Tiên Tuyệt

Chương 536: Thiên Diệp Độ Hải (Thượng)

Nhìn núi mà chạy, ngựa mệt chết chưa tới. Câu này chỉ áp dụng với người thường, mọi người chỉ mất thời gian non nửa ngày, đã tới trước dãy núi kia. Liếc mắt nhìn qua, dãy núi này có tối thiểu năm mươi ngọn sơn phong, tất cả đều bị băng tuyết bao trùm.

Ngọn sơn phong mà mọi người đang đứng nằm đối diện dãy núi kia, có thể nhìn thấy dưới chân dãy núi là rừng đá dày đặc, tuyệt đại đa số trụ đá đều đã ngã gãy, mười phần không còn được một. Chỉ bằng vào số còn lại cũng có thể nhìn ra, năm xưa cánh rừng đá này hùng vĩ đồ sộ tới mức nào.

Mỗi một cột đá đều cao chừng hai mươi trượng, to chừng ba trượng.

Giữa rừng đá là một sơn môn thật lớn. Hai bên sơn môn có hai hàng tượng đá rất to sắp hàng, đại đa số tượng cũng đã sứt mẻ lụn bại.

Nhưng sơn môn này có chút đặc biệt, hai bên mỗi bên có một cây cột đá cao trăm trượng, to mười lăm trượng. Giữa hai cột này không có cửa, mà có hai thanh thạch kiếm rất lớn gác chéo nhau thành hình chữ thập.

Mặc dù hiện tại cả dãy núi này đã trở nên điêu tàn hoang phế, nhưng sơn môn này vẫn nguyên vẹn không tốn hao gì. Chỉ là bất kể cột đá hay thạch kiếm, kiên trì như vậy trong gió lạnh thấu xương của Bắc Cương đã không dễ chút nào, bề ngoài chúng đầy các vết thương chằng chịt.

Trưởng lão Cửu Nghi sơn tỏ ra nghi hoặc:

- Dường như cũng không có gì quá thần kỳ... Đây là Thiên Các quần sơn trong truyền thuyết đó sao?

Lý Vân Đông nở nụ cười bí hiểm, có chút thách thức nhìn Vũ La bên cạnh Chu Thanh Giang. Nếu nói về kiến thức, tên tiểu tử chưa ráo máu đầu như ngươi còn kém rất xa.

Lão vừa rụt rè vừa lộ vẻ tự cao:

- Nhắc nhở mọi người một chút, chớ đề lát nữa giật mình kinh hãi.

Mọi người còn đang hoang mang ngơ ngác, Lý Vân Đông đã ung dung bay lên, ra xa vài trăm trượng. Trưởng lão Cửu Nghi sơn định bay theo, nhưng bị Trịnh Tinh Hồn ngăn cản.

Phất trần trong tay Lý Vân Đông khẽ vẫy, một mãng hào quang mờ mờ từ những sợi tơ bạc trên phất trần bay ra.

Hào quang chồng chất rất nhanh, cao tới trăm trượng. Trong hào quang có thể thấy lờ mờ một cự thú.

Cự thú kia đầu như sư tử, hai mắt như điện, mọc lên đôi sừng màu vàng giống như loan đao.

Miệng nó há to, chiếm cả hai phần ba đầu.

Thân thể tráng kiện giống như đại thụ, một thân cơ bắp nổi vồng, khiến cho người ta nhìn thấy đã biết sức mạnh vô cùng.

Thấy Lý Vân Đông triệu hồi ra một quái vật lớn như vậy, mọi người đều giật mình kinh hãi.


Trịnh Tinh Hồn có chút đắc ý nói:

- Đây là tọa kỵ Cực Quang Lôi Vân Thư (vượn) của sư tôn, chỉ bất quá sư tôn luôn luôn khiêm tốn, không thích khoe khoang thôi.

Trưởng lão Cửu Nghi sơn hít sâu một hơi khí lạnh:

- Hung thú nhất phẩm Cực Quang Lôi Vân Thư!

Mặc dù cũng là hung thú nhất phẩm, nhưng con này hùng mạnh hơn Lôi Thú của Cừu Thiên Long rất nhiều, đã đạt tới nhất phẩm thượng.

Lý Vân Đông cũng có chút tự đắc:

- Cực Quang Lôi Vân Thư này, chính là năm xưa ta được sâu trong Yên sơn. Ban đầu vẫn chỉ là một quả trứng thú, lão đạo hao phí công phu mấy trăm năm, dùng vô số linh dược mới có thể nuôi nấng tới bây giờ.

Hiển nhiên Cực Quang Lôi Vân Thư kia không muốn xa rời Lý Vân Đông, thân thể khổng lồ của nó theo sát bên cạnh lão, nữa bước không rời. Lý Vân Đông bay lên giữa không trung, tay xoa xoa đầu khổng lồ của Cực Quang Lôi Vân Thư, lại chỉ Thiên Các quần sơn xa xa:

- Nào, hãy cho mọi người xem chân diện mục của Thiên Các quần sơn.

Cực Quang Lôi Vân Thư giống như một con chó vô cùng ngoan ngoãn, chạy vài bước tới cạnh ngọn sơn phong, quay mặt về phía Thiên Các quần sơn. Thình lình nó rống dài, không khí xung quanh lập tức hóa thành một cơn trốt xoáy rất lớn, điên cuồng chui vào miệng nó.

Khí lưu bị rút đi đột ngột, trong thời gian ngắn tạo thành một khu vực chân không xung quanh, cánh đồng tuyết lập tức vặn vẹo biến hình.

Sau khi Cực Quang Lôi Vân Thư nuốt lấy rất nhiều không khí, quay sang phun mạnh về phía Thiên Các quần sơn.

- Phù...

Âm ba hết sức khổng lồ có thể thấy được bằng mắt thường, từng đạo âm ba màu trắng nhạt tỏa ra thành hình quạt từ miệng Cực Quang Lôi Vân Thư cho đến Thiên Các quần sơn.

Âm ba tỏa ra liên miên bất tuyệt giống như những đợt sóng trên sông lớn.

Âm ba màu trắng nhạt vừa tiếp xúc với lớp băng tuyết phủ trên Thiên Các quần sơn, lập tức cả dãy núi chấn động. Băng tuyết nhanh chóng nứt ra rất nhiều khe, sau đó vết nứt lan tràn như mạng nhện khắp cả dãy núi.

Âm ba tiếp tục đánh tới, tầng băng dày trên năm mươi ngọn núi bị chấn nát, rơi xuống ào ào, nhanh chóng tạo thành một cơn lũ băng tuyết dưới chân núi, ầm một tiếng vang lên xông qua cánh rừng đá kia.

Trong rừng đá, một ít cột đá may mắn còn lại cũng không thể nào tránh khỏi, sau khi nước lũ băng tuyết quét qua, không còn một cột đá nào cả.


Duy chỉ có sơn môn khổng lồ kia vẫn đứng vững.

Nhưng mọi người hầu như không quan tâm tới rừng đá dưới chân núi, cả bọn trợn mắt há mồm nhìn dãy núi. Sau khi lớp băng tuyết bên ngoài rơi xuống, Thiên Các quần sơn cũng không thấp hơn bao nhiêu.

Lúc này chân diện mục của từng ngọn sơn phong hiện ra trước mắt mọi người. Nửa phần trên của tất cả các ngọn núi được tạc thành từng cung điện, từng cánh cửa đá lỗ chỗ giống như tổ ong. Nửa phần dưới là nền khổng lồ, những bậc thềm đá giống như dây thừng treo từ trên rũ xuống tận dưới chân núi.

Những cung điện nửa phần trên muôn màu muôn vẻ, hoặc uyển chuyển, hoặc hùng tráng hoặc tinh xảo, sử dụng toàn bộ phần trên ngọn sơn phong. Thậm chí có những thông đạo khổng lồ xuyên qua cả ngọn núi, đứng từ bên này có thể nhìn thấy phía sau ngọn núi.

Lư Niệm Vũ cảm thán một tiếng:

- Chẳng trách gọi là Thiên Các quần sơn, thì ra là lầu các được tạc ra lơ lửng giữa trời.

Vũ La cũng cảm thấy có chút khó tin: Khó trách thoạt nhìn những ngọn núi này to nhỏ như nhau, có lẽ từ đầu bọn họ đã chọn dãy núi này, sửa chữa chúng trở thành to nhỏ như nhau.

Chẳng trách nào trước kia Thiên Các quần sơn từng hưng thịnh một thời. Chỉ nhìn kiến trúc này, cho dù là Cửu Đại Thiên Môn hiện tại cũng khó lòng hoàn thành một mình.

Trưởng lão Cửu Nghi sơn không ngừng vuốt mông ngựa Lý Vân Đông:

- Hung thú thật là hùng mạnh, Cực Quang Lôi Vân Thư quả nhiên danh bất hư truyền. Lý lão tiền bối, nếu ngài dạy dỗ Cực Quang Lôi Vân Thư này thêm chừng trăm năm nữa, e rằng có thể gia nhập hàng ngũ Thần Thú...

Mặc dù kỹ thuật vuốt mông ngựa này không có gì là cao minh, nhưng Cực Quang Lôi Vân Thư này cũng thật là lợi hại. Chỉ gầm lên giận dữ đã chấn vỡ lớp băng phủ trên năm mươi ngọn núi. Dù trong lòng mọi người thầm khinh bỉ đám trưởng lão kia, nhưng cũng không cách nào phản bác.

Lý Vân Đông lại càng đắc ý, cười giả vờ khiêm nhường:

- Nào có nhanh như vậy, muốn đạt tới hàng ngũ Thần Thú, tối thiểu cũng phải mất một trăm năm mươi năm...

Trịnh Tinh Hồn lắc đầu nói:

- Sư tôn không cần khiêm nhường, con thấy thời gian trăm năm tuyệt không vấn đề.

Bọn họ vốn đang tự biên tự diễn, Vũ La bỗng nhiên kêu to lên:

- Trở lại, các ngươi mau cút trở lại cho ta!

Mọi người quay đầu nhìn lại chỉ thấy Vũ La chộp ra một trảo, nhưng bị hai con rùa tránh được, đôi mắt đen lúng liếng của chúng đảo liên hồi, xông về phía Cực Quang Lôi Vân Thư kia.

Mọi người còn đang ngơ ngác không hiểu, Cực Quang Lôi Vân Thư bất ngờ run lên bần bật, gào lên một tiếng, bị dọa cho sợ đến nỗi quay đầu bỏ chạy.

Lý Vân Đông vô cùng kinh ngạc, Cực Quang Lôi Vân Thư của mình hết sức nghe lời, không có mệnh lệnh của mình, vì sao dám tự tiện hành động như vậy?

Hai con rùa xẹt qua trước mắt Lý Vân Đông, đuổi theo sát phía sau.

Sau đó thật sự hết sức đáng thương, vì thị lực không có, hai con rùa đuổi theo vượt qua Cực Quang Lôi Vân Thư, chạy xa mấy chục trượng, lúc ấy mũi chúng mới kịp phản ứng, đôi mắt tỏ vẻ bàng hoàng ngơ ngác: Vì sao mùi thơm lại ở phía sau, không phải là chúng ta đang đuổi theo sau ư?

Hai con rùa quay đầu lại, vừa lúc đón đầu Cực Quang Lôi Vân Thư đang liều mạng chạy tới.

Một cảnh tượng khiến cho mọi người khiếp sợ xuất hiện: Hai con rùa trong nháy mắt trở nên to như ngọn núi, dưới chân chúng Cực Quang Lôi Vân Thư thân cao trăm trượng đã trở thành như con kiến, bọn Lý Vân Đông không bằng con kiến.