Tiên Tuyệt

Chương 525: Không gian kiếp nạn (Thượng)

- Rống!

Một tiếng quát giận rung trời vang lên trong hồ dung nham, trong khoảnh khắc thanh đao gãy bị Vũ La cướp lấy, tiếng quát này khiến cho dung nham nóng bỏng trong hồ bắn lên không cao hàng chục trượng, sau đó rơi xuống tạo ra sóng khí lan tràn bốn phía, tỏa nhiệt nóng rực.

Hồ dung nham dậy sóng, một quái vật lớn đạp trên sóng lửa xông tới thật nhanh.

Cự thú này thân dài năm trượng, cao ba trượng, không có gì là nổi bật ở địa phương như Bắc Cương, nhưng Vũ La chưa từng thấy qua cự thú này.

Đầu nó to tướng giống như tinh tinh, có một cái miệng khổng lồ. Thân thể nó giống như thằn lằn khổng lồ, nhưng trên thân phủ đầy vảy cứng màu đỏ rất to. Tứ chi tráng kiện vô cùng, móng vuốt giống như lưỡi câu. Chỗ đặc biệt nhất chính là thân thể cự thú này tàn khuyết tối thiểu một phần ba, những phần tàn khuyết này được bổ sung bằng kim loại. Mà những bộ phận kim loại này kéo dài tới những vị trí yếu hại trên thân thể nó, hóa thành những mảnh hộ giáp dày nặng.

Đuôi cự thú chỉ còn lại một nửa, chỗ vết thương gãy cũng được kim loại phủ kín.

Có thể là vì thiếu đi nửa đuôi, cự thú chạy lắc lư lảo đảo, tựa hồ có vấn đề về thăng bằng.

Tàn binh, tàn thú, đây rốt cục là chuyện gì? Là lực lượng thế nào có thể làm cho một cự thú bị thương nghiêm trọng như vậy sống sót, vẫn có thể điều khiển pháp bảo giống như tu sĩ?

Vũ La tràn đầy nghi vấn, nhưng không còn kịp suy nghĩ nữa. Cự thú kia đã xông lên, khí thế hùng hùng hổ hổ, Vũ La quát to một tiếng, hai tay cầm kiếm vẽ ra một đạo cầu vồng, xuất ra một kiếm chém vào đầu cự thú.

Trên trán cự thú có một mảnh hộ giáp bằng kim loại, đối mặt với thần kiếm Thiên Tinh nó không thèm tránh né, dùng đầu nghênh đón.

Một tiếng keng vang lên thật lớn, chấn động khiến cho Lư Niệm Vũ ở ngoài xa cũng không nhịn được xoa xoa lỗ tai.

Cự thú chạy như điên mà đến, sức lực vô song. Thần kiếm Thiên Tinh của Vũ La để lại một vết kiếm rõ ràng trên mảnh hộ giáp kim loại trên trán nó. Vũ La bị đẩy lui lại liên tục mấy chục bước mới có thể đứng vững lại.

Cự thú lắc lắc đầu, điên cuồng hét lên một tiếng, lần nữa vọt lên. Lần này, sáu món tàn binh lên theo, chuyển động vờn quanh cự thú không ngừng. Cự thú gào thét xông tới, dáng vẻ giống như muốn húc ngã một ngọn núi lớn.

Vũ La chỉ cười. Mới vừa rồi bị đẩy lui về phía sau không làm cho hắn sợ hãi, ngược lại càng làm kích phát chiến ý hào hùng của hắn. Thần kiếm Thiên Tinh trong tay vẽ ra một bông kiếm hoa, Vũ La dường như đang lẩm bẩm:

- Thần kiếm, thần kiếm, chẳng lẽ ngươi nhịn được có người ỷ vào khôi giáp chắc chắn, coi thường sự sắc bén của ngươi sao?

Thần kiếm Thiên Tinh càng ngày càng nóng bỏng, dấu bàn tay trên thân kiếm cũng dần dần rực sáng.

Nhiều tia sáng phát ra trên thân thần kiếm Thiên Tinh, trong phạm vi Vu lực màu vàng sẫm giống như một cái kén ánh sáng hẹp dài mông lung mờ mịt.

Vũ La chậm rãi giơ kén lên cao, cự thú kia đã gào thét xông tới. Vũ La bước ra một bước, thu hồi tất cả Vu lực màu vàng sẫm xung quanh, ngưng tụ lực lượng toàn thân rót vào thần kiếm Thiên Tinh.

Một kiếm chém xuống, giống như mặt trời giáng xuống thế giới này. Cường quang cấp tốc bạo phát, ba người Hướng Cuồng Ngôn không nhịn được giơ tay lên che hai mắt của mình.

Bốn phía chỉ còn lại một mảng trắng mãnh liệt, che lấp hết thảy, không thể nhìn thấy thứ gì.


Trong ánh sáng trắng xóa này, một đạo lực lượng ngút trời bùng lên, duy trì trong thời gian mười mấy lần hô hấp.

Khi hết thảy yên tĩnh trở lại, chỉ thấy cự thú đáng sợ kia đã bị thần kiếm Thiên Tinh chém làm hai mảnh từ đầu tới đuôi. Bất quá nhìn thấy nội tạng bên trong thân thể cự thú, ai nấy phải giật mình kinh hãi, nội tạng vốn có của nó đã mất, được bổ sung toàn là kim loại.

Sáu món tàn binh mất đi khống chế, bay loạn xạ trên không một hồi, sau đó tất cả rơi xuống. Vũ La thu lại, suy nghĩ một chút, rốt cục ném vòng sắt hư hao nặng nề nhất cho Vu Thiên Thọ đang chạy tới.

Vu Thiên Thọ vui mừng quá đỗi:

- Đa tạ sư tôn!

Hướng Cuồng Ngôn nhìn chằm chằm cự thú kia:

- Rốt cục đây là quái vật gì vậy?

Ba người Thiền cô nương nhìn chăm chú lên màn sáng, một lúc lâu vẫn không ai lên tiếng nói. Rốt cục sau khi bình tĩnh lại, Thiền cô nương buông tiếng than dài:

- Ôi, càng xem ta lại càng cảm thấy đáng tiếc, nhân tài như vậy lại không thể sử dụng được..

Ô Hoài và Lý Bình Lang nhìn nhau dở khóc dở cười, từ lúc trận chiến bắt đầu cho đến lúc “chó giữ nhà” kia bị giết chết, bất quá chỉ mất thời gian hai khắc. Nhưng kết quả vì “chó giữ nhà” kia đã chết, cả hai người không ai đoán trúng, người thắng cuộc lần này chính là nhà cái Thiền cô nương. Tất cả tiền đặt cược của bọn họ đều chui cả vào túi Thiền cô nương.

Tiền đặt cược của hai người rất lớn, lớn đến mức người của thế giới này cũng không dám tưởng tượng. Cho dù bọn họ xuất thân công từ thế gia cao quý, cũng không phải nói lấy ra là có thể lấy ra. Chẳng qua là mặc dù đau lòng, cũng không tiện biểu lộ ra trước mặt Thiền cô nương.

Lý Bình Lang còn đang hơi đau lòng một chút, Ô Hoài đã tranh trước nói, dáng vẻ hết sức hào sảng:

- Thua là thua, Cẩu Giác kia thuộc về cô nương rồi.

Lý Bình Lang cũng vội vàng nói:

- Lăng Trác cũng là của cô nương rồi.

Thiền cô nương có vẻ vô cùng rộng rãi, cảm thấy như mình đã chiếm phần hơn của hai người, sau khi nghĩ ngợi một phen bèn nói:

- Hay là như vậy đi, bọn họ đã qua được đạo hiểm quan thứ hai, chúng ta lại dùng đạo hiểm quan thứ ba đánh cuộc, bất quá đạo hiểm quan thứ ba là cái gì ta cũng không biết. Chúng ta đi hỏi Lục thúc, sau khi xác định sẽ thương nghị tiếp tục đánh cuộc, hai vị thấy thế nào?

Hai người gật đầu:

- Được, chúng ta đi tìm Lục thúc.


- Tìm ta làm gì vậy?

Thình lình một giọng nói hùng hồn vang lên, Thiền cô nương tươi cười đứng dậy, nghênh đón một nam tử trung niên cao to, có hơi mập mạp từ ngoài bước vào.

- Lục thúc...

Thiền cô nương vui vẻ kêu lên.

Lý Bình Lang cùng Ô Hoài cũng vội vàng đứng dậy hành lễ:

- Tằng thúc thúc.

Tằng Tất Phàm khoát khoát tay:

- Hai vị ở chỗ này đã quen chưa, nơi đây hết thảy đều thô sơ giản lậu, không bì được với ở nhà...

- Đã quen, nơi này rất tốt.

Thiền cô nương kéo kéo tay Tằng Tất Phàm:

- Lục thúc, chúng ta phát hiện một chuyện đùa người, người mau tới đây xem, có người đã xông qua được hai đạo hiểm quan.

Tằng Tất Phàm không để ý:

- Chỉ là hai đạo hiểm quan...

- Nhưng hắn chọn con đường tới Thiên Các quần sơn.

Thần sắc Tằng Tất Phàm lập tức tỏ ra nghiêm nghị:

- Ủa, trên thế giới này còn có người có thể vượt qua hai đạo hiểm quan trên con đường dẫn tới Thiên Các quần sơn ư?

Y tiến tới gần màn sáng quan sát, cũng thấy sững sờ:

- Con chó kia năm xưa suýt chút nữa bị đánh cho tàn phế, sau người trong nhà dùng Đoạt Mệnh Ngân cải tạo lại thân thể cho nó, không ngờ rằng nó lại chết ở nơi này. Tuy rằng Đoạt Mệnh Ngân không phải là kim loại quý hiếm gì, nhưng mức độ cứng rắn của nó cũng không tệ. Tiểu tử kia có thể bổ đôi một khối Đoạt Mệnh Ngân lớn như vậy chỉ với một kiếm, quả thật là không đơn giản. Không ngờ rằng trong thế giới này còn có nhân vật như thế...

Thiền cô nương hưng phấn nói:

- Thấy chưa, ta đã nói mà... Lục thúc, bọn họ sắp sửa vượt qua đạo hiểm quan thứ ba, xin người nói cho chúng ta biết đạo hiểm quan thứ ba là gì?

Vũ La đang kiểm tra kim loại bên trong thân thể cự thú kia, Vu Thiên Thọ đã động thủ lột hết kim loại trên người cự thú xuống. Đáng tiếc lão thử qua hết tất cả phương pháp xử lý, cũng không thể để lại một dấu vết nào trên kim loại, đừng nói là cắt ra một miếng.

Lúc này nhìn lại Vũ La chỉ bằng một kiếm lại có thể chém cả khối kim loại lớn thành hai mảnh, trong lòng lão cũng có chút hoảng sợ.

Vũ La thuận tay thu lấy những kim loại này, sau này từ từ nghiên cứu.

- Đi thôi.

Thu thập xong xuôi, bốn người tiếp tục tiến về phía trước. Đi được một lúc, Chỉ Nam đan của Lư Niệm Vũ lại không dùng được nữa, bị gió bão thổi cho lảo đảo không ngừng.