Tiên Tuyệt

Chương 490-2: Thông đạo dị biển (Hạ)

Lẽ ra trước kia Hứa Sơn Dương vẫn bị Tống Hồng Liệt áp chế ở Cửu Nghi sơn, bởi vì Vũ La mà Tống Hồng Liệt bị đuổi ra khỏi Cửu Nghi sơn, Hứa Sơn Dương hẳn phải cảm kích Vũ La mới đúng. Nhưng chuyện này liên quan tới danh dự môn phái, sau khi Hứa Sơn Dương tới tỏ ra không thân thiện gì với Vũ La, lúc gặp mặt chỉ khẽ ôm quyền nói một tiếng Vũ huynh lạnh nhạt, không nói lời nào nữa với Vũ La.

Mọi người tới đây ai nấy mang theo một số khoáng thạch kim loại, đây là tiến hành chia theo tỷ lệ thu hoạch của các đại Thiên Môn. Bảy đại Thiên Môn kia cũng muốn mang nhiều một chút, đáng tiếc hiệp nghị cũng không cho phép.

Trong lúc chờ người năm đại Thiên Môn chạy tới, Vũ La đã tranh thủ thời gian luyện chế được hai món pháp bảo công kích cỡ lớn nữa, cộng thêm món khi trước, tất cả đã có ba món.

Sau khi mọi người tụ tập đầy đủ, ai nấy chuẩn bị một chút, sau đó mới tiến vào cung điện hợp kim kia, xuống đường hầm dẫn tới Đông Thổ.

Ngoại trừ Vũ La, tám người còn lại cũng là nhân vật kiệt xuất trong lớp thanh niên của Cửu Đại Thiên Môn, kiến văn quảng bác, tu vi cũng là mỗi người mỗi vẻ. Nhưng hành trình Đông Thổ lần này vẫn khiến cho bọn họ có chút khẩn trương, có lẽ trăm năm sau, tao ngộ lần này chính là tư cách để bọn họ khoác lác cùng vãn bối.

Vũ La đứng trước vách đá giơ tay ra, sau đó nói với mọi người:

- Nắm tay nhau, ngàn vạn lần không nên buông ra, nếu không sẽ bị lạc trong thông đạo không gian.

Thương Ngọc Bác thầm cảm thấy may mắn, quan hệ giữa mình và Vũ La không tệ, bằng không trong thông đạo không gian, Vũ La buông tay ra thì...

Y quay đầu nhìn lại một cái, sắc mặt người của năm đại Thiên Môn kia cũng hết sức khó coi.

Vũ La cầm nhẫn ấn chính xác vào vết lõm, một đạo linh quang đưa bọn họ chui vào trong vách đá.

Cảm giác trong thông đạo không gian vẫn là như trước. Vũ La chỉ cảm thấy kinh ngạc là vì lần này mình tiến vào thông đạo không gian không giống như trước, nhìn qua chỉ thấy một mảng ngân quang chói mắt.

Lần này nhờ có ngân quang, hẳn là có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn.

Thông đạo không gian này giống như những đường hầm rắc rối ngầm dưới đất, khắp nơi đều có cửa động và đường rẽ. Mà chín người Vũ La hiện tại đang được một luồng năng lượng màu bạc giống như một luồng nước lũ đưa đi theo một lộ tuyến cố định.

Đến một vị trí ở giữa, một ngã rẽ ở bên cạnh phủ đầy lam quang, một cảm giác quen thuộc chợt hiện ra. Vũ La lập tức biết được, đó chính là lối đi thông tới thế giới dưới lòng đất.

Ngân quang nhanh chóng thu liễm, chín người giống như một xâu đường hồ lô, bị đẩy ra ngoài.

Đây đã là lần thứ ba Vũ La đi tới Đông Thổ, tự nhiên không có cảm giác gì, nhưng tám người khác thì không giống. Mọi người ngó xung quanh không ngừng đánh giá, có kẻ còn hít sâu một hơi, cảm nhận thử xem năng lượng không khí nơi này có gì khác với Trung Châu.

Chỉ chốc lát sau, mọi người bắt đầu bàn tán.


Vũ La ở bên cạnh lắng nghe, quản nhiên những người này chỉ thấy trước mặt toàn là ngân quang, thậm chí suy nghĩ có hơi dừng lại, mãi tới tận nơi này.

Vũ La thầm phỏng đoán, có lẽ lần trước mình trải qua kiếp nạn bị Dịch Long ám toán, cũng là nhân họa đắc phúc.

Nếu người khác không thấy rõ tình huống trong thông đạo không gian, vậy Vũ La không còn gì lo lắng nữa.

Nhưng sắc mặt của hắn cũng ngày càng trở nên hết sức khó coi.

Thương Ngọc Bác là người đầu tiên chú ý, vội hỏi:

- Vũ huynh, huynh làm sao vậy?

Vũ La giơ một ngón tay lên môi:

- Suỵt...

Trong núi rừng hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí không có một tiếng chim hót. Rốt cục có người cảm nhận được vẻ khác thường:

- Khí thế thật là đáng sợ!

Một cỗ khí thế cổ xưa mà hung tàn từ sau lưng núi quét tới giống như hồng thủy diệt thế, chỉ trong nháy mắt đã bao trùm cả vùng núi.

- Là thứ gì vậy?

- Hùng mạnh quá, chẳng lẽ Đông Thổ toàn là hùng mạnh như vậy?

- Vũ huynh, làm sao bây giờ...

Ngoại trừ Vũ La ra, tám người còn lại chưa từng đối mặt với khí thế hùng mạnh như vậy. Đáy lòng từng người chợt nổi lên cảm giác bất lực, thầm đoán cho dù là tám người mình liên thủ, cũng không thể chịu nổi một đòn.

Vũ La nhìn dãy núi một bên, lên tiếng hỏi:

- Các ngươi có biết nơi này là địa phương nào chăng?


Tám người cũng chỉ ngơ ngác lắc đầu.

- Là hung địa nổi danh nhất Đông Thổ, Đông Thổ gọi là cổ Địa. Nơi này là một trong những Cổ Địa nổi danh nhất Đông Thổ, Ma Sơn.

Ma Sơn... Chỉ nghe tên thôi, tám người đã cảm thấy lạnh cả người. Không cần dùng từ ngữ hoa mỹ nào khác, chỉ hai chữ đơn giản đã có thể nói lên nơi đây hung hiểm tới mức nào.

- Vũ... Vũ huynh... Chúng ta phải làm gì đây, huynh đã tới qua Đông Thổ, chắc chắn trước kia cũng xuất hiện ở chỗ này, nhất định có biện pháp...

- Đúng, Vũ huynh nhất định có biện pháp, huynh hãy nói phải làm gì, chúng ta nghe theo huynh.

Trước khi tới đây, bọn người này thủy chung có chút không phục Vũ La, nhất là đệ tử của năm đại Thiên Môn kia. Hôm nay thấy bọn họ lo sợ trở thành như vậy, Vũ La cười thầm trong lòng, cũng có hơi thích chí.

Chỉ có Hứa Sơn Dương của Cửu Nghi sơn vẫn giữ gương mặt khó chịu, dường như bất chấp sinh tử, nhất định không chịu cúi đầu với Vũ La.

Trên thực tế trước đây hai lần, Vũ La cũng xuất hiện ở gần tòa di tích thần điện khổng lồ đáng sợ kia, nhưng đây là lần đầu tiên hắn lọt vào nơi khỉ ho cò gáy này.

Hắn đoán rằng có lẽ là vì lần trước Dịch Long giở trò trong thông đạo không gian, kết quả khiến cho thông đạo không gian đã xuất hiện thay đổi nho nhỏ.

Cỗ khí tức bao trùm trời đất này, Vũ La cảm thấy hơi quen. Nhưng cảm giác quen thuộc này lại khiến cho hắn sinh ra kỳ quái, bèn khoát tay với tám người:

- Chớ có lên tiếng!

Hắn quan sát thế núi xung quanh một chút, nhớ lại tình hình hai lần trước mình tiến vào Đông Thổ. Không nhìn thì thôi, sau khi nhìn Vũ La lập tức giật nảy mình, toát mồ hôi lạnh.

Bên cạnh có một người không nhịn được, đang định lên tiếng hỏi thăm, không ngờ y vừa há miệng ra, trước mắt bỗng hoa lên một cái, không thấy rõ Vũ La làm sao tới được trước mặt mình, một tay giơ lên bụm miệng mình lại.

Ánh mắt Vũ La vô cùng sắc bén quét nhìn mọi người, giơ ngón tay để lên môi ra ý bảo mọi người chớ có lên tiếng nói.

Trong lòng mọi người cả kinh: Cuối cùng cũng đã tận mắt thấy, mới biết được rốt cục Vũ La hùng mạnh tới mức nào.

Vừa rồi tên tu sĩ thanh niên kia ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, đã bị Vũ La bụm miệng. Cảnh giới tu vi của tất cả bọn họ không chênh lệch bao nhiêu, nói cách khác, đổi lại là bọn họ, chắc chắn cũng không kịp phản ứng. Nếu quả thật Vũ La có địch ý, chỉ sợ giết tám người bọn họ cũng chỉ trong thời gian một cái nháy mắt. Khó trách năm người Tống Hồng Liệt liên thủ cũng không phải là đối thủ một hiệp của hắn.

Mí mắt Hứa Sơn Dương bất giác hơi giật giật, sau đó lại lạnh như băng, không nhìn ra chút dao động tâm trạng nào.

Vào thời khắc nguy hiểm, Vũ La không chút do dự cầm quyền chỉ huy, mọi người tại trường bị hắn chấn nhiếp, không còn chút ngang ngược như trước, ngoan ngoãn nghe theo an bài của hắn.

Vũ La phất phất tay ra ý bảo mọi người đi theo mình. Tất cả mọi người là thanh niên thiên tài siêu quần bạt tụy Trung Châu, thân thủ bất phàm, âm thầm lặng lẽ rời khỏi khe núi này, chạy ra xa hàng chục dặm.

Mãi đến lúc này, Vũ La mới xem như thở phào nhẹ nhõm, Thương Ngọc Bác không nhịn được hỏi:

- Vũ huynh, rốt cục đó là thứ gì vậy?

Trong lúc này, chín người đang đi lên một ngọn núi, Vũ La vẫn không trả lời. Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy địa phương vừa rồi toát ra khí thế bao trùm trời đất đang chậm rãi dâng lên một cột khói đen. Cột khói đen này càng ngày càng to, càng ngày càng nồng đậm, người có nhãn lực sẽ lập tức nhìn ra đây không phải là khói đen, mà là lông vũ màu đen vô cùng vô tận.

Lông vũ màu đen ngưng tụ cùng một chỗ, bay múa giữa trời, từ xa nhìn lại giống như một cột khói đen khổng lồ.