Tiên Tuyệt

Chương 539-2: Thú Thủ Hỏa Đỉnh (Hạ)

Mà cung điện này lơ lửng giữa không trung, phía dưới không có bất kỳ chỗ dựa nào, hơn nữa rõ ràng không phải là do pháp bảo biến ảo mà thành, quả thực có thể nói là một thần tích.

Hơn nữa với nhãn lực của mọi người lại không thể nhìn ra, rốt cục cung điện này được xây dựng từ loại tài liệu gì, dường như là một thể, mỗi bộ phận không hề có dấu vết phân cách.

Trên hai cánh đại môn cung điện, mỗi cánh có một đạo linh văn.

Thành tựu về phương diện linh văn, tự nhiên là phù sư tinh thông nhất. Vì vậy vừa thấy hai đạo linh văn cổ xưa này, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Hướng Cuồng Ngôn. Hướng Cuồng Ngôn cũng cảm thấy mình hẳn phải làm chuyện này, bèn tiến lên phía trước quan sát cẩn thận.

Hai đạo linh văn này thật sự là quá mức cổ xưa, bằng không bọn Chu Thanh Giang cũng có thể nhìn ra đôi chút.

Hướng Cuồng Ngôn nghiên cứu chỉ trong chốc lát, quay đầu lại nói:

- Hẳn là không có vấn đề gì, đây là một loại linh văn dùng cúng tế vào thời thượng cổ, không có ý nghĩa thực tế gì, chỉ là cầu cho môn phái hùng mạnh.

Dứt lời, lão giơ tay đẩy đại môn một cái, quả nhiên đại môn mở ra dễ dàng, không xảy ra chuyện gì bất ngờ.

Chỉ bất quá không biết cung điện này được xây dựng từ loại tài liệu gì, đã trải qua vài ngàn năm yên lặng, nhưng trục cửa chuyển động lại không có một tiếng động nào, làm cho người ta có cảm giác hơi quỷ dị.

Sau đại môn chính là một đại đạo thẳng tắp, cực kỳ rộng rãi, gạch lát đường điêu khắc hình Vân Long, Phong Hổ, Hỏa Phượng, Thủy Quy.

Ban đầu mọi người còn hơi lo lắng, lúc đi tới tỏ ra cẩn thận vô cùng. Nhưng đi tới một hồi cũng không thấy có điều gì kỳ quái xuất hiện, dần dần cũng buông lỏng cảnh giác, đi tới cực nhanh.

Đến đại điện thứ nhất, trên hành lang bên ngoài điện có một cột tròn khổng lồ đứng sừng sững, trên cột điêu khắc bàn long. Trong miệng rồng ngậm một viên bảo châu, Vũ La chợt thấy hạt châu này vô cùng quen thuộc, sau đó mỉm cười. Bởi vì trên hạt châu này có khắc rất nhiều đạo linh văn, dày đặc chằng chịt, thậm chí đứng xa một chút không thể thấy rõ nét.

Linh văn này giống như linh văn trên hạt châu mà Linh Long của Vũ La ngậm trong miệng.

Trên cửa đại điện cũng có hai đạo linh văn.

Hướng Cuồng Ngôn lại tiến tới kiểm tra lần nữa, sau đó khoát khoát tay, đẩy cửa điện ra.

Trong điện có một đỉnh đồng khổng lồ, trong khoảnh khắc cửa điện mở ra, ngọn lửa chợt bùng lên trên đỉnh, chiếu sáng khắp cả đại điện. Điều kỳ quái chính là trong đỉnh không có nhiên liệu gì cả, ngay cả ngọc túy cũng không.

Ngọn lửa bay lên, không ngừng ảo hóa ra đạo đạo linh văn giữa không trung. Vũ La nhìn thấy cảnh này hơi cau mày, nhưng không nói nửa lời.

Hướng Cuồng Ngôn có vẻ si mê nhìn ngọn lửa kia một lúc lâu, sau đó mới gật đầu tỏ vẻ hài lòng:


- Chuyến đi này quả thật không uổng...

Lý Vân Đông vẫn muốn khoác lác một phen:

- Đỉnh đồng này sử dụng xương đầu của một loại Thần Thú hệ Hỏa gọi là Liệt Hỏa Toan Nghê điêu khắc mà thành, hơn nữa trên đó gia trì trận pháp, cho dù trải qua mười vạn năm vẫn có thể cháy bừng bừng.

Bọn Trịnh Tinh Hồn lập tức vuốt mông ngựa:

- Sư tôn quả nhiên kiến thức rộng rãi, giải mối nghi hoặc cho chúng con...

Lý Vân Đông cười một tiếng không được tự nhiên, tuy rằng luôn miệng nói không có gì, nhưng ai cũng có thể nhìn ra vẻ tự đắc của lão.

Vũ La nãy giờ không nói gì, chỉ nhìn chăm chú ngọn lửa kia. Linh văn lấp loáng trên đó làm cho hắn có một cảm giác không an toàn. Hướng Cuồng Ngôn nhích tới gần hắn, thấp giọng hỏi:

- Ngươi nhìn ra chuyện gì không bình thường ư?

Vũ La khẽ lắc đầu:

- Bây giờ chưa nói được gì. Đây bất quá chỉ là đại điện thứ nhất, đã có một thú đỉnh khổng lồ như vậy, linh văn trên đó lại là loại linh văn có đẳng cấp cao nhất trong linh văn Thần Thú, có vẻ không hợp lý...

Hướng Cuồng Ngôn cũng gật đầu:

- Nếu nói linh văn hiện tại, ngươi không bằng ta. Nếu nói linh văn cổ xưa, ta không bằng ngươi...

Hai người nhỏ giọng trao đổi với nhau, trong khoảng thời gian này, đám người đi theo Lý Vân Đông không nhịn được đã đi quanh đại điện kiểm tra một lượt. Trừ một ít vật trang trí thiết yếu ra, cũng không tìm được bảo vật gì, khiến cho bọn chúng có hơi thất vọng.

Cừu Nhân Hổ cũng ngó chằm chằm thú đỉnh khổng lồ kia, ánh mắt lộ vẻ tham lam.

Lý Vân Đông cũng có chút kiến thức, khoát tay ngăn lại:

- Trước tiên khoan hãy động tới thú đỉnh này. Chúng ta đi hết Thiên Các này một lượt, sau khi biết rõ ràng tình huống rồi hãy tính.

Đồ cúng tế như đỉnh chắc chắn là vô cùng quan trọng. Năm xưa Đại Thánh Nhân tộc chế ra Cửu Đỉnh áp chế thiên hạ, có thể thấy được tầm quan trọng của đỉnh tới mức nào. Trong đại điện này, thú đỉnh khổng lồ được đặt ở vị trí nổi bật nhất, nói không chừng có điều gì đó đáng chú ý.


Cừu Nhân Hổ tạm thời gạt bỏ ý niệm chiếm lấy thú đỉnh kia trong đầu, theo mọi người ra ngoài.

Trên con đường chính giữa chạy suốt Thiên Các, tổng cộng có chín cung điện kích thước khổng lồ, trong mỗi cung điện đều có một thú đỉnh như vậy, đối diện đại môn cung điện, nhìn qua càng cao chót vót.

Hơn nữa chín thú đỉnh này cũng được dùng xương đầu của những thượng cổ Thần Thú hệ Hỏa điêu khắc mà thành. Vũ La nghi ngờ rằng trong những xương đầu này cũng phong ấn sinh hồn của những Thần Thú ấy.

Hiển nhiên Cừu Nhân Hổ cũng đoán được điểm này, mới sinh ra ý muốn chiếm đoạt những thú đỉnh kia. Nếu có thể cho sinh hồn Bạch Hổ của lão nuốt lấy sinh hồn những Thần Thú hệ Hỏa này, cảnh giới của sinh hồn Bạch Hố tối thiểu cũng tăng lên hai cấp.

Mọi người đi thẳng tới phía sau cung điện thứ chín, trước mặt là tường đỏ ngăn đường, không còn chỗ nào đi nữa.

Vu Thiên Thọ cùng Hướng Cuồng Ngôn chợt đồng thời cau mày, hai người cơ hồ đồng thanh nói:

- Có chút không đúng.

Dù trong lòng Lý Vân Đông cực kỳ chán ghét hai người, nhưng không thể không tôn trọng ý kiến hai người. Lão lấy mắt ra hiệu, trưởng lão Cửu Nghi sơn bèn hỏi:

- Có gì không đúng?

Vu Thiên Thọ liếc nhìn Hướng Cuồng Ngôn một cái. Kể từ khi gặp mặt vị Nam Hoang đệ nhất phù sư này, lão đã không ưa Vu Thiên Thọ cho tới bây giờ. Quả nhiên Hướng Cuồng Ngôn liếc xéo lão một cái, Vu Thiên Thọ hừ lạnh một tiếng, cố ý thi triển thủ đoạn của mình.

Lão không nói nửa lời, lấy trong không gian trữ vật mình ra một chiếc bình ngọc phong kín miệng, đi ra ngoài điện mở bình ngọc ra, đứng trên bậc thang rải xuống.

Một đám phấn màu bạc từ trong bình ngọc rải ra ngoài, tung bay lả tả. Vu Thiên Thọ thổi mạnh một hơi, linh nguyên bay ra quay cuồng, thổi đám phấn màu bạc kia bay tung đầy trời, nháy mắt tràn ngập cả cung điện.

Chỉ trong thoáng chốc, đám phấn bạc kia rơi xuống, mặt đất sáng lên điểm điểm, ánh lên từng đường nét trận pháp.

Chỉ một chiêu này đã xuất sắc cực kỳ.

- Cao minh!

- Quả nhiên không hổ là Trung Châu đệ nhất khí sư!

- Thủ đoạn của Vu huynh thật là lợi hại...

Những tiếng khen ngợi vang lên xung quanh không ngớt. Đường nét trận pháp ẩn tàng như vậy, không dễ gì tìm được. Nếu là loại trận pháp phức tạp, chỉ riêng việc tìm kiếm đường nét trận pháp đã là công việc phức tạp bận rộn hạng nhất.

Vu Thiên Thọ chỉ xuất ra một chiêu đơn giản nhẹ nhàng, đã bắt đường nét trận pháp ẩn tàng kia phải bộc lộ ra, quả thật là xuất thủ bất phàm.

Bất quá thủ đoạn này cũng chưa đủ để Hướng Cuồng Ngôn nhìn lão với ánh mắt khác trước. Vu Thiên Thọ cũng hiếu chuyện này cho nên không nhìn tới Hướng Cuồng Ngôn, mà là chăm chú quan sát những đường nét trận pháp kia.

Trong số những tới tới đây cũng có vài người tinh thông trận pháp, sau khi quan sát những đường nét trận pháp trên mặt đất cũng phải cau mày.

Trận pháp này hết sức tối tăm khó hiểu, không ít đường nét trong đó khác với tư tưởng hiện tại một trời một vực, thậm chí không ít đường nét được sử dụng hoàn toàn ngược lại với hiện tại. Bọn họ chỉ nhìn mấy lần đã cảm thấy đầu óc choáng váng, vội vàng lắc đầu không ngớt.

Hướng Cuồng Ngôn cũng đang chăm chú nhìn vào trận pháp, nhìn được một lúc cũng cảm thấy khó khăn. Trong lúc lão còn đang suy tư, Vu Thiên Thọ đã bước tới, cẩn thận né tránh vài đường nét, sau đó nhắm một đường không hề nổi bật trong đó, giơ tay lên. Linh quang chợt lóe, chặt đứt đường nét trận pháp kia.