Tiên Tuyệt

Chương 494: Vật cũ trở về (Trung)

Con Hắc Nha này đã sống trong Ma Sơn rất nhiều năm, trong loài cầm điểu có bao nhiêu bộ tộc, bao nhiêu cường giả, nó đều biết hết. Theo từng tràng tiếng chim hót tỏ vẻ thần phục truyền đến, Hắc Nha dần dần biết được những ai phục tùng mình, những ai là phản nghịch tương lai cần đánh dẹp.

Những thứ này cũng không có quan hệ với Vũ La, bởi vì không còn Thần Điểu Phượng Hoàng trấn thủ, phía Nam Ma Sơn xuất hiện một lỗ hổng lớn. Vũ La mang theo bọn tám người Thương Ngọc Bác dễ dàng bay ra khỏi Ma Sơn, sau đó lượn một vòng rộng, bay tới Lạc Nhật hoang nguyên.

Dọc trên đường đi, ánh mắt tám người Thương Ngọc Bác nhìn Vũ La đã thay đổi rất nhiều.

Bọn họ đều được môn phái của mình phái tới tham gia hành động lần này, ngoại trừ tìm hiểu về Đông Thổ xem phồn hoa tới mức nào, còn có ý giám thị Vũ La.

Khoan nói tới chuyện khác, chỉ mới vừa rồi trong Ma Sơn, Thần Điểu Phượng Hoàng trước khi chết đi còn để lại thứ gì đó cho Vũ La. Có câu Phượng Hoàng bất tử, ai mà biết được tương lai Vũ La có thể phục sinh Thần Điểu Phượng Hoàng này không...

Huống chi bọn họ cũng đã nhìn ra, Vũ La biết vật đó để lại cho mình, chẳng lẽ trước đó hắn đã có mối liên quan với con Phượng Hoàng này?

Đủ các giả thuyết nhưng vẫn không thể đưa ra kết luận. Nhưng cũng sinh ra tác dụng, khiến cho trong lòng bọn họ âm thầm quyết định, phải tạo quan hệ tốt với Vũ La. Cho dù là những môn phái đối địch cũng định sau khi trở về sẽ khuyên chưởng môn, tối thiểu về mặt hợp tác Đông Thố, không nên xảy ra xung đột cùng Vũ La.

Lúc này Thần Điểu Đồng Hoàn đang đeo trên cổ tay Vũ La, nhưng hắn không cảm ứng được khí tức của Phượng Hoàng trong đó.

Nhưng thủy chung Thần Điểu Đồng Hoàn vẫn là pháp bảo của hắn, không cần tế luyện vẫn có thể sử dụng như trước.

Thật ra Vũ La rất muốn hỏi Phượng Hoàng này một chút, vì sao Thần Điểu Đồng Hoàn lại rời khỏi mình mà đi, sau khi tới chỗ Phượng Hoàng đã xảy ra chuyện gì.

Địa Hỏa Kim Kỳ Lân cười hăng hắc trong đầu Vũ La:

- Thật là kiêu ngạo.

Vừa rồi nó kêu gọi một hồi, Phượng Hoàng không hề đáp lại nửa lời, khiến cho lão nhân gia cảm thấy vô cùng mất mặt.

Vũ La cười nói:

- Lúc lão nhân gia ngài vừa tới, không phải cũng là như vậy hay sao?

Địa Hỏa Kim Kỳ Lân nhớ lại một chút, quả thật có chuyện như vậy, rốt cục Thần Thú cũng có danh dự của mình. Ban đầu Thần Điểu Phượng Hoàng dẫn dụ Thần Điểu Đồng Hoàn của Vũ La, tự dưng lấy mất pháp bảo của hắn mà không có chút đền bù.


Đối với Phượng Hoàng, trong lòng nó cũng cảm thấy xấu hổ. Hôm nay thất thế sa cơ lại phải nhờ vào Thần Điểu Đồng Hoàn để nương náu trên thân thể Vũ La, chỉ sợ là Thần Thú Phượng Hoàng kiêu ngạo không có mặt mũi ra ngoài gặp Vũ La.

Ở phế tích của Mộc Thần Trủng, một tòa Thần Trủng càng to lớn hơn trước đang được xây dựng. Nơi này sẽ là nơi giao dịch giữa Trung Châu và Đông Thổ trong tương lai.

Trấn giữ nơi đây là tiểu hồ ly Nhan Chi Vi.

Có thể tưởng tượng lúc Nhan Chi Vi xuất hiện trước mặt các tu sĩ trẻ tuổi Trung Châu, vẻ mặt bọn họ thế nào. Nhan Chi Vi không hề để ý tới những người do Vũ La dẫn tới, trong lúc nàng giơ tay nhấc chân, cử chỉ đơn thuần mang theo chút quyến rũ khó lòng nhận biết, hoàn toàn là theo bản năng

Nhưng chỉ cần như vậy, Nhan Chi Vi đã thỏa mãn ảo tưởng về đạo lữ với đám tu sĩ thanh niên.

Cho nên vốn trước đây trong chín người, chỉ có một nhân tố không hải hòa là Vũ La. Nhưng hiện tại đã có thêm một Nhan Chi Vi, thỉnh thoảng lại có hai người vốn quan hệ không tệ với nhau, nhưng chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà sinh ra tranh chấp.

Vũ La biết rõ mị lực của Nhan Chi Vi, không thể làm gì khác bèn tới nói với nàng. Nhan Chi Vi vô cùng bất mãn, bĩu môi một cái:

- Đâu có liên quan gì tới ta? Đúng rồi, gia gia ta đã bố trí xong khối Thiên Sinh Thần Ngọc kia, nếu như thuận lợi, nói không chừng ba ngàn năm là có thể nuôi dưỡng nên một đạo Thiên Mệnh Thần Phù. Nếu chậm, thời gian năm ngàn năm cũng đủ.

Trong lòng Vũ La cảm thấy hơi mơ hồ. Đám Đại Thánh Yêu tộc như Nhan Chi Tây đã sống mấy vạn năm, chờ thêm năm ngàn năm nữa là không thành vấn đề. Nhưng không biết mình có thể chờ được tới lúc đó không, thọ mệnh của Nhân tộc vốn kém xa thọ mệnh Yêu tộc.

Chuyện Nhan Chi Tây giao dịch với Trung Châu trước mắt chỉ truyền trong đám Đại Thánh Yêu tộc. Nhan Chi Tây còn phải nhất nhất thuyết phục những Đại Thánh Yêu tộc khác, dù sao bọn họ cũng đã tham gia đại chiến các tộc năm xưa, không có hảo cảm gì với Nhân tộc. Hiện tại lại hợp tác với Nhân tộc, có một vài Đại Thánh cảm thấy không hài lòng.

Sau lần giao dịch này, lão chuẩn bị tiết lộ một ít tin tức cho Bát Đại Thần Trủng, để cho bọn họ từ từ tiếp nhận.

Có Bát Đại Thần Trủng tham dự, các loại tài nguyên Đông Thổ mới có thể liên tục không ngừng chuyển vận đến Lạc Nhật hoang nguyên.

Vũ La không thuyết phục được Nhan Chi Vi, cũng có hơi thầm hận bọn tiểu tử Cửu Đại Thiên Môn kia t*ng trùng lên não, cũng lắc đầu không nói nữa.

Có Yêu tộc tới báo cáo với Nhan Chi Vi: Hàng hóa đã chuẩn bị xong.

Nhan Chi Vi nhìn về phía Vũ La, Vũ La lập tức nói:


- Chờ ta với, ta triệu tập tất cả lại.

Lần hành động này, mỗi người Cửu Đại Thiên Môn đều mang theo mặt nạ Hồ Đồ che giấu thân phận.

Nhưng cũng giống như Chu Nghiên và Dịch Long khi trước, bọn họ gặp Yêu tộc lại không thể nói chuyện, không thể thi triển vũ lực.

Vũ La gọi tám người, cùng đi tới chỗ ước hẹn với Nhan Chi Vi.

Bên cạnh Nhan Chi Vi cũng có vài người, hiển nhiên đây là đại biểu cho những Đại Thánh Yêu tộc khác. Mặc dù bọn họ tới đây nhưng sắc mặt cũng lấy làm khó chịu, e rằng trong lòng không ít người cũng không phải là tinh nguyện.

Mà tám người phía sau Vũ La ai nấy trợn mắt thật to, muốn xem Đông Thổ trù phú phồn hoa tới mức nào.

Vũ La cùng Nhan Chi Vi nhìn nhau cười một tiếng. Trong lòng hai người cũng hiểu, sau lần trao đổi hàng hỏa này, những thanh âm nghi ngờ trong trận doanh của cả hai người cũng sẽ hoàn toàn giải trừ.

Trước mặt ích lợi lớn như vậy, bất cứ cường giả nào cũng sẽ quyết định sáng suốt hợp tác.

- Bắt đầu đi.

Vũ La lấy một chiếc nhẫn trữ vật ra, khẽ rót vào một đạo linh lực.

Linh quang lóe lên, tất cả những gì trong không gian trữ vật bày ra trước mặt mọi người, cho dù là Nhan Chi Vi đã chuẩn bị tâm lý từ trước cũng sợ hết hồn. Về phần những đại biểu của Đại Thánh Yêu tộc khác sau lưng nàng, ai nấy đờ người ra, nhìn chăm chú không rời mắt.

Một lúc lâu sau mới có một tên Yêu tộc nuốt nước bọt đánh ực, ánh mắt giống như một con sói đói lóe lên ánh sáng xanh biếc. Hiển nhiên trong huyết mạch của tên Yêu tộc này, nhất định có huyết thống của viễn cổ Thương Lang.

- Đống khoáng thạch như ngọn núi này thật sự là quặng Ô Thiết hay sao?

Bên cạnh y lập tức có người tỏ vẻ khinh thường:

- Hừ, quả thật là tầm mắt hạn hẹp, quặng Ô Thiết đã là gì chứ. Ngươi nhịn khối khoáng thạch cao bằng người kia, đây chính là Thái Bạch Kim Tinh, trân quý hơn gấp mười lần so với quặng Ô Thiết.

- Hừ, tầm mắt ngươi xa ở chỗ nào, Thái Bạch Kim Tinh đã đáng gì? Có thấy không, khối khoáng thạch to bằng đầu người kia chính là Trầm Sa Bạch Đồng, trân quý hơn gấp trăm lần so với Thái Bạch Kim Tinh!

Lúc trước Nhan Chi Vi ỷ vào hoa dung nguyệt mạo của mình khiến cho người Cửu Đại Thiên Môn thần hồn điên đảo, khiến cho Vũ La hết sức mất mặt. Hôm nay ngược lại, bộ dạng ngơ ngác của đám Yêu tộc sau lưng đã làm cho nàng cực kỳ xấu hổ.

Vũ La không cười nhạo, bởi vì hắn biết tình huống Đông Thổ. Nhưng tám người phía sau hắn không khỏi có chút đắc ý, ánh mắt nhìn Yêu tộc cũng trở nên có chút cao ngạo.

Vũ La quay đầu lại nhìn mọi người một cái, thầm nhủ các ngươi chớ nên đắc ý, chờ lát nữa người ta lấy sản vật Đông Thố ra, thử xem các ngươi bêu xấu thế nào.

Hắn nói với đám Yêu tộc:

- Chúng ta đã thương nghị với nhau, đây là lần đầu tiên hai bên giao dịch, để tỏ lòng thành, chúng ta quyết định lần này thêm vào hai thành khoáng thạch.