Tiên Tuyệt

Chương 542: Đồng Cổ Liên Hoàn Sát (Thượng)

Vũ La xuất ra một quyền, ngọn lửa đầy trời, đầu quyền liên tiếp bùng nổ ba tầng hỏa quang, tiếng nổ vang như tiếng sấm. Có chừng bảy chiếc long lân, một chiếc long nha bị đánh bay ra. Nhìn qua dường như chúng bay đi loạn xạ, trên thực tế có ba chiếc long lân bay về phía trưởng lão Cửu Nghi sơn.

Cả ba chiếc long lân đều trúng vào mặt trưởng lão Cửu Nghi sơn.

Ngay sau đó, từ phía Hướng Cuồng Ngôn bay tới một chiếc long nha hết sức tà môn, cắm xéo vào lưng trưởng lão Cửu Nghi sơn.

Mặc dù những long trảo, long nha, long lân, long giác... Này là do linh vân hóa thành, không phải là thực thể, nhưng bị liên tiếp bốn vết thương như vậy cũng khiến cho trưởng lão Cửu Nghi sơn phải thét lên một tiếng điên cuồng, lực lượng toàn thân giảm sút, bị long trảo chính diện xuyên qua ngực, nổ thành sương máu đầy trời.

Mặc dù có người cảm thấy khác thường, nhưng không ai cảm thấy thương hại trưởng lão Cửu Nghi sơn, ngược lại còn cảm thấy khoái chí. Một mình lão chết thì thôi, còn muốn làm liên lụy chúng ta...

Long lân bay xung quanh càng ngày càng nhiều, đầy trời giống như một trận cuồng phong bạo vũ. Kim quang lấp lóe khắp nơi, chỉ cần không chú ý một chút sẽ bị hoa mắt. Mà những long trảo, long nha, long giác... Kia nấp sau long lân, thỉnh thoảng bay ra đánh lén.

- Mọi người tụ tập lại một chỗ, lưng tựa lưng cùng nhau ứng đối!

Vũ La kêu lên một tiếng, mọi người lập tức tụ lại. Tuy rằng tập trung một chỗ như vậy, công kích xung quanh cũng theo đó đánh tới, nhưng áp lực cá nhân được người khác chia sẻ, vẫn thoải mái dễ dàng hơn.

- Như vậy không được, lui ra ngoài trước rồi hãy nói.

Chu Thanh Giang nói.

Mọi người đang muốn quay người xông ngược trở ra, nhưng không ngờ trong sương mù trắng phía sau, đột nhiên có một cái đuôi rồng màu vàng khổng lồ đánh tới. Phịch một tiếng vang lên, một cỗ lực lượng khổng lồ va phải, khiến cho trận thế của mọi người tan tác.

Trưởng lão Trường Bạch sơn, La Phù sơn thực lực hơi yếu một chút, tức thì ngã lăn ra đất, nhất thời mười mấy long trảo đánh tới, khiến cho hai người sắc mặt trắng bệch.

Vũ La gầm lên giận dữ xuất ra một quyền, đầu quyền bùng lên ngọn lửa. Một con Nộ Hỏa Kỳ Lân gào thét bay ra, điên cuồng thét lên phá tan những long trảo kia thành mảnh vụn.

Bên kia, Chu Thanh Giang cũng xuất thủ. Vũ La cảm thấy hết sức bất ngờ, vị nhạc phụ nhìn qua ôn nhu nho nhã của mình, đến lúc xông trận lại là một viên mãnh tướng.

Bản mệnh pháp bảo của Chu Thanh Giang lại là một nửa chiến xa!

Chiến xa này hẳn cũng là di bảo từ thời thượng cổ, không biết bị thứ gì chém ngay giữa thành hai nửa, vết cắt trơn nhẵn. Chu Thanh Giang nắm một nửa chiến xa trong tay, múa may quay cuồng, binh khí nặng nề thế không thể đỡ, đập tan những long trảo, long lân...

Nhìn kiểu dáng, dường như Hỏa vân Chiến Xa bắt chước một nửa chiến xa này của lão.

Hai người cứu hai vị trưởng lão trở về, mọi người lại tụ tập với nhau. Ngẩng đầu nhìn lại, chiếc đuôi rồng khổng lồ màu vàng kia nhẹ nhàng thu về trong làn sương mù trắng.

- Đây là ép chúng ta tiến tới...

Hướng Cuồng Ngôn nói.


Cơ hồ là trăm miệng một lời, tất cả mọi người cùng nói:

- Càng là như thế, càng không thể xông về phía trước.

Tất cả mọi người toàn là người kinh nghiệm phong phú, hiểu rất rõ ràng nhìn qua tiến về phía trước đơn giản hơn nhiều, nhưng thật ra nhất định có nguy hiểm lớn hơn nữa đang chờ mọi người. Lúc này chỉ có đường duy nhất là quay trở lại.

Trên đường về có đuôi rồng ngăn chặn, e rằng nếu tiến về phía trước sẽ gặp phải đầu rồng càng đáng sợ hơn.

Mọi người có nhận thức chung, vừa mới bước ra một bước trở về, thình lình sương mù trắng tản ra, đuôi rồng kia vù một cái bay ra, ngăn trên đường về, lúc lắc dung đưa như đang muốn thị uy với mọi người.

Mọi người càng thêm căm tức trưởng lão Cửu Nghi sơn đã chết kia. Nếu không vì lão, chúng ta đâu rơi vào tình cảnh tệ hại như hiện tại!?

Vu Thiên Thọ cắn răng một cái:

- Liều mạng!

Mọi người cùng nhau xông trở về, đuôi rồng quét ra, người đứng mũi chịu sào chính là Chu Thanh Giang. Đại Trưởng lão Chung Nam sơn vung chiến xa trong tay lên đập mạnh.

Bùng... Một tiếng nổ rất lớn chấn động đau nhói màng tai mọi người, gần như muốn rách.

Chu Thanh Giang hự một tiếng, thình lình đè chiến xa xuống thật mạnh, giữ đuôi rồng lại, bất quá nhìn qua lão cũng không dễ chịu gì. Vũ La lập tức tiến lên, quyền trái hung hăng giáng xuống, Kỳ Lân Tý và Lực Bạt Sơn cùng nhau phát động, một quyền đập cho bề ngoài đuôi rồng lõm xuống chừng ba tấc.

Đuôi rồng thình lình quẫy mạnh, suýt chút nữa Chu Thanh Giang khống chế không được.

Vu Thiên Thọ điểm ra một chỉ, kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng hóa thành một đạo kiếm liên, quấn lấy đuôi rồng.

Lư Niệm Vũ phóng xuất năm viên linh đan, ảo hóa ra rất nhiều cự thú xông về phía đuôi rồng. Mấy người liên thủ, cuối cùng cũng chế trụ được đuôi rồng.

Mọi người vui mừng hớn hở:

- Chạy mau!

Mọi người đang định thối lui, Vũ La bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, dang hai tay ra ngăn cản mọi người.

- Tại sao? Không đi sẽ không còn kịp nữa...

Vũ La đưa lưng về phía mọi người, nhìn về phía đuôi rồng xuất hiện, giọng hắn tỏ ra ngưng trọng:


- Có gì đó không đúng...

Vu Thiên Thọ cúi đầu nhìn lại, bỗng nhiên kêu lên:

- Sư phụ nói rất đúng, chúng ta trúng kế rồi, dưới linh văn còn có trận pháp, hướng này không phải là đường về, mà là xâm nhập sâu hơn, chạy mau...

Lão còn chưa dứt lời, đuôi rồng thình lình run lên một cái, một cỗ lực lượng mênh mông cơ hồ không thể áp chế tuôn ra. Mấy người đang ngăn chặn đuôi rồng hét thảm một tiếng, bị chấn bay ngược ra ngoài, trận thế mọi người đại loạn.

Đuôi rồng rút trở về trong làn sương mù trắng, ngay sau đó lại có một cỗ khí thế vô cùng đáng sợ từ trong sương mù trắng toát ra. Mặc dù chưa nhìn thấy rõ là vật gì, nhưng chỉ riêng khí thế đã đủ khiến cho mọi người khiếp sợ.

Mọi người trận thế đã loạn, lộ rõ dấu hiệu thất bại.

Trưởng lão Trường Bạch sơn Mục Tuyền Dương cất tiếng thở dài, thầm nghĩ đại thế đã mất, chỉ sợ vật kia lao ra sẽ đánh bại từng người một. Nơi này trận pháp và linh văn chất chồng, không biết đã thay đổi phương hướng từ lúc nào, hơn nữa mọi người không phát giác gì. Nếu không nhờ Vũ La, mọi người vất vả xông vào chăng khác nào đi chịu chết.

Nhưng bây giờ cũng không tốt hơn chút nào...

Một cái đầu khổng lồ màu vàng từ trong sương mù trắng chui ra, mắt to bằng gian phòng. Mục Tuyền Dương vừa nhìn thấy đã tuyệt vọng: Là một cái đầu rồng khổng lồ.

Hiện tại mọi người tán loạn ở bốn phía, chỉ có Vũ La ngăn trước đầu rồng.

Mục Tuyền Dương biết Vũ La chiến lực không tầm thường, nhưng bảo hắn đối kháng chính diện một con rồng, ai cũng biết Vũ La tất bại, cho dù con rồng này chỉ là do linh văn ảo hóa mà thành.

- Vũ La chạy mau!

Mục Tuyền Dương la một tiếng:

- Ngươi hiểu rõ linh văn, chỉ có ngươi có cơ hội chạy đi, đừng quên báo thù cho chúng ta!

Mối thù này tự nhiên tính lên đầu bọn Lý Vân Đông.

Vũ La bất động, hai cánh tay hắn giơ lên, Địa Hỏa Kim Kỳ Lân cùng Thần Điểu Phượng Hoàng, mỗi con mang theo ngọn lửa của mình hóa hình lăng không bay lên. Đầu rồng kia không thèm nhìn tới hai Thần Thú, gào thét xông tới.

Hai Thần Thú nghênh đón, phịch một tiếng bị đánh tan tành, ngọn lửa bay đầy trời.

Đầu rồng cất tiếng long ngâm đáng sợ, tiếp tục xông lên. Giữa ngọn lửa đầy trời, dường như khí thế của nó không ai ngăn nổi, thêm vào tính kiêu ngạo của Long tộc, một mực xông lên.

A... Mọi người kinh hô thất thanh, thậm chí Mục Tuyền Dương nhắm nghiền hai mắt lại không nỡ nhìn.

Giữa ngọn lửa, thân hình Vũ La chớp động, nháy mắt ảo hóa ra mấy chục thân ảnh. Nhưng đây chỉ là trò vặt với đầu rồng, nó há miệng phun mạnh một cái, vô số long lân bay ra giữa kim quang, dễ dàng phá đi huyễn thuật của Vũ La.

Không biết từ lúc nào Vũ La đã đứng kể sát đầu rồng, nở một nụ cười:

- Ngươi mắc bẫy rồi!

Đầu rồng ngơ ngác quay lại, định cắn lấy Vũ La, chợt nghe hắn hỏi một câu vu vơ:

- Chém đầu rồng, ngươi có thấy hứng thú không?

Choang...

Tiếng kiếm ngâm vang lên áp đảo tiếng long ngâm, Lực Bạt Sơn gia trì cánh tay trái Vũ La, dùng cánh tay này cầm kiếm, thần kiếm Thiên Tinh ngạo nghễ xuất hiện, một kiếm chém xuống.