn như chất phác, thực tế vô cùng chững chạc trầm ổn. Muội muội Chu Cẩn tính cách quật cường, gặp chuyện không chịu cúi đầu. Chỉ có Chu Hoành nhìn như phóng khoáng, trên thực tế năng lực chịu đựng là kém nhất. Tuy rằng cả ngày y lớn tiếng tranh cãi với Chu Thanh Giang, nhưng phụ thân vừa xảy ra chuyện, người bối rối nhất chính là y.
Chu Hoành nghe thấy Vũ La chịu hỗ trợ, mừng rỡ nói:
- Đa tạ muội phu, ta cũng đi chuẩn bị một chút, ta cùng đi với các ngươi!
Vũ La cau mày:
- Hay là ngươi ở lại đây nghỉ ngơi...
- Ta không cần!
Chu Hoành lắc đầu quầy quậy:
- Ta ở chỗ này chờ đợi đã không chịu được nữa rồi, bất kể thế nào ta cũng phải cùng đi với các ngươi.
- Nhưng bộ dạng như ngươi bây giờ, thật sự không thích hợp đi tới đó, Đoạn Lạc Cát Liệt Đái quá nguy hiểm, nếu không cẩn thận, sợ rằng ngay cả chúng ta cũng không ra được.
Chu Hoành lập tức xoay người, bất thình lình quỳ xuống dập đầu trước Lư Niệm Vũ:
- Cầu xin tiền bối giúp ta!
Lư Niệm Vũ thở dài một tiếng:
- Hiếu tâm có thể chuyển dời thiên địa. Huống chi lão đầu tử ta...
Lão lấy trong ngực áo ra một viên linh đan nhưng không đưa ngay cho Chu Hoành, vẫn cầm trong tay:
- Viên linh đan này có thể giúp cho một thân tu vi ngươi gia tăng ba thành, kéo dài trong thời gian ba tháng. Bất quá sau khi dược hiệu đã hết, trong vòng ba năm tu vi khó có thể tiến thêm. Ngươi hãy suy nghĩ cho thật kỹ.
Lão còn chưa dứt lời, Chu Hoành đã giật lấy viên linh đan, nuốt chửng cả lớp mặt bao bên ngoài.
Linh đan của Lư Niệm Vũ quả nhiên thần hiệu. Chỉ sau vài lần hô hấp, dược lực đã lan tỏa, Chu Hoành lập tức cảm thấy phấn chấn tinh thần:
- Muội phu, chờ ta một canh giờ.
Vũ La cũng không có cách nào nào khác.
Sau khi Chu Hoành đi, Vu Thiên Thọ có hơi kỳ quái nói:
- Lâm Tuyệt Phong đã chết, thầy trò Trịnh Tinh Hồn cũng đã chết. Còn có người nào có thể uy hiếp được Chu Thanh Giang?
Hướng Cuồng Ngôn nghiêm mặt:
- Lão cũng đừng quên Nga Mi cùng Không Động còn đó. Mặc dù chưởng môn hai nhà này vẫn luôn khiêm tốn, nghe lời Lâm Tuyệt Phong sai đâu đánh đó, nhưng không có nghĩa là thực lực hai người bọn họ yếu kém. Nếu thật sự xảy ra động thủ, Chu Thanh Giang cũng chưa chắc thắng ổn...
- Nhưng mà...
Lư Niệm Vũ quả nhiên là người hiền lành:
- Bọn họ cũng đã thực sự tỏ vẻ thần phục, vì sao còn có thể âm thầm làm chuyện này?
Ý kiến của người hiền lành không được ai để ý.