Tiên Tuyệt

Chương 557-2: Chém không hết đầu cừu nhân (Trung)

Sau lưng Lầm Tuyệt Phong mơ hồ hiện ra một hư ảnh vật tổ hình bảy con rồng không ngừng xoay chuyển, lực lượng gia tăng không ngừng. Bên ngoài áo giáp có ngọn lửa bảy sắc bừng bùng thiêu đốt.

Hai cánh tay Lâm Tuyệt Phong rung lên, thiết quyền của lão đánh tới trước mặt Vũ La nhanh như điện chớp.

- Xuyên Không!

Vũ La sớm có chuẩn bị, chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh bị thiết quyền Lâm Tuyệt Phong xuyên qua, đánh cho tan tác.

- Giỏi, rốt cục cũng đã được thấy lại chiêu này của lão, hẳn chiêu sắp tới là Đoạn Lãng phải không?

Lâm Tuyệt Phong vung cước lên, mép bàn chân lão giống như một lưỡi dao sắc bén, vẽ ra trên không một đạo quang nhận khổng lồ hình bán nguyệt đường kính đạt đến ba trăm trượng.

Quang nhận ngang trời cắt qua thân thể Vũ La, lại lột một nửa đỉnh một ngọn sơn phong phía sau. Những tảng đá lớn vỡ ra lăn ầm ầm xuống chân núi, dọc trên đường đi nện gãy không biết bao nhiêu là đại thụ. Những hung thú trong phạm vi gần đó đã bỏ chạy sạch sẽ từ lâu.

Hư ảnh Vũ La lại tiêu tan lần nữa, hắn đứng ở trên đỉnh một ngọn núi khác:

- Di Sơn, Lan Hà, Khỏa Hải, Phúc Địa, Diệt Thiên.

- Thất Đại Sát của lão đã đạt tới trình độ này, quả thật cũng không cần thi triển nhất nhất từng chiêu như trước nữa.

Lâm Tuyệt Phong không để ý tới hắn, hai cánh tay vung mạnh, tạo thành một trường lực lượng hùng mạnh. Năng lượng trong đó không ngừng dao động, chấn động khiến cho những ngọn sơn phong xung quanh phải lột đi một lớp đá bên ngoài.

- Di Sơn!

- Lan Hà!

- Khỏa Hải!

- Phúc Địa!

- Diệt Thiên!

Thất Đại Sát chính là một bộ sát chiêu của Lâm Tuyệt Phong. Sau khi thi triển xong Thất Đại Sát, lực lượng của Thất Long Ngự Giáp thuật mới được đẩy lên tới đỉnh phong. Lâm Tuyệt Phong quát to một tiếng, hư ảnh vật tổ bảy con rồng sau lưng lão phóng vút lên cao, hóa thành bảy cột sáng khổng lồ.

Tốc độ của lão bỗng nhiên nhanh đến mức mắt thường khó có thể nắm bắt, trong nháy mắt đã đến trước người Vũ La, dựa vào Thất Long Ngự Giáp thuật ôm chặt lấy lưng Vũ La:


- Thất Đại Sát nghịch chuyển!

Vũ La không hề chống lại cái ôm của Lâm Tuyệt Phong, mắt thấy dường như Lâm Tuyệt Phong thắng lợi trong tầm mắt, thế nhưng thình lình trong thân thể Vũ La tuôn trào ra một đạo hào quang màu vàng sẫm. Nhất thời Lâm Tuyệt Phong giống như bị hỏa thiêu, quát to một tiếng, lập tức vứt bỏ Vũ La. Vu lực màu vàng sẫm mang theo lực lượng cương phong trong đó, nhanh chóng ăn mòn Thất Long Ngự Giáp thuật của Lâm Tuyệt Phong.

Thất Long Ngự Giáp thuật này cũng không phải là pháp bảo đơn giản, mà là Lâm Tuyệt Phong rút lấy bảy đạo kinh mạch bên trong cơ thể mình, luyện hóa dung nhập vào trong pháp bảo tuyệt thế Sinh Tử Kiều. Sau đó thu hồi vào thân thể, biến thành áo giáp dính trên người, cơ hồ là một phần thân thể của lão.

- Tà môn Ma đạo, quả nhiên vẫn là tà môn Ma đạo!

Lâm Tuyệt Phong giận dữ. Vũ La cười ha ha:

- Bản Đế Quân không dùng Ma công thì dùng cái gì?

Vết thương trên áo giáp Lâm Tuyệt Phong khép lại rất nhanh, lão tiện tay chộp ra một trảo, một đám mây trắng trên chín tầng trời bị giật xuống, hóa thành một thanh trường thương hơi nước trong tay lão. Chỉ nghe lão thét lớn một tiếng, trường thương bắn ra, vù một tiếng xé rách bầu trời, đầu thương nổ tung tóe một mảng hơi nước màu trắng, quay xung quanh đầu thương tạo thành lớp vỏ ánh sáng giống như sao chổi.

Phù trận Tứ Đại Chinh trên tay Vũ La bắn ra một đạo trường tiên hỏa diễm, quất trúng trường thương kia bốp một tiếng nát bấy.

Hơi nước bay ra tứ tán nhưng không diệt, sinh ra vô số trường thương thật nhỏ, giống như những chiếc gai li ti sắc nhọn bắn về phía Vũ La.

Lâm Tuyệt Phong đã theo sát tới, một bàn tay khổng lồ thình lình lộ ra trong đám gai hơi nước li ti kia, chộp vào mặt Vũ La.

Thần kiếm Thiên Tinh của Vũ La điểm ra, nhắm vào giữa lòng bàn tay kia:

- Thất Đại Sát hợp nhất, nếu lão không xuất chiêu này, vậy không có cơ hội rồi!

Trên lòng bàn tay kia thình lình bay ra một luồng khí xoáy nho nhỏ, khẽ chuyển đã quấn lấy thần kiếm Thiên Tinh. Lâm Tuyệt Phong hắng giọng cười một tiếng:

- Không nghĩ tới phải không, Thất Đại Sát hợp nhất, ta đã có thể thi triển muốn sao được vậy. Hôm nay thi triển ra ở lòng bàn tay, có tên là Phản Chưởng Thất Sát!

Thần kiếm Thiên Tinh bị lực lượng kỳ dị mà hùng mạnh này ảnh hưởng, khiến cho Vũ La gần như không thể khống chế được nó nữa.

Phản Chưởng Thất Sát của Lâm Tuyệt Phong thình lình bạo phát, nháy mắt hóa thành một đạo hào quang bảy sắc bao phủ cả Vũ La vào trong. Trong hào quang này, mơ hồ có thể thấy được một đạo cầu vồng bảy sắc nhô cao trấn áp.

Lão thu tay về giáp đùi mình khẽ vuốt một cái, trong tay thình lình xuất hiện một lưỡi dao sắc bén dài bằng cánh tay. Lưỡi dao này có hình dáng kỳ lạ, giống như bảy thanh kiếm xoắn vào nhau thành một, mơ hồ có thể thấy được bảy con Thần Long điêu khắc trên đó.

Từng đạo Lôi Điện màu đen lập lòe trên lưỡi dao, nổ thành một mảng.


Lâm Tuyệt Phong đâm cách không một cái, trong màn sương mù có hiệu quả phong ấn chợt xuất hiện một đạo điện xà màu đen đâm về phía Vũ La.

Lực lượng của phù trận Tứ Đại Chinh thình lình bạo phát, phóng ra tám mươi tám đạo Lôi Điện màu đỏ sẫm, nổ một tiếng ầm vang khiến cho màn sương mù tan nát, thoát khốn lui ra sau. Nhưng lúc này Lâm Tuyệt Phong giơ lưỡi dao sắc lên, nhắm ngay hắn đâm cách không:

- Ngươi mắc bẫy rồi, chân chính phong ấn là thứ này!

- Mặc Long Nhiễu Thiên!

Vô cùng vô tận tia chớp màu đen hoành hành ngang dọc trên không, giống như mực được vẩy từ trên trời xuống. Vũ La bị vây giữa những tia chớp màu đen kia không thể động đậy.

- Không nghĩ tới chứ gì, ta đã có thể thi triển chiêu này...

Vũ La cũng không nhúc nhích, cứ đứng yên như vậy nhìn lão. Lâm Tuyệt Phong đột nhiên cảm giác được có chút không ổn, thình lình thấp thoáng thân hình. Sau lưng lão đột ngột xuất hiện một hư ảnh cự hùng gầm thét vung trảo chộp tới, dù rằng một trảo này không trúng đích, nhưng đã khiến cho Lâm Tuyệt Phong sợ mất mật.

Sóng khí cuốn qua, Lâm Tuyệt Phong đã biết hư ảnh cự hùng này hùng mạnh tới mức nào.

Phù trận Tứ Đại Chinh hùng mạnh vô cùng, hung quang bắn ra bốn phía, dễ dàng đập tan phong ấn của Mặc Long Nhiêu Thiên thành phấn vụn. Vũ La từ trên trời cao đi xuống, thản nhiên nói:

- Còn có thủ đoạn gì nữa, cứ việc thi triển ra.

- Theo ta được biết, sát kỹ tối cao của Sinh Tử Kiều là Triền Long Tuyệt Thiên Thủ, lão có thể thi triển được chăng?

- Ta cho lão thời gian chuẩn bị, ta vẫn ở chỗ này chờ lão.

Hắn vừa nói vừa tìm một đỉnh núi ngồi xuống.

Hư ảnh cự hùng gầm lên giận dữ, rút về bên cạnh Vũ La, nằm dưới chân hắn.

Lâm Tuyệt Phong bỗng nhiên cảm thấy có chút tuyệt vọng: Mặc Long Nhiễu Thiên là một đại sát chiêu của lão. Năm xưa lúc lão tỷ thí với Thôi Xán, thực lực của lão còn kém xa, chưa thi triển được chiêu này.

Trông Vũ La phá một cách hết sức dễ dàng, nhưng trên thực tế Mặc Long Nhiễu Thiên được xung là đệ nhất phong ấn Cửu Đại Thiên Môn. Lâm Tuyệt Phong vốn định dùng chiêu này để đối phó Chu Thanh Giang, dòm ngó ngôi Trung Châu đệ nhất cường giả. Nhưng không ngờ vừa mới thi triển, đã bị Vũ La phá giải hết sức dễ dàng.

Lâm Tuyệt Phong không khỏi sinh lòng cảm thán: Thiên Mệnh Thần Phù, Thiên Mệnh Thần Phù quả thật nghịch thiên...

Bốn đạo Thiên Mệnh Thần Phù, hơn nữa cấp bậc cực cao, thậm chí còn có một đạo Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất Bách Vạn Nhân Đồ, tạo thành phù trận Tứ Đại Chinh cơ hồ vô địch khắp thiên hạ.

Nhưng Lâm Tuyệt Phong vẫn chưa từ bỏ ý định.

Lão đã đi từng bước một cho tới hôm nay, tất cả mơ ước, dã tâm, chẳng lẽ cứ như vậy tiêu diệt... Không, tuyệt đối sẽ không...

Cường địch tỏ ra tự cao tự đại, đây chính là cơ hội của mình.

Được, ngươi cho ta thời gian, không phải là ngươi muốn xem uy lực của Triền Long Tuyệt Thiên Thủ sao, ta sẽ cho ngươi xem!

Lâm Tuyệt Phong không hề cảm kích đối phương bố thí cơ hội cho mình. Thành bại luận anh hùng, chỉ cần ta thắng, người trong thiên hạ ai biết cơ hội này là do Vũ La bố thí? Cho dù biết thì đã sao, không phải là chỉ có thể cười ngươi chơi dao có ngày đứt tay, tự nhận hậu quả sao?