Rốt cục Vũ La vẫn cảm thấy là bằng hữu với nhau, làm sao cũng phải nói, cho nên chỉ vào mũi Hướng Cuồng Ngôn không chút khách sáo:
- Ta cũng biết, lão thu hai nữ đồ đệ xinh đẹp, chính là không có ý tốt lành gì!
Hướng Cuồng Ngôn tu vi tinh thâm, bảo dưỡng thật tốt, gương mặt không thể nói là lòe loẹt, đó cũng là phong vận dư âm. Lúc này lại tức tối sa sầm, u ám nhìn Vũ La, một lúc lâu sau mới cất tiếng thở dài:
- Được rồi, hiện tại tâm trạng ngươi không tốt, có thể làm cho ngươi vui cũng tốt, coi như ta hy sinh một chút lòng tự tôn...
Lão xoay người lại, vẫy vẫy Mông Thiên:
- Tới đây...
Mông Thiên cẩn thận bước tới.
- Để xuống.
Mông Thiên để Kiều Ngũ xuống.
Hướng Cuồng Ngôn đã có chút ít dấu hiệu muốn bộc phát:
- Cứu y tỉnh lại... Chẳng lẽ ta phải nói một câu ngươi mới chịu làm một chuyện...
Mông Thiên giật mình một cái, vội vàng ngưng tụ linh lực hệ Thủy hóa thành nước trong cứu tỉnh Kiều Ngũ. Nhưng vì y quá khẩn trương, linh nguyên không chịu nghe theo điều khiển, điểm lên không mấy cái vẫn không thành, ánh mắt Hướng Cuồng Ngôn đã như muốn giết người.
Mông Thiên lại càng khẩn trương muốn khóc, lúc này phúc chí tâm linh, Mông Thiên bỗng nhiên mở cạp quần, một cột nước trong suốt mà ấm áp từ trên cao giáng xuống, sau đó Kiều Ngũ run lên một cái, từ từ tỉnh lại.
Vũ La trợn mắt hốc mồm, Hướng Cuồng Ngôn tức đến cả người phát run, hận không thể tát cho Mông Thiên một cái chết ngay tại chỗ.
Mông Thiên cứu tỉnh Kiều Ngũ, cảm thấy rốt cục mình cũng hoàn thành nhiệm vụ Hướng Cuồng Ngôn giao, lại thở phào nhẹ nhõm.
Kiều Ngũ tỉnh lại, thấy hai người trước mặt cũng không dám làm ra vẻ như trước nữa, lồm cồm bò dậy, quỳ xuống liên tiếp dập đầu:
- Tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạng...
- Kiều Ngũ có mắt không tròng, mạo phạm uy vũ của tiền bối, kính xin tiền bối cho chuộc tội. Tiền bối có yêu cầu gì, chỉ cần Kiều Ngũ có thể làm được, nhất định tận lực bồi bổ tổn thất của tiền bối...
Hướng Cuồng Ngôn tổn thất cái rắm, bất quá là Kiều Ngũ muốn bỏ tiền mua mạng mà thôi.
Đại Di Chi Dã chính là đất lưu vong, không ít người được bảo bối bị người khác dòm ngó, đến lúc cùng đường bắt buộc phải xông vào Đại Di Chi Dã. Vì vậy trong những năm qua, Kiều Ngũ kiếm chác được không ít, cho nên cũng có lòng tin đả động được hai người. Vũ La khoát tay ngăn lại:
- Được rồi...
Hướng Cuồng Ngôn ngắt lời hắn:
- Với tài sản của chúng ta, còn cần tới chút tiền còm của ngươi sao?
Vũ La nhìn Hướng Cuồng Ngôn, ánh mắt lão chợt lóe lên, Vũ La lập tức hiểu ý của lão, nhất thời cảm thấy buồn cười: Lần này lão cũng không hiềm tục vật của người ta nữa sao?
Hắn thấy chuyện này đã thành, vô cùng cao hứng, cũng không nói thêm gì nữa, gương mặt lạnh lùng đứng sang một bên.
Kiều Ngũ vội vàng nói:
- Tiểu nhân khổ tâm kinh doanh ở Đại Di Chi Dã trong những năm qua, coi như tích lũy được chút đỉnh, có rất nhiều thứ cũng có thể khiến cho hai vị tiền bối hài lòng.
Kiều Ngũ Hoa bỏ tiền mua mạng, đây cũng là thu hoạch ngoài ý muốn dâng lên tới cửa, dĩ nhiên Vũ La không có lý do gì cự tuyệt. Mông Thiên bên cạnh thấy vậy, trong lòng kêu khổ: Mình cũng không có của cải như Kiều Ngũ, làm sao bây giờ?
Kiều Ngũ mở không gian trữ vật của mình ra, bên trong là các loại bảo bối trân quý rực rỡ muôn màu. Kiều Ngũ xem như thật thà, không có chút gì giấu diếm, mặc cho hai người muốn lấy gì thì lấy, không dám giấu đi.
Y có thể sống ở Đại Di Chi Dã đến bây giờ, ngoại trừ tàn nhẫn ra, giảo hoạt thức thời cũng là một nguyên nhân trọng yếu.
Hai vị trước mắt vừa xuất thủ đã ra một đạo linh phù nhất phẩm, dễ dàng làm nổ tung nhà đá mà mình khổ tâm xây dựng nhiều năm, bố trí mười chín tầng phòng ngự thành một cái hố to. Người như vậy lập tức được Kiều Ngũ liệt vào loại người không thể trêu chọc.
Chỉ cần giữ lại được tính mạng, cho dù Kiều Ngũ táng gia bại sản cũng sẽ không tiếc.
Ban đầu Vũ La không coi của cải của Kiều Ngũ ra gì, đó là vì hắn không biết tình hình bên trong Đại Di Chi Dã này. Nơi này không chỉ có người lưu vong mà còn có tù phạm, loại người liều mạng, có rất nhiều tài nguyên phong phú.
Những năm qua quả thật Kiều Ngũ kiếm được không ít của cải. Chỉ riêng số Ngọc Tủy chất thành một ngọn núi nhỏ kia đã khiến cho Vũ La thèm chảy nước dãi, ai bảo hiện tại hắn hết sạch Ngọc Tủy...
Ngoại trừ số Ngọc Tủy này ra, còn có ba ngăn kéo lớn chứa dược liệu trân quý.
Tuy rằng những thứ này có giá trị không nhỏ, nhưng dù sao cũng không có lực hấp dẫn đối với Vũ La.
Sau nữa là từng đống từng đống kim khí khoáng thạch, thứ này chính là Vũ La đang cần. Hắn đã bắt đầu sờ sờ cằm suy nghĩ, không biết có cần phải bất chấp thể diện, cướp sạch của người này không.
Sau nữa là từng chiếc giá cổ, trên đó bày những món bảo bối đủ các kiểu dáng.
Cũng khó trách Kiều Ngũ có lòng tin, những pháp bảo bày trên những chiếc giá cổ này quả thật là không tệ, thấp nhất cũng là pháp bảo ngũ phẩm hạ, món cao nhất chính là nhất phẩm hạ.
Thậm chí còn có ba đạo linh phù. Mặc dù chỉ là linh phù lục phẩm, nhưng đối với tu sĩ, đây đã là bảo vật đáng để liều mạng tranh đoạt.
Nhưng Kiều Ngũ bằng vào những thứ này muốn đả động Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn, hiển nhiên là không đủ phân lượng. Trên mặt Hướng Cuồng Ngôn lộ vẻ khinh thường:
- Chỉ bằng vào những thứ này, ngươi cũng dám lấy ra mà không biết xấu hổ sao?
Kiều Ngũ cũng không chút hoang mang, vái dài sát đất:
- Tiền bối chớ trách, tiểu nhân cũng biết những thứ này nhất định không lọt vào pháp nhãn tiền bối, cho nên bày ra những thứ này trước chỉ là biểu lộ lòng thành mà thôi. Tiền bối hãy xem thử trong số những món này, có món nào mà tiền bối thích hay không.
Y lại mở ra một không gian trữ vật nữa, không gian trữ vật này không lớn lắm, trên đó chỉ có một chiếc giá cổ, cũng không được bày đầy mà chỉ có bốn món.
Hướng Cuồng Ngôn nhìn lướt qua, trong số bốn món này có hai món chính là thượng cổ pháp bảo tàn khuyết, hơn bởi vì tàn khuyết, nhìn qua lộ ra vẻ bí hiểm. Thật ra thì những pháp bảo này ở thời kỳ thượng cổ, cũng là tràn đầy khắp cả, có lẽ đã bị đánh vỡ trong chiến đấu.
Bảo vật này đối với tu sĩ thông thường có tác dụng tham khảo không nhỏ, nhưng đối với người đạt tới cảnh giới như Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn, cho dù là thượng cổ di bảo, nếu không thuộc đẳng cấp như thần kiếm Thiên Tinh cũng không có bao nhiêu tác dụng, huống chi là những thứ tàn khuyết này.
Món thứ ba là một mảnh vỡ của một đạo ngọc phù, có lẽ cũng vào vạn năm trước. Cho dù Vũ La cũng chỉ là nhìn lướt qua đã thấu triệt, không có gì là kỳ lạ, đừng nói là Hướng Cuồng Ngôn.
Bởi vì ba món trước, cho nên đối với món cuối cùng, Hướng Cuồng Ngôn cũng không có kỳ vọng gì. Sau khi lão nhìn lướt qua lập tức hoàn toàn thất vọng.
Chất liệu của món cuối cùng này có vẻ như là sừng của loài thú nào đó, nhưng đã tàn khuyết không chịu nổi, trên bề mặt còn có thể nhìn thấy một ít hoa văn cổ quái. Ngay cả thứ tàn khuyết này là của bảo bối gì sót lại cũng không biết được, đừng nói là biết cách sử dụng.
Hướng Cuồng Ngôn vẫn rất cẩn thận dùng linh thức đảo qua, khối tàn khuyết này vẫn không có một chút phản ứng, lão không khỏi lắc đầu.
Kiều Ngũ đích xác là rất cơ trí, y mang những bảo vật mà mình không nhìn thấu ra, bởi vì y biết có những người liều mạng mang những món này vào Đại Di Chi Dã, cho dù mình không nhìn thấu, những bảo vật này nhất định cũng không đơn giản.
Đồ không nhìn thấu mới có hy vọng, có thể khiến cho hai vị sát thần trước mắt này bỏ qua cho mình.
Nhưng rất nhanh y đã tuyệt vọng, bởi vì sắc mặt Hướng Cuồng Ngôn đã nói rõ hết thảy. Hướng Cuồng Ngôn đúng là rất không hài lòng, đang muốn nổi giận quát Kiều Ngũ, Vũ La bên cạnh chợt đưa tay ngăn lão lại.
Vũ La giơ tay ra, lấy khối tàn khuyết cuối cùng trong không gian trữ vật của Kiều Ngũ ra.
Hướng Cuồng Ngôn kỳ quái:
- Ngươi muốn vật này làm gì?
Vũ La âm thầm bày ra một kết giới, chặn lại tầm mắt của Kiều Ngũ và Mông Thiên. Trong kết giới, Vũ La lấy trong ngực áo ra một vật, hai vật ráp lại vừa khớp.