Vũ La gật đầu, cười nói:
- Ta đã tới rồi, người cũng đã tụ tập đầy đủ, coi như ngươi đã được giải thoát. Lưu Thiên Uy vội vàng chắp tay:
- Cô gia, cảm tạ ngài...
Dọc trên đường đi thông suốt không trở ngại, lên Tháp Sơn đảo mới phát hiện, hòn đảo vốn không lớn lắm này cũng đã bị các loại kiến trúc lấp đầy. Nghĩ lại cũng phải, thành viên Ám Vệ thường trú tại đây có tới hơn ngàn, thỉnh thoảng còn có những người khác ra đảo, bao nhiêu phòng ốc đó cũng có chút chật chội.
Ba người bay trên không, nhìn xuống đã thấy hết hoàn cảnh bên dưới. Lưu Thiên Uy chỉ vào một cái sân rộng nhất trên đảo:
- Cô gia, Nhị thiếu gia, người của Cửu Đại Thiên Môn được an bài ở đó.
Ba người đáp xuống, không ngờ chỉ vừa đi tới cửa đã nghe bên trong vang lên một tràng tiếng đánh mắng:
- Ngay cả Long Tuyền Nhưỡng Trà cũng không có ư? Đây là địa phương gì vậy, phân chim cũng không có hay sao? Tiểu gia ta đâu có yêu cầu cao?
- Ta không đòi các ngươi phải có Cửu Dương Tiên Nhưỡng, không cần các ngươi phải lên núi hái trà, chẳng lẽ còn chưa đủ thông cảm cho các ngươi? Thế nhưng ngay cả Long Tuyền Nhưỡng Trà thấp kém như vậy, các ngươi cũng không có, lại bắt chúng ta chờ ở đây bảy ngày, tên Vũ La mắt mọc trên trán kia vẫn chưa tới, chẳng lẽ không phải là khinh người quá đáng sao?
Lưu Thiên Uy biến sắc, muốn giấu Vũ La cũng không giấu được nữa. Y vội vàng xông vào, khiển trách thủ hạ của mình:
- Làm sao vậy, yêu cầu nho nhỏ của các vị đại gia đây cũng không làm được, cút mau!
Vũ La đứng ngoài cửa nhìn thấy, tên thủ hạ kia không ai xa lạ mà là Tôn Thất, cũng là người đi theo Lưu Thiên Uy đã lâu, lúc này chỉ nghe y oan ức kêu lên:
- Lưu Đại nhân, bọn người này thật khó hầu hạ, hôm nay muốn uống rượu ngon, ngày mai muốn uống trà ngon, ngày kia lại đòi ăn thịt rừng. Huynh đệ chúng ta phải vất vả xây dựng công sự, đâu rảnh hầu hạ bọn chúng như vậy? Còn đòi Long Tuyền Nhưỡng Trà gì đó, huynh đệ chúng ta cũng chỉ uống nước lã mà thôi. Nơi đây là Tinh La Hải, đi về Trung Châu phải mất mấy ngày, ta phái người tìm trà ngon hơn ở bờ Tinh La Hải, bọn họ còn chê thấp kém. Lưu Đại nhân, Tôn Thất ta không hầu hạ nổi bọn người này, ai nấy đều cho rằng mình vô cùng cao quý, cũng không biết lúc cô gia ở đây có khí độ thế nào. So với đám phế vật này, cô gia mạnh hơn không biết bao nhiêu, cô gia là nhân vật dám đối chiến với Trịnh Tinh Hồn, nhưng tỏ ra vô cùng khách sáo với chúng ta, đám khốn kia lại cho rằng mình là đại gia...
Lưu Thiên Uy giận dữ, Vũ La còn đứng bên ngoài, y vội vàng bước tới tát cho Tôn Thất một cái:
- Mau cút cho lão tử, đầu óc ngươi hồ đồ, nói năng bậy bạ vô cùng...
Tôn Thất nổi giận đùng đùng, trợn mắt nhìn đám người Cửu Đại Thiên Môn một cái, sau đó mới chịu xoay người đi ra ngoài.
Mới vừa tới cửa đã ngây ngẩn cả người, lập tức chân tay luống cuống:
- Cô gia, ngài... Ngài tới rồi sao...
Y lập tức hiểu ra vừa rồi là Lưu Thiên Uy muốn bảo vệ mình, những lời mình vừa nói ra, nếu Vũ La có suy nghĩ khác, quả thật mình không thể gánh vác.
Nhất thời Tôn Thất toát mồ hôi lạnh, vội vàng quỳ xuống:
- Cô gia, ta thật đáng chết, miệng ta dơ bẩn, ta thật không có ý gì khác, ta không biết ngài ở chỗ này...
Vũ La khoát tay ngăn lại:
- Đứng lên đi, ngươi cũng đã nói, chúng ta từng sóng vai chiến đấu qua, chẳng lẽ ta không hiểu?
Tôn Thất sững sờ, không tin vào tai mình, Chu Hoành bên cạnh lên tiếng nói:
- Còn chưa cút cho mau, chẳng lẽ chờ muội phu ta nịnh nọt lấy lòng ngươi mới chịu?
Bị Chu Hoành mắng như vậy, Tôn Thất lại cảm thấy yên lòng, lồm cồm bò dậy, cười khan hai tiếng còn muốn nói gì, Lưu Thiên Uy dăng hắng một cái, y vội vàng rút cố lại:
- Tiểu nhân cáo lui trước.
Lưu Thiên Uy cũng đã lăn lộn trong Ám Vệ nhiều năm, hiểu rất rõ ràng tâm tư của một ít cấp trên. Chuyện hôm nay, bản thân Lưu Thiên Uy cũng cảm thấy khả nghi, nhìn khách quan cũng dường như là cố ý giả vờ cho Vũ La nghe thấy, để cho Vũ La trở thành đối địch với Cửu Đại Thiên Môn.
Lưu Thiên Uy biết, cấp trên rất không thích những thủ hạ giở trò đấu trí với mình, cho nên y vẫn cảm thấy trong lòng thấp thỏm không yên:
- Cô gia, ngài hiểu lầm rồi...
Quả thật là oan uổng cho y, y không có ý định làm như vậy, bằng không ngay từ đầu đã không cố ý che giấu chuyện này. Chỉ là Lưu Thiên Uy không ngờ rằng người của Cửu Đại Thiên Môn ngang ngược tới mức này, Vũ La vừa tới đã phát hiện ngay tức khắc.
Vũ La khoát khoát tay:
- Ta không có hiểu lầm, ngươi yên tâm.
Chỉ bằng vào chuyện Lưu Thiên Uy biết rõ không địch lại bọn Bạch Côn Sơn, nhưng vẫn ra lệnh tử thủ Tháp Sơn đảo, Vũ La có thể nhìn ra y là loại người nào, đương nhiên hắn tin tưởng Lưu Thiên Uy.
Nếu đã tin tưởng Lưu Thiên Uy, như vậy hôm nay nhìn qua cảnh tượng này, có thể thấy những người Cửu Đại Thiên Môn này thật sự là quá đáng, đánh chửi Ám Vệ không ít lần, mới có thể bị mình bắt gặp như vậy.
Hắn đi vào sân, sắc mặt có chút khó coi. Trong viện có ba tu sĩ trẻ tuổi đang đứng, thần thái ngang ngược, vẻ mặt hung hãn.
Lưu Thiên Uy vội vàng theo sau, đang chuẩn bị giới thiệu Vũ La, một tu sĩ trẻ tuổi đã gạt y sang bên, lạnh lùng quan sát Vũ La:
- Ngươi chính là Vũ La?
Vũ La gật đầu, đang muốn nói, người nọ đã cười lạnh một tiếng:
- Thật là kiêu ngạo, ngươi cũng biết tám người chúng ta đại biểu cho tám đại Thiên Môn, trên thế gian này vẫn chưa có người nào dám để cho tám đại Thiên Môn chờ chực!
Sắc mặt Vũ La trầm xuống, nhưng tu sĩ thanh niên kia quyết không cho hắn cơ hội nói chuyện, tiếp tục bức người:
- Ngươi cho rằng Cửu Đại Thiên Môn là nhà của Chu Thanh Giang sao? Ngươi cho rằng đầu phục một vị nhạc phụ như vậy là có thể muốn làm gì thì làm sao?
Chuyện Vũ La đánh ngang tay với Trịnh Tinh Hồn đã dần dần lan truyền ra, không phải là những người này chưa từng nghe qua. Nhưng lan truyền càng rộng, lệch khỏi quỹ đạo chân tướng cũng càng xa. Huống chi, những người này cũng là thiên tài trong môn phái, tên nào tên nấy mắt mọc trên trán, đánh chết cũng không chịu tin một tên ngục tốt xuất thân Nhược Lô Ngục như Vũ La có thể lợi hại như thế. Theo bọn chúng nghĩ, quá nửa chỉ là lời đồn, là do Chu Thanh Giang cố ý tuyên truyền cho con rể, cố ý cho Ám Vệ lan truyền tin giả.
Trên thực tế vừa nghe qua tin tức này, quả thật giống như là tin giả. Một người là ngục tốt Nhược Lô Ngục, tu sĩ cảnh giới Cửu Cung, người kia là chưởng môn Thái Âm sơn Cửu Đại Thiên Môn, siêu cấp cường giả Đại Năng nổi danh đã lâu, hai người làm sao có thể đánh ngang tay được?
Nhưng sự thật càng làm cho người khó có thể tin, nếu không phải Vũ La e ngại giết chết Trịnh Tinh Hồn sẽ phải trực tiếp đối mặt với cả Cửu Đại Thiên Môn, nói không chừng ngày đó Trịnh Tinh Hồn đã phải đổ máu.
Tu sĩ trẻ tuổi kia lải nhải một phen, Vũ La cơ hồ không thèm để ý tới y, nhìn sang hai người còn lại. Hai người kia lập tức bước qua một bước, đứng sau lưng tên tu sĩ kia, hiển nhiên tỏ vẻ sẽ cùng chung tiến thối với y.
Vũ La cười lạnh một tiếng, gọi to vào trong:
- Những người khác đâu?
- Ai vậy?
Một giọng uể oải vang lên từ một căn phòng, ngay sau đó kẹt một tiếng, của phòng mở ra, một thanh niên dáng vóc hơi mập, sắc mặt uể oải bước ra.
Chu Hoành vẫn đứng ở một bên không nói, bởi vì y biết rõ muội phu mình là loại người thế nào.
Nếu lúc này Chu Hoành xông lên, chỉ bằng vào thực lực bản thân y, không phải là đối thủ của những đệ tử kiệt xuất được Cửu Đại Thiên Môn dốc lòng bồi dưỡng này, hơn nữa sẽ bị người nói là ỷ vào quyền thế phụ thân.
Nhưng Vũ La lại có thể, điểm này Chu Hoành hết sức rõ ràng, ngay cả Trịnh Tinh Hồn cũng không phải là đối thủ của hắn, đám đệ tử đời sau này chỉ là bao cát hình người đưa lên tới cửa mà thôi.
Lúc này Chu Hoành không hề tức giận, bởi vì y biết rất nhanh, những người này sẽ bị đánh cho bò lê bò càng, kêu cha gọi mẹ thảm thiết.