Tiên Tuyệt

Chương 47: Tiểu chu thiên phong ma cấm trận (thượng)

Chỉ thấy sen vàng đầy trời chợt ào ạt bay vào trong lá linh phù nho nhỏ nọ. Trên đầu Vũ La lúc này dường như xuất hiện một cơn trốt xoáy màu vàng, qua thời gian uống cạn chung trà. tất cả sen vàng đã bị bắt hết vào trong linh phù.

Tuy rằng Ma Tổ ra sức ngăn cản. nhưng thần thông Thiệt Xán Liên Hoa của lão mỗi khi thi triển sẽ dốc hết toàn lực tấn công địch nhân, lực khống chế của lão ma đầu đối với nó vô cùng yếu ớt. Nếu Vũ La cứ rời đi như vậy, thần thông Thiệt Xán Liên Hoa không còn đối tượng công kích, sẽ chậm rãi trở lại cơ thể lão ma đầu.

nhưng linh phù được tế luyện từ pháp môn Thực Phù vô cùng kỳ quái, có lực hấp dẫn cực kỳ hùng mạnh với Thiệt Xán Liên Hoa. lão ma đầu không thể khống chế.

Vũ La thu Thiệt Xán Liên Hoa. lập tức lão ma đầu mất đi thần thông này. Tuy rằng thân lão mang Khẩu Tru Thiên Hạ. không cần bao lâu đã có thể tu luyện ra thần thông Thiệt Xán Liên Hoa mới, nhưng dù sao thần thông mới luyện ra cũng không bằng được thần thông cũ.

- Xú tiểu tử. thừa dịp lão tổ ta vẫn chưa hoàn toàn tức giận, mau trả lại thần thông cho ta. nếu không lão tổ ta sẽ làm cho ngươi hối tiếc không kịp!

Ma Tổ ở bên trong trận pháp phong ấn rít gào giận dữ.

Năm xưa lão tung hoành Hồng Hoang, chưa từng chịu thiệt thòi. Không ngờ vạn năm sau lại chịu thiệt trong tay một tên hậu sinh vãn bối như vậy. Hơn nữa còn là một tên tu sĩ chỉ mới vừa đạt tới cảnh giới Hợp Chân trung cấp, thậm chí không được tính là một tu sĩ chân chính.

Vũ La nghe lão nói như vậy bèn cười khẩy:

- Lão nhân gia ngài cũng đã một đống tuổi trên đầu. lại dùng lời nói không có lực uy hiếp chút nào như vậy, đúng là tự đánh mất thân phận của mình.

Ma Tổ nổi trận lôi đình:

- Xú tiểu tử. ngươi hãy hy vọng lão tổ ta không thoát được phong ấn. bằng không kẻ đầu tiên ta giết chính là ngươi.

Vũ La cười ha hả:

- Cảm tạ ngài đã nhắc nhở, chắc chắn ta sẽ tận tâm hết sức gia trì phong ấn này, bảo đảm ngài sẽ không ra được.

Lão ma đầu á khẩu nghẹn lời, rất lâu sau mới buông tiếng than dài suy sụp. Lão là bậc cự phách vào thời Hồng Hoang, chỉ vì nhất thời tính toán sai lầm cho nên tâm tình rối loạn, lại càng phạm sai lầm liên tục. Một khi tỉnh táo lại, lập tức dập tắt lửa giận, tâm như nước đứng, đạo tâm vững như bàn thạch.

- Hảo tiểu tử. có thể làm cho lão tổ ta chật vật như vậy, trong mấy vạn năm qua. ngươi là người thứ nhất. Anh hùng xuất thiếu niên, không tệ, không tệ!

Lời khen này của Ma Tổ đối với Vũ La cũng là thật lòng. Lão đã đạt tới cảnh giới này, cơ hồ không cần phải khách sáo với ai. Nếu đã khen ngợi, nhất định là xuất phát từ tận đáy lòng. Bất quá với một bậc thủy tổ phe Ma đạo như Ma Tổ, khen ngợi Vũ La là một chuyện, nếu lão thoát ra ngoài, ắt sẽ giết chết Vũ La không hề do dự.


Vũ La cũng nghiêm sắc mặt nói:

- Tiền bối chớ nên ghi hận trong lòng, bất quá ta chỉ là ăn miếng trả miếng. Tiền bối dùng Cửu Long Thôn Nhật trên thạch đao trong miệng rồng hại ta. ta thu Thiệt Xán Liên Hoa của ngài, tính đi tính lại vẫn là vãn bối chịu thiệt. Xin tiền bối cẩn thận, lần sau vãn bối tới đây, nhất định phải kiếm chút lợi tức.

Ma Tổ không hề tỏ ra tức giận, gật đầu:

- Lão đầu tử ta ngồi một chỗ nơi này không biết đã bao nhiêu năm. nếu ngươi có bản lãnh lấy được của ta gì đó, cứ việc động thủ.

Lão nói ra như vậy là có ý thừa nhận, chỉ điểm Vũ La lấy Cửu Long Thôn Nhật thật sự là có lòng hãm hại hắn.

Hai người nói xong lời này, tất cả cũng đã rõ ràng. Vũ La thừa kế tính cách của tiền kiếp thiên hạ đệ nhất hung nhân, ân oán rõ ràng. Lão tát ta một cái, không phải ta chỉ dùng ngón tay chọc lại lão một cái là xong việc, gút mắc giữa hai người vẫn chưa giải quyết xong.

Năm ngày sau. Vũ La lên khỏi Ly Nhân Uyên bình yên vô sự. Kiều Hổ và Mã Hồng thở ra một hơi thật dài nhẹ nhõm. Kiều Hổ nhìn Vũ La từ đầu tới chân, khiến cho Vũ La cảm thấy kỳ quái bèn hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Kiều Hổ nói với giọng khó tin:

- Lúc đệ xuống dưới rõ ràng là cảnh giới Hợp Chân sơ cấp, hiện tại... không ngờ đã là cảnh giới Hợp Chân trung cấp...

Kiều Hổ nói như vậy, lúc này Mã Hồng mới chú ý:

- Quả nhiên ngươi... ngươi đã đột phá...

Bất kể là ai xuống Ly Nhân Uyên đều nơm nớp lo sợ, thủ chặt đạo tâm. sợ rằng lão ma đầu thừa cơ xâm nhập. Dù là như vậy, bọn họ vẫn không tránh khỏi kết cục thất bại. Vũ La ngược lại, xuống Ly Nhân Uyên vẫn còn lòng dạ tu luyện, không chỉ như vậy, còn có thể đột phá cảnh giới.

Mã Hồng và Kiều Hổ nhìn nhau lắc đầu. hai người nhìn thấy quá nhiều chuyện kỳ quái xảy ra trên người Vũ La. tới nỗi không còn kinh ngạc nữa. chỉ là giọng bọn họ khó tránh có chút hâm mộ:

- ngươi... quả thật là một quái thai...


Cũng vào hôm nay, người do Trưởng Lão Hội của Cửu Đại Thiên Môn phái tới cũng đã tới Nhược Lô Ngục. Cửa đá nặng nề chậm rãi mở ra ầm ầm. ngoài cửa có sáu người, hai người sau cùng khiêng một cỗ kiệu nhỏ rèm xanh. Dù là đại môn Nhược Lô Ngục đã mở rộng, nhưng người trong kiệu cũng không xuống. Sáu người cước bộ nhẹ nhàng, hộ tống cỗ kiệu tiến vào, được Diệp Niệm Am nghênh tiếp, đưa tới Vọng Sơn các.

Đây là lần đầu tiên hai cánh đại môn của Nhược Lô Ngục rộng mở từ sau khi Vũ La trùng sinh.

Mã Hồng bên cạnh lặng lẽ nói với Vũ La:

- Hán tử đi đầu chính là một trong Thiên Hạ Ngũ Đại Thần Bộ, Hổ Mãnh Đại nhân.

Kiều Hổ và Vũ La nghe vậy hết sức bất ngờ, không biết là người nào quyền cao chức trọng như vậy, đến thần bộ cũng phải hộ tống.

Trong Thiên Hạ Ngũ Đại Thần Bộ, ngoại trừ Cốc Mục Thanh là nữ nhân ra. cả bốn người còn lại đều là nam nhân.

Người tới mang theo mệnh lệnh của Trưởng Lão Hội. Sau khi Diệp Niệm Am đưa bọn Hổ Mãnh tới Vọng Sơn các bèn đóng cửa thảo luận. Còn nội dung thảo luận là gì. đừng nói Vũ La. ngay cả đám Ban Đầu như Thác Bạt Thao Thiên. Kiều Hổ cũng không có tư cách được biết.

Vũ La cũng mơ hồ đoán được một chút, có lẽ hiện tại bọn Cốc Mục Thanh còn ở lại nơi đây cũng vì chuyện này. Bất quá hắn cũng không thể xác định rốt cục có đúng là vì chuyện này không.

Đến lúc trời chạng vạng. Vũ La vừa ăn cơm xong, đang từ nhà ăn tà tà về phòng, thình lình trước mặt xuất hiện một bóng người, suýt nữa Vũ La đâm sầm vào người đó.

Hắn dừng phắt lại, ngẩng đầu nhìn lên. lập tức gặp một đôi mắt trong như nước đang nhìn mình chăm chú.

Ánh mắt sáng ngời, tinh thuần, trong suốt.

Thậm chí Vũ La có thể nhìn thấy mình bên trong ánh mắt ấy, là Cốc Mục Thanh.

Mỹ nhân dáng người thon thả. chân dài, vẫn khoác y phục bộ khoái màu xanh đen như trước, tay cầm nón trúc rộng vành, xuất hiện như quý mị trước mặt Vũ La. đây chắc chắn là cố ý.

- Đi theo ta.

Cốc Mục Thanh lạnh lùng buông một câu. sau đó xoay người rời đi.

Vũ La do dự một chút, hắn thật không ngờ rằng Cốc Mục Thanh đã khám phá ra thân phận thật của mình, cho nên còn chút do dự. không biết có nên theo nàng không.

Mà Cốc Mục Thanh cũng không thúc giục hắn. tựa như có mười thành nắm chắc hắn nhất định sẽ theo kịp. Đôi chân thon dài của nàng dưới sắc phục bộ khoái, nhẹ nhàng tung tăng đều đặn trên mặt đường lát đá xanh.

Quả nhiên Vũ La do dự một chút, rốt cục vẫn quyết định đi theo. Cốc Mục Thanh nghe tiếng bước chân của hắn vang lên sau lưng, mặt nở một nụ cười giảo hoạt, giống như một tia sáng lóe lên trong đêm tối, sau đó nhanh chóng biến mất.

Lúc Vũ La phát hiện ra Cốc Mục Thanh đang đưa mình tới Vọng Sơn các, vẻ thất vọng cũng chợt lóe lên trên mặt hắn rồi biến mất.

Cốc Mục Thanh lén quan sát rõ ràng, trong lòng thầm đắc ý, cũng có chút căm tức. Không biết tên ác nhân này nghĩ gì. cho rằng bản cô nương là loại người nào, hay cho rằng ngươi là người có mị lực lớn tới mức nào. Chẳng qua giữa hai ta chỉ có duyên gặp mặt vài lần. chẳng lẽ nảy sinh ra chuyện gì với ngươi?

Ân oán khúc mắc giữa hai người trong trăm năm qua khiến cho nàng hận tới nỗi khẽ nghiến răng, âm thầm tính kế làm thế nào sửa trị ác nhân này một chút.