Thần sắc Hướng Cuồng Ngôn chợt biến, Mông Thiên lập tức hiểu mình vừa hỏi một câu thật sự là rất ngu xuẩn, vội vàng nói:
- Bởi vì ta cần tiền.
Hướng Cuồng Ngôn đã có vẻ không nhịn được.
- Lúc trước có người đã nói với ta, Đại Di Chi Dã có trọng bảo xuất thế, lôi kéo ta nhập bọn, nhưng cần phải giao một khoản phí dụng rất cao. Lúc ấy ta xem thường chuyện này, nhưng đêm hôm đó, ngôi sao kia bỗng nhiên phát sáng rất rõ, ta cũng biết người ta không có nói láo, ta lại không có nhiều tiền như vậy, cho nên không thể làm gì khác hơn là đem các vị...
- Mỗi lần trọng bảo xuất thế, Đại Di Chi Dã sẽ phát sinh dị biến. Mà ngôi sao đêm hôm đó thật là quỷ dị, ta cũng biết bảo vật này nhất định hết sức bất phàm, Đại Di Chi Dã nhất định sẽ có biến động thật lớn. Hiện tại xem ra, ngay cả phương vị Đông Nam Tây Bắc cũng đã thay đổi, nói bảo bối này là tuyệt thế thần vật cũng không quá đáng.
Y giải thích như vậy, Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn cũng hiểu. Vũ La có chút hối hận, lúc trước lấy ổn trọng làm chủ, định tiến vào Đại Di Chi Dã ngụy trang trước, sau đó mới lẻn vào Nam Hoang, lại không ngờ rằng gặp phải chuyện như vậy.
Nhưng nếu không ngụy trang, cứ như vậy tiến vào Nam Hoang, chắc chắn Thượng Trảm Đạo sẽ bỏ chạy trước một bước.
Hắn buông tiếng thở dài, Hướng Cuồng Ngôn muốn an ủi hắn một chút, thế nhưng hiện tại quả là không biết nói gì cho phải, cuối cũng chỉ đành vỗ vỗ vai của hắn, không nói nửa lời.
- Vậy cứ theo Hổ Mi hà đi thôi.
Hướng Cuồng Ngôn khẽ cau mày:
- Trong vòng ba ngày vẫn không ra khỏi Đại Di Chi Dã, ngươi tự xử hoặc là ta động thủ, ngươi cứ chọn một trong hai đường.
Mông Thiên Nhất run lên, mặc dù Hướng Cuồng Ngôn nói hết sức bình thản, nhưng y biết rõ Hướng Cuồng Ngôn tuyệt đối làm được. Y vừa làm ra vẻ mặt đau khổ muốn cầu khẩn vài câu, Hướng Cuồng Ngôn lại nói:
- Nếu trong vòng ba ngày có thể đi ra ngoài, ta sẽ cho ngươi một đạo linh phù tam phẩm.
- Nếu trong vòng hai ngày có thể đi ra ngoài, ta sẽ cho ngươi một đạo linh phù nhị phẩm.
- Nếu ngay hôm nay có thể đi ra ngoài, ta sẽ cho ngươi một đạo linh phù nhất phẩm chín mặt.
Mông Thiên giật mình kinh hãi, y không bao giờ dám nghĩ tới một đạo linh phù nhất phẩm chín mặt, cho dù một đạo linh phù tam phẩm cũng đủ giúp cho y xưng bá một phương trong Đại Di Chi Dã này. Với tài sản của Kiều Ngũ, cũng không có được một đạo linh phù tam phẩm nào. Nếu như may mắn có được một đạo linh phù nhị phẩm, chuyện làm chúa tể Đại Di Chi Dã cũng không phải là không thể được.
Vì vậy y cắn răng một cái:
- Được, ta nhất định tận lực.
Vũ La nghe lời của Hướng Cuồng Ngôn cũng ngẩn người ra, hắn biết rõ thái độ Hướng Cuồng Ngôn đối xử với linh phù của mình: Đó là thái độ của họa sĩ đối xử với tác phẩm của mình.
Cho dù là linh phù cửu phẩm cấp thấp nhất, đối với Hướng Cuồng Ngôn cũng là tác phẩm của một lần linh cảm tạo ra. Linh phù của lão không phải là thương phẩm, mà là tác phẩm.
Cho nên lão không muốn cho người khác bất cứ đạo linh phù nào mà lão tự luyện chế.
Cho nên tiền kiếp Vũ La cũng phải chuẩn bị xong hết thảy tài liệu, đau khổ nhờ vả, Hướng Cuồng Ngôn mới bằng lòng giúp hắn luyện chế linh phù.
Cho nên Hướng Cuồng Ngôn mới là Nam Hoang đệ nhất phù sư.
Nhưng lần này, vì Vũ La, Hướng Cuồng Ngôn lại đồng ý tặng tác phẩm của mình cho một tên tu sĩ đáng ghét, phế vật như Mông Thiên. Mối ân tình này khiến cho Vũ La cảm thấy lòng mình nặng trĩu.
Hắn cũng không nói gì với Hướng Cuồng Ngôn, chỉ khẽ gật đầu, ghi tạc trong lòng.
Ba người không trì hoãn chút nào, sau khi ném thi thể Xích Lân Ngư Quái, bắt đầu đi dọc theo bờ Hổ Mi hà. Dọc trên đường đi, Mông Thiên vẫn duy trì khoảng cách xa mười trượng với Vũ La.
Hướng Cuồng Ngôn hạ giọng nói:
- Yên tâm đi, ngươi cùng Cốc Mục Thanh trải qua bao nhiêu trắc trờ, lão thiên sẽ không tới nỗi không mở mắt. Huống chi thời gian vẫn còn, sau khi chúng ta tiến vào Nam Hoang sẽ gia tăng hành trình, nhanh chóng chạy tới Lão Lang cốc. Nếu quả thật thời gian không còn kịp nữa... Ta sẽ lập tức bày Cửu Lê Phù Binh Diệt Thần đại trận, vây khốn Lão Lang cốc, ngươi chuyên tâm đối phó Thượng Trảm Đạo là được.
- Nhưng...
Vũ La vội vàng ngăn cản:
- Cửu Lê Phù Binh Diệt Thần đại trận hao tổn thọ nguyên rất lớn, lão thi triển một lần, sợ rằng phải hao tổn ba mươi năm dương thọ...
Hắn không nói còn đỡ, hắn vừa nói như vậy, Hướng Cuồng Ngôn lập tức quát lên như sấm:
- Ngươi cho rằng lão tử muốn hao tổn dương thọ lắm sao, còn không phải là vì ngươi ư?
Bớt lời thừa lại, ngươi cũng phải vui vẻ lên một chút, sát khí ngưng tụ bên ngoài thân thể ngươi đã sắp thành hắc khí rồi, ngươi xem làm cho vị hướng đạo của chúng ta sợ tới mức nào...
Vũ La vỗ vào tay lão:
- Ta cũng không nói cảm tạ...
- Cảm tạ cái rắm, chúng ta chính là hai đời giao tình.
Vũ La tĩnh tâm ngưng thần, từ từ thu hồi lại sát khí trong lúc vô tình thả ra bên ngoài cơ thể, cả người nhìn qua giống như một người bình thường.
Mông Thiên phía trước cảm thấy trên người nhẹ nhõm sảng khoái, thở ra một hơi thật dài.
Nhưng mới đi được một chút, Vũ La chợt khẽ cau mày:
- Ta không phóng xuất sát khí ra, nhưng lại có mấy tên giặc đui mù mon men mò tới.
Hướng Cuồng Ngôn không có ý động thủ, lão đã quyết định phải vận dụng Cửu Lê Phù Binh Diệt Thần đại trận, vậy phải cố gắng không ra tay, tranh thủ nghỉ ngơi dưỡng sức trên đường đi.
Vũ La thoáng động trong lòng, trên bầu trời một cánh rừng đá chếch về phía trước thình lình xuất hiện đạo đạo trường mâu màu xanh biếc, đâm thẳng vào những cột đá thiên nhiên sừng sững trong rừng đá.
Những đạo trường mâu màu xanh biếc nhìn qua đẹp như ngọc, nhưng cực kỳ hung hãn, vừa đâm xuống đã vang lên một tràng tiếng lốp bốp, khiến cho những cột đá thiên nhiên cao bảy, tám trượng, to một trượng kia vỡ tan tành. Sau mỗi cột đá có một người đang đứng, mặc cho đá vụn tung bay gây ra những vết thương máu chảy ròng ròng trên thân thể, lại không dám nhúc nhích chút nào.
Chỉ có bọn chúng đối diện trực tiếp với những đạo trường mâu màu xanh biếc kia, mới hiểu được cảm giác trong nháy mắt toàn thân đông cứng là kinh khủng tới mức nào.
Bọn chúng mai phục ở nơi này quả thật là vì nhìn trúng ba người Vũ La, chuẩn bị cướp bóc một phen. Nhưng chúng không ngờ rằng đối thủ lại mạnh tới mức này, dường như chưa động đầu ngón tay đã chế phục tất cả bọn chúng.
Vũ La vung tay lên:
- Qua đó hỏi thử một chút.
Mông Thiên rất tự giác, lập tức chạy đi.
Y nhận ra đám cướp này, chúng cũng không phải là hạng vô danh, mà là đám cướp có thực lực có thể xếp vào năm hạng đầu trong tất cả đám cướp ở Đại Di Chi Dã, tên cầm đầu đám cướp có thực lực còn trên cả Kiều Ngũ.
Đừng nói là Mông Thiên, cho dù là Kiều Ngũ mang theo toàn bộ nhân thủ, gặp phải những tên này phục kích cũng phải nuốt hận thu binh. Không ngờ gặp phải Vũ La, không có chút lực lượng phản kháng nào cả.
Y không ngừng lắc đầu, thầm nghĩ cũng không biết mình là may mắn hay là xui rủi, vì sao gặp phải hai quái vật như vậy.
Mông Thiên đi hỏi một chút, chỉ chốc lát sau vòng trở lại bẩm báo:
- Tiền bối, cả Hổ Mi hà từ địa giới trước kia thình lình biến mất, xuất hiện tại nơi này. Tất cả mọi người trong Đại Di Chi Dã đều nhận định nơi này chính là địa điểm trọng bảo xuất thế, những người có năng lực tranh đoạt bảo vật gần như đã tới đông đủ.
Vũ La nhìn qua đám giặc cướp kia một cái, thu Bích Ngọc Đằng về, lạnh lùng quát:
- Cút!
Mười mấy tên cướp bị sóng âm tiếng quát chấn động, phun ra hai vòi máu, nhưng cuối cùng coi như thoát được một mạng, lập tức lăn một vòng bỏ chạy. Lúc này Vũ La mới quay mặt lại, cũng không cần biết trọng bảo gì, chỉ hỏi Mông Thiên:
- Lúc nào chúng ta mới có thể ra ngoài?
Mông Thiên nhìn quanh một vòng, sau đó mới nói:
- Cảm giác của ta đã nắm chắc được một chút, cần đi thêm về phía trước để xác thực một phen. Nếu đúng như ta nghĩ, mất ba ngày nữa mới có thể ra ngoài.