Tiên Tuyệt

Chương 527: Lam Điệp chưởng văn

Thần Kiếm Thiên Tinh chậm rãi bay ra.

Chưởng văn kia càng thêm nóng cháy, nhẹ nhàng bay giống như một con bướm (hồ điệp) từ trên Thần Kiếm Thiên Tinh bay lên, vui vẻ nhảy múa ở trong lam quang.

Không biết vì sao, trước mắt Vũ La tối sầm ngất đi.

Rống!

Trong núi hoang mênh mông rậm rạp, một cự thú to chẳng khác nào ngọn núi ngẩng đầu lên rống giận. Hắn lăng không bay qua, mũi chân giống như chuồn chuồn điểm nước nhẹ nhàng điểm lên trán cự thú nọ, quái vật khổng lồ ầm ầm ngã xuống, nhưng hắn ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái, thản nhiên đạp mây mà đi.

Đại Hoang đệ nhất thần kiếm bày ra trước mắt, ở ngay trên bãi đá thô ráp kia.

Bãi đá ở đỉnh dãy núi, dưới chân núi có vô số đôi mắt cực kỳ hâm mộ.

Chỉ cần cầm lấy thanh kiếm này toàn bộ thiên hạ đều là của hắn, dùng thần kiếm thống lĩnh thiên hạ, không ai không theo! Hắn lại giơ tay lên nhẹ nhàng ấn một cái trên thân kiếm, một chưởng văn rõ ràng xuất hiện ở trên thần kiếm.

- Thần kiếm bị hủy rồi!

Mọi người kinh hô, tràn ngập phẫn nộ và tiếc hận. Hắn lại giống như đã làm một chuyện không liên quan gì đến mình, phẩy áo từng bước xuống núi. Đi qua nơi nào, mọi người hâm mộ, đố kị, oán hận, phẫn nộ các loại ánh mắt hội tụ thành đại dương mênh mông, nhưng không ai dám xuất thủ với hắn. Những người này đều là cường giả nổi danh nhất Đại Hoang, nhưng chỗ hắn đi tới lại ngoan ngoãn nhường ra một con đường.

Hắn ngửa đầu nhìn trăng sáng, quay đầu nhìn thế gian này, mỉm cười tự giễu, đứng dậy phẩy áo, từng bước một đi lên, giống như dưới chân có một chiếc cầu thang vô hình.

Đi tới đi tới, thân hình càng lúc càng mờ, cuối cùng hoàn toàn biến mất không thấy.

Đi tới đi tới, phong cảnh bên cạnh từ thế giới này đã biến thành Tinh Hải (biển sao) mênh mông rồi, phía trước là một mảnh tinh không bao la.

Tinh cầu thiêu đốt ở dưới chân hắn, hắn cảm giác được trong ngực mình có một cỗ lửa giận không thể áp chế.

Nếu không thể áp chế, vậy thì không áp chế.

Hắn khoát tay, lực lượng vô hình kéo dài qua mấy tinh vực, từ trong một tòa tinh cầu bảo vệ nghiêm mặt hút ra một gã cường giả. Viên tinh cầu kia cùng với hơn mười viên tinh cầu phụ cận đột nhiên hành động, hạm đội tu chân hùng mạnh truy sát đến.

Hắn một chưởng đập nát người kia, hắn mấy ngàn năm qua chưa từng nổi giận lao vào trong một viên hằng tinh, hằng tinh nổ tung, năng lượng cuồng bạo cuốn lấy tất cả hẠđội tu chân, vô số tu sĩ Tinh Hải chết oan chết uổng. Hắn một mực đứng ở hạch tâm của vụ nổ, vẫn không nhúc nhích, lạnh lùng nhìn tất cả, thời khắc kết thúc chỉ phẩy y bào trên người dập tắt mấy ngọn lửa.

Hắn nghi hoặc nhìn tất cả trước mắt, tự hỏi: Đây chính là tận cùng của Tinh Hải?

Không ai có thể trả lời hắn, cô tịch làm bạn, ngay cả tiếng vang cũng từ bỏ hắn.

- Vũ La, Vũ La... Mau tỉnh, mau tỉnh...

Hắn nghe được có người gọi hắn, trong mơ mơ màng màng cảm giác tên này có chút quen tai, Vũ La? Vũ La là ai?

Một thanh âm kêu to:

- Vũ La là ta, Vũ La là ta...


Trong thanh âm mang theo một tia ngớ ngẩn, rất nhanh chủ nhân của thanh âm này giống như chìm vào trong nước chậm rãi trở nên yên lặng.

Một đạo thiểm điện xoẹt qua trong bóng tối.

- Là ta? Là ai?

Từng chút ký ức nổi lên trong đầu, à, thì ra thực sự là ta. Ta là Nam Hoang Đế Quân, ta là Vũ La.

Thế nhưng ta có phải là người kia hay không?

Sau thiểm điện, một cự chưởng lam sắc từ trong bóng tối chộp tới, gắt gao nắm điều nghi vấn này, còn có ký ức của hắn ở trong tay, vù một tiếng lui vào trong bóng tối cũng tìm không được nữa.

Vũ La đột nhiên mở mắt ra.

Lư Niệm Vũ đắc ý cười to:

- Ha ha, ta nói rồi mà, có đệ nhất đan sư Trung Châu ở đây, hắn khẳng định sẽ không có việc gì.

Hướng Cuồng Ngôn rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, ngoài miệng lại mắng:

- Quả thật là xui xẻo, còn phải chịu ngươi nướng một hồi...

Vu Thiên Thọ thân thiết hỏi:

- Sư tôn, ngài cảm thấy thế nào?

Vũ La lắc đầu:

- Không có việc gì, hại các ngươi lo lắng rồi.

- Không có việc gì là tốt rồi, nhưng làm chúng ta sợ hãi, lam quang kia rốt cuộc là thứ gì? Quá lợi hại, nếu như nói ra sợ rằng người ta cũng không tin, một người là đệ nhất phù sư Nam Hoang, một người là đệ nhất đan sư Trung Châu, một người là đệ nhất khí sư Trung Châu, vừa đối mặt tất cả đã bị trọng thương...

Lư Niệm Vũ nói có chút dài dòng lảm nhảm, nhưng Vũ La lại không nghe tất cả.

Hắn quay đầu nhìn xung quanh, xung quanh là một mảnh yên bình, dường như chưa từng phát sinh chuyện gì, tất cả đều nhẹ nhàng như mây khói.

- Chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp.

Hướng Cuồng Ngôn kiến nghị.

Vũ La khoát tay chặn lại, đứng dậy hoạt động một chút:

- Ta thực sự không có việc gì, đi thôi.


Hướng Cuồng Ngôn nhìn hắn, vẫn gật đầu nói:

- Đi, đi thôi.

Bốn người lên đường, vẫn như trước là Hướng Cuồng Ngôn dẫn đường, Vũ La cố ý rớt lại phía sau, khi không ai chú ý tới nhẹ nhàng kéo y phục của mình ra, trên lồng ngực rắn chắc in rõ ràng một dấu bàn tay lam sắc!

Dấu bàn tay này chỉ lớn bằng hạt đào, giống như một hình xăm lam sắc, lại giống như một con hồ điệp lam sắc xinh xắn, lồng ngực của hắn giống như bầu trời của hồ điệp.

Tầng băng trầm trọng vẫn bao trùm mặt đất Bắc Cương như trước, thế nhưng tuyết bay ngàn năm không ngừng lại ngừng lại một cách quỷ dị.

Vũ La nghi hoặc đưa mắt nhìn xung quanh, trong mắt có chút do dự. Lư Niệm Vũ phía trước quay đầu lại:

- Vũ La, nhìn gì vậy, đi nhanh lên.

Vũ La đã sớm khép vạt áo của mình lại, hắn nhịn không được hỏi Lư Niệm Vũ một câu:

- Lão cảm giác Bắc Cương có gì không bình thường không?

Lư Niệm Vũ vê chòm râu một chút:

- Nếu ngươi không nói ta còn không chú ý. Mặc dù tuyết lớn đã ngừng, thế nhưng gió lạnh dường như càng thêm cắt da cắt thịt. Cho dù là ta cũng cảm thấy có chút khó chịu rồi.

Vu Thiên Thọ cũng gật đầu:

- Ta cũng cảm giác được, giống như dao cắt ở trên mặt...

Trong mọi người Hướng Cuồng Ngôn quen thuộc Vũ La nhất, lão nhìn Vũ La một chút, mặc dù không nói gì, thế nhưng đã đoán được, e rằng Vũ La đã phát hiện được cái gì đó.

Vũ La không nói, vậy chứng minh thời cơ còn chưa đến, lão cũng không có hỏi, tiện tay đánh ra linh phù của mình chuẩn bị dẫn đường. Thế nhưng đạo linh phù kia sau khi bay ra mặc dù linh quang mười phần nhưng không biết vì nguyên nhân gì, giống như một con ruồi bay loạn khắp nơi hoàn toàn không tìm được lối đi.

Ba người có chút bất ngờ:

- Xảy ra chuyện gì?

Sắc mặt của Hướng Cuồng Ngôn không dễ coi lắm:

- Có chút vấn đề rồi, sợ là chúng ta đụng phải trận pháp rồi.

Lư Niệm Vũ và Vu Thiên Thọ cũng mạnh ai nấy thi triển thủ đoạn, thế nhưng bất luận là Kim Đan của Lư Niệm Vũ, hay là phi kiếm dẫn đường của Vu Thiên Thọ đều không tìm được con đường chính xác.

Vu Thiên Thọ vốn còn muốn hạ chút thể diện của Hướng Cuồng Ngôn, hiện tại cũng chỉ có thể ngượng ngùng thu tay lại.

Lư Niệm Vũ lớn tuổi nhất độ lượng nhất, thoải mái cười ha hả:

- Tạm thời không đi cũng tốt, chúng ta tìm một chỗ tĩnh dưỡng một chút.

Mọi người cùng gật đầu.

Tuyết lớn đã ngừng, bầu trời Bắc Cương vô cùng trong sáng, liếc mắt có thể nhìn thấy ngoài trăm dặm. Bốn người rất dễ tìm được một động băng, bên trong không ngờ không có hung thú chiếm cứ, bốn người rất nhẹ nhàng chui vào.

Đã trải qua kiếp nạn vừa rồi, ngoại trừ Vũ La, trên người ba người bọn họ đều bị thương, lúc này cũng không nói nhiều, thi triển thủ đoạn phong ấn động khẩu này, mạnh ai nấy đả tọa điều tức.

Vũ La là người nhắm mắt cuối cùng, trước khi nhắm mắt hắn vẫn nhìn ra ngoài động, mấy người Lư Niệm Vũ cảm giác được gió lạnh càng thêm cường liệt, đó là bởi vì trong gió lạnh đã mơ hồ bao hàm một tia lực lượng của cương phong.

Lam quang kia không biết có lai lịch gì, uy lực thật lớn như vậy, không ngờ có thể ảnh hưởng toàn bộ Bắc Cương.

Nghĩ đến giấc mộng kia của mình, nghĩ đến ấn ký Lam Điệp trên ngực, trong lòng Vũ La vô cùng trầm trọng, thầm thở dài, nhắm hai mắt lại bắt đầu điều tức.