Tiên Tuyệt

Chương 497-3: Thạch ấn, quyền ấn (Hạ)

Đi thêm một lúc, phía trước lại xuất hiện một pho tượng sắt, y phục dung mạo, tư thế đều khác với tượng sắt trước đó, nhưng Vũ La lại cảm thấy hai tượng sắt này có điểm giống nhau.

Bởi vì cả hai pho tượng sắt này đều đang trong tư thế ra sức chạy tới khu vực trung tâm. Dường như vốn là hai người sống đang muốn chạy tới khu vực trung tâm, nhưng không biết bị một lực lượng nào đó chế ngự, biến thành hai pho tượng sắt như vậy.

Vũ La lập tức trở nên cảnh giác, tuy rằng không thể sử dụng lực lượng, nhưng hắn vẫn kiểm tra cẩn thận bên trong cơ thể mình một chút. Ngoại trừ bị lực lượng vô hình nơi này áp chế, khiến cho không thể thi triển được linh lực hay thần lực, Vu lực ra, dường như cũng không có gì khác thường.

Hắn cẩn thận tiếp tục tiến về phía trước, lần này đi không bao xa đã gặp tượng sắt thứ ba. Thần thái của tượng sắt này càng khoa trương hơn, năm ngón trên một bàn tay xòe rộng, cơ bắp nổi vồng lên từ cánh tay đến bả vai, đến cổ, đến cả toàn thân cao thấp, mắt trợn trừng trừng, thần sắc dữ tợn, không chỗ nào là không biểu hiện ý chí bất khuất. Dường như y rất muốn chạy tới mảnh đất trung tâm, nhưng trong khoảnh khắc ấy lại bị chế ngự ở nơi này.

Vũ La tiếp tục tiến về phía trước, tượng sắt càng ngày càng nhiều. Lúc trước còn xuất hiện từng pho, sau đó xuất hiện một lượt hai, ba pho, thậm chí là từng đám.

Sắc mặt Vũ La vô cùng ngưng trọng, tiếp tục đi tới. Phía trước thình lình truyền đến một cỗ khí thế đáng sợ, Vũ La lập tức dừng bước, cảnh giác nhìn về phía trước. Lực lượng hắn bị đè ép không thể sử dụng, nhưng Vũ La tin rằng chỉ cần mình liều mạng bất chấp bị thương, vẫn có thể ra tay đánh một trận.

Vũ La đề phòng một hồi lâu, mới phát hiện ra điểm khác thường.

Vì sao vậy? Bởi vì cỗ khí thế này ập tới từ đầu tới giờ vẫn không chút thay đổi, vẫn duy trì cường độ như trước, không có chút dao động nào. Vừa không gia tăng lại không giảm bớt, vừa không tới gần, cũng không thu lại.

Cỗ khí thế này quả thật hết sức hùng mạnh, khiến cho Vũ La cũng cảm thấy bị uy hiếp.

Nhưng cỗ khí thế này cứng nhắc, giống như là do cương thi phát ra.

Vũ La cau mày, chậm rãi tiến lên, trước mắt lại xuất hiện một tượng sắt, vẫn quay lưng về phía Vũ La, mặt hướng về phía khu vực trung tâm.

Pho tượng sắt này khác với những pho trước đó, trên thân thể cũng không toát ra cảm giác giãy dụa muốn xông về phía khu vực trung tâm, mà tràn ngập vẻ ung dung, dù rằng trong vẻ ung dung này chứa đầy tiếc nuối.

Pho tượng sắt này khoanh chân mà ngồi, mặt nhìn về phía khu vực trung tâm. Mà cỗ khí thế cứng nhắc đáng sợ kia chính là phát ra từ pho tượng sắt này.

Cỗ khí thế này quay xung quanh tượng sắt, dường như muốn tỏ rõ tượng sắt này bất phàm.


Dọc trên đường Vũ La tới đây, lúc ban đầu những tượng sắt này chỉ là xuất hiện rải rác, kế đó là xuất hiện tập trung, đến nơi này lại biến thành rải rác.

Từ pho tượng sắt này về phía trước mấy chục trượng, không còn tượng sắt nào khác.

Mà hiện tại Vũ La tới nơi này, trên thực tế đã rất gần mảnh đất trung tâm. Vũ La đứng ở chỗ này đã có thể mơ hồ nhìn thấy, ở vị trí trung tâm dường như có cái gì đang lóe lên hào quang mờ mờ.

Hắn nhìn thoáng qua tượng sắt đang ngồi, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Đi được trăm trượng, lúc này mới thấy xuất hiện một pho tượng sắt khác.

Khí tức trên pho tượng sắt này càng đáng sợ hơn cả tượng sắt vừa rồi, khiến cho Vũ La cũng cảm giác được uy hiếp.

Những tượng sắt này cũng không biết đã có từ bao nhiêu năm trước cho tới bây giờ, nhưng vẫn có thể sinh ra khí thế hùng mạnh như vậy. Vũ La không khỏi âm thầm kinh hãi: Tượng sắt lại có thể sinh ra khí thế hùng mạnh như vậy, chẳng lẽ trước kia những pho tượng sắt này thật sự là người sống? Nhưng mình chưa từng nghe qua có công pháp nào có thể biến người sống thành tượng sắt...

Pho tượng sắt trước mặt này lại khác với pho tượng sắt mà Vũ La vừa gặp trước đó.

Một thân áo giáp nặng nề vô cùng uy vũ, hai chân dang ra, ngạo nghễ mà đứng, trong tay nắm chặt một thanh trọng kiếm. Nhưng hiện giờ thanh thần binh này đã dung hợp với y thành một thể.

Trên gương mặt tượng sắt này lộ vẻ kiêu ngạo, còn có chút thần sắc khó có thể tin, hai mắt dõi nhìn cỗ linh quang mờ nhạt ở vị trí trung tâm, chiến ý hừng hực, tràn ngập khát vọng.

Vũ La khẽ lắc lắc đầu, gần như đã khẳng định, những pho tượng sắt vô cùng sống động này chắc chắn là tiền bối Tu Chân Giới. Dường như bọn họ tới không gian này, tất cả đều tiến về phía cỗ linh quang ở khu vực trung tâm. Chỉ là không biết vì sao, đạt tới cảnh giới hùng mạnh như bọn họ lại bị một cỗ lực lượng thần bí hóa thành tượng sắt, không thể hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, ai nấy đều ôm hận.

Vũ La tiếp tục đi về phía trước, lại gặp thêm ba pho tượng sắt, mỗi pho đều là một truyền thuyết không biết niên đại. Mặc dù bị hóa thành tượng sắt, âm thầm lặng lẽ đứng sừng sững trong thế giới không ai biết này, trải qua vô tận năm tháng, nhưng khí tức phát ra vẫn hùng mạnh như trước. Vũ La chợt thấy trong lòng nảy sinh cảm giác vô cùng kính phục.

Điểm linh quang phía trước đã có thể nhìn rõ, chính là một đài đá hình giá nến thô sơ, trên đó có một vật. Vật này lơ lửng trên không, toát ra linh quang mờ nhạt.


Ngay dưới đài này còn có một pho tượng sắt đang đứng. Mà khí tức toát ra trên người vị tiền bối này không hề kém hơn Hồng Phá Hải chút nào.

Vũ La âm thầm kinh hãi: Lúc người này còn sống, hẳn là hết sức hùng mạnh.

Pho tượng sắt này đã xông tới bước cuối cùng, mắt thấy đã có thể lấy được thứ mà mình muốn, thậm chí đã giơ tay ra, đầu ngón tay chỉ còn cách nửa tấc là có thể chạm tới vật trên đài. Nhưng khoảng cách nửa tấc này vĩnh viễn không thể vượt qua, y đã biến thành một pho tượng sắt, mãi mãi bảo vệ vật này.

Vũ La thầm thở dài một tiếng, e rằng khi còn sống, vị tiền bối này đã đạt tới trình độ đỉnh phong trên thế giới này, thế nhưng vẫn phải chết tại nơi này.

Vũ La sửa sang y phục một chút, cung kính xá những pho tượng sắt này một xá.

Không phải là hắn kính trọng thực lực của những người này. Vũ La cũng có thực lực, hắn tự tin đến một ngày nào đó, mình cũng sẽ đạt tới cảnh giới như vị tiền bối này.

Hắn kính trọng tinh thần bất khuất của những người này. Vì lý tưởng của mình, cho dù biết rõ có thể hy sinh, vẫn phấn đấu tới hơi thở sau cùng.

Sau khi xá xong, Vũ La mới tập trung chú ý vào vật trên đài đá.

Lúc trước hắn chỉ chú ý những pho tượng sắt, chỉ thấy mơ hồ dường như bên trong vật kia có thứ gì đang vận chuyển. Hiện tại nhìn kỹ, tức thì Vũ La như vừa bị sét đánh trúng đầu, sững người ra tại chỗ.

Đài đá thô sơ giống như một tác phẩm qua loa sơ sài trong thế tục, được thợ đá cấp thấp nhất khai thác đá xanh trong núi, điêu khắc mà thành.

Cách mặt đài một thước có một hạt châu trong suốt toát ra ánh sáng yếu ớt, lơ lửng giữa không trung.

Hạt châu có hình dạng như hạt táo, không có vẻ gì là thu hút. Thứ chân chính làm cho Vũ La bất ngờ chính là mười lăm đạo linh văn bên trong hạt châu.

Trong số mười lăm đạo linh văn này, có mười bốn đạo hắn đã vô cùng quen thuộc, đạo còn lại gần đây vừa nhìn thấy ở Đông Thổ.

Phượng Nhãn Thần Văn!

Mười lăm đạo linh văn chậm rãi vận chuyển, không ngừng biến hóa. Sau khi tuần hoàn một đại chu thiên, mười lăm đạo linh văn này biểu diễn qua một lượt các phương thức phối hợp. Trong đó có cả phương thức phối hợp mà Hắc Nha trước đây dùng để đối phó Thần Điểu Phượng Hoàng ở Đông Thổ.

Lần đó trong lúc vội vàng, Vũ La chỉ có thể nhìn thoáng qua, cũng không thấy rõ ràng đạo linh văn thứ mười lăm có hình dáng thế nào. Hiện tại tất cả mười lăm đạo linh văn này phối hợp lại, hiện ra rõ ràng trước mắt Vũ La.

Vũ La nhìn ba lượt, mới thở ra một hơi thật dài. Rốt cục hắn đã hiểu vì sao rất nhiều vị tiền bối hùng mạnh tới mức đáng sợ như vậy, lại cố gắng muốn lấy cho bằng được vật này.