Sở dĩ Chu Cẩn không theo tới, là vì bị Chu Thanh Giang nhốt lại.
Con gái không nghe lời lão, cứ đòi đi Thái Âm sơn, lúc ấy Chu Thanh Giang đau lòng chỉ nhốt con lại mà không nỡ trừng phạt. Đến khi tin Vũ La không chết truyền về, Chu Cẩn trở nên nôn nóng, Chu lão gia tử lại trở nên bình tĩnh.
Lão ra lệnh một tiếng, nhốt Đại tiểu thư lại cho ta!
Con gái vì tình lang mà không chịu nghe lời lão tử, thật là tức chết. Chu Thanh Giang nhốt Chu Cẩn lại, đích thân dẫn theo nhân mã mênh mông cuồn cuộn đi đón rể quý. Dù sao Vũ La đã không có chuyện gì, phu thê sớm muộn gì cũng có thể gặp nhau, hãy để con mình nôn nóng một hồi trước đã.
Lúc này Chu lão gia tử lại nổi tính trẻ con.
Chu Thanh Giang để lại một ngàn Kim Thiết Chiến Xa binh tinh nhuệ trấn thủ Tháp Sơn đảo. Hôm nay đã không cần che che giấu giấu làm gì nữa, còn chuyện tương lai làm thế nào trấn an bảy đại Thiên Môn khác, cần phải thương lượng kỹ càng. Muốn thu được lợi ích, nhất định lúc đàm phán với bảy đại Thiên Môn phải tranh giành từng chút một, nhưng không thể nào không chia cho bọn họ chút gì.
Về phần những môn phái nhỏ, bọn họ không thèm để ý.
Có một ngàn binh sĩ tinh nhuệ này, lại thêm ba món pháp bảo công kích cỡ lớn, Chu Nghiên trấn thủ, có thể nói Tháp Sơn đảo phòng thủ kiên cố vô cùng.
Chu Thanh Giang mang theo Vũ La yên tâm rời đi.
Trên đường về Chung Nam sơn, Vũ La ngồi trên hỏa vân của Chu Thanh Giang, có vẻ nhấp nhổm không yên. Lão nhân gia nhìn thấy tất cả nhưng không nói gì, chỉ nhếch miệng mỉm cười.
Cũng là Chu Hoành nhìn ra muội phu đang nôn nóng, tỏ vẻ giễu cợt nói:
- Đây là tốc độ nhanh nhất rồi, hay là mình ngươi đi trước đi...
Đương nhiên Vũ La biết đây đã là tốc độ nhanh nhất, nếu là Ngọc ấn Linh Phù của mình cũng chưa chắc có thể bay nhanh như vậy. Tâm sự bị Chu Hoành khám phá, Vũ La cũng cảm thấy hơi xấu hổ, chỉ cười khan hai tiếng khoát khoát tay:
- Được rồi, được rồi...
Rầm! Chu Cẩn ném một chiếc ghế bằng Hoàng Hoa Lê mộc thật mạnh vào tường, đáng thương cho ghế kia tan tành từng mảnh. Bên ngoài phòng Chu Cẩn, một đạo hào quang màu vàng nhạt mờ mờ bao phủ.
Đạo hào quang này là phong ấn do đích thân Chu Thanh Giang bày ra, không cho bất cứ ai thả Chu Cẩn ra.
Người hầu bên ngoài ngóng xem náo nhiệt, có kẻ lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ lão gia cũng thật quá đáng, đâu cần phải tức giận với con mình như vậy. Có người có lòng tốt lẩm bẩm:
- Vũ La cô gia tương lai chắc chắn vô cùng đau khổ. Tiểu thư nhà người ta bị nhốt trong lầu, tối đa cũng chỉ đập vỡ bình hoa hay chén trà nho nhỏ. Tiểu thư chúng ta có vẻ vô cùng mạnh mẽ, đập cả bàn ghế, tủ giường...
Bên trong phòng vô cùng hỗn loạn, tóc tai Chu Cẩn rối bù, đồ trang sức đã bị đập nát tất cả. Nàng chỉ dùng một cây trâm gỗ búi tóc lên, chẳng những không có trang điểm, trên người mặc y phục cũng rất tùy tiện.
- Phụ thân, thả cho con ra...
Chu Cẩn lại đang phá cửa, cửa kia cũng hết sức đáng thương, bị đôi tay ngọc ngà thanh tú như vậy đập tới nỗi biến dạng (cửa này được đúc bằng gang...).
Ở tình huống thông thường, đám gia nhân bên ngoài sẽ lên tiếng an ủi nàng vài câu, thế nhưng hôm nay, phía ngoài bỗng nhiên im ắng một mảnh. Chu Cẩn căm tức vô cùng, nện mạnh lên cửa một cái.
Bùng... Một vòng dao động linh lực tản ra, phong ấn bên ngoài kiên cố vô cùng, chấn cho Chu Cẩn thối lui ba bước. Lần này nàng chỉ có thể uất ức ngồi phệt xuống đất, ôm mặt khóc hu hu.
Đúng lúc này, cửa mở ra.
Chu Cẩn sửng sốt, ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người một thân y phục đơn sơ đẩy cửa bước vào, chậm rãi đi tới. Hắn đi tới bên cạnh nàng, dang hai cánh tay cường tráng ra ôm chầm nàng vào lòng.
Chu Cẩn cúi đầu như con chim nhỏ, nép vào ngực Vũ La, nhắm nghiền mắt lại, đắm chìm trong cảm giác vui sướng mê say.
Cả hai người không ai lên tiếng nói, cứ ôm nhau như vậy ngồi giữa gian phòng hỗn loạn.
Một lúc lâu sau, Chu Cẩn bỗng nhiên thét một tiếng kinh hãi, đẩy Vũ La ra, vội vàng xoay người sang chỗ khác:
- Huynh... Huynh mau đi ra, ra ngoài đi...
Vũ La sững sờ:
- Vì sao vậy?
- Huynh đừng nhìn, ra ngoài trước đi, mau đi đi...
Chu Cẩn nhăn nhăn nhó nhó:
- Bộ dáng của người ta xấu quá, bị huynh nhìn thấy như vậy thật là xấu hổ...
Vũ La không thèm để ý chỉ cười, từ phía sau ấm áp ôm lấy nàng, mặt dán sát mặt:
- Bất cứ lúc nào, trong mắt ta muội vẫn là đẹp nhất, bất kể trang điểm thế nào cũng khó lòng giấu đi khí chất đoan trang diễm lệ...
Chu Cẩn trong lòng ấm áp, dựa vào lồng ngực hắn khẽ hỏi:
- Thật ư?
- Đương nhiên là thật.
Vũ La nhẹ nhàng hôn vào tai nàng một cái, Chu Cẩn lập tức đỏ bừng mặt, cảm thấy cổ mình nhột nhạt vô cùng.
- Bất quá, hay là chúng ta đổi lại tư thế khác đi, ta đang ngồi lên một chiếc chân ghế gãy, quả thật không thoải mái chút nào...
Chu Cẩn nghe vậy phì cười.
Cuối cùng Vũ La ra ngoài trước, Chu Cẩn tìm một phòng khác, đuổi các thị nữ của mình chạy đôn chạy đáo khắp nơi, tìm phấn trang sức cho nàng.
Trước kia nàng không nghĩ tới những chuyện này: Vì sao nữ nhân lại phải trang điểm lấy lòng nam nhân?
Nhưng nhớ lại vừa rồi mình đầu tóc bù xù, một thân xiêm y nhàu nát, trên mặt vẫn còn vết nước mắt như mèo, Chu Cẩn cũng phải hít sâu một hơi khí lạnh.
Không được, lát nữa nhất định phải xuất hiện với bộ mặt xinh đẹp nhất của mình trước mặt hắn!
Vũ La đang phụng bồi hàn huyên cùng Chu Thanh Giang, Chu Hùng cùng Chu Hoành cũng có mặt. Chu Cẩn từ đầu hành lang uốn khúc chậm rãi bước tới, bộ bộ sinh liên, ung dung như tiên tử giáng trần, khiến cho Vũ La không khỏi ngẩn ngơ một đỗi.
Mặc dù Chu Cẩn cố ý giả dạng tiên tử hiền thục đoan trang, nhưng rốt cục cũng khó nén được bản tính. Thấy thần sắc Vũ La sững sờ như vậy, không nhịn được nở một nụ cười đắc ý, lập tức đập tan khí chất ngoan hiền giả dạng của mình.
Cũng may bộ dạng nàng hiện tại quả thật vô cùng diễm lệ. Trước đây nàng không trang điểm, hiện tại trang điểm như vậy càng lộ vẻ phong hoa tuyệt đại, mỹ nhân vô song.
Chu Thanh Giang cười híp mắt nhìn nữ nhi, nhưng chỉ thấy mắt con mình toàn là tròng trắng. Chu Thanh Giang xấu hổ, nghĩ một chút mặc kệ, lúc này đang lúc vui mừng, không so đo tính toán cùng con trẻ làm gì.
Yến tiệc được dọn ra, vô cùng vui vẻ, thức ăn được nấu chọn lọc khéo léo, tỉ mỉ, mọi người chẳng qua thưởng thức khẩu vị, uống chút rượu mà thôi.
Vũ La kể lại từng trải nơi Đông Thổ, những chỗ kinh hiểm trong đó, ngay cả Chu Thanh Giang cũng phải kinh hô thất thanh.
Đến lúc nói được một nửa, Vũ La chợt cảm thấy bên dưới lớp áo bào rộng thùng thình của mình, có một đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng đặt tại chỗ thịt mềm bên hông mình.
Trừ Chu Cẩn ra còn có thể là ai?
Chu Cẩn ở một bên nhìn chằm chằm, Vũ La không dám nói lung tung, cuối cùng coi như Chu Cẩn hạ thủ lưu tình. Chu Cẩn dĩ nhiên nghe được giữa Đường tỷ của mình cùng Vũ La có điều cổ quái. Bất quá Vũ La thật sự không thẹn với lương tâm, về phần Chu Nghiên nghĩ như thế nào, đó là chuyện của Chu Nghiên.
Tuy rằng Chu Nghiên đưa tay ra uy hiếp, thật ra là không muốn nghe Vũ La nói ra, có chút ý “chỉ cần đừng để cho ta biết là được”. Cũng vì đang lúc vô cùng vui vẻ, cho nên mở lượng từ bi.
Đến khi Vũ La nói đến trọng điểm, tất cả mọi người ngây người ra tại chỗ. Chợt nghe Vũ La hét thảm một tiếng, nhảy dựng lên nhìn chằm chằm Chu Cẩn:
- Vì sao muội véo huynh như vậy?
Chu Cẩn bĩu môi một cái:
- Người ta chỉ là kích động, chẳng lẽ huynh bị thương rồi sao?
Vũ La dở khóc dở cười, bên cạnh Chu Hoành nuốt ực một ngụm nước bọt:
- Vạn Niên Tử Diệp Lão Sâm, Thất Phẩm Hồng Ngọc Nhục Chi, Nhân Hình Hà Thủ Ô... Những thứ này đâu đâu cũng có ư, lấy ra cho chúng ta xem thử...
Dù lúc trước Chu Nghiên nghe nói sản vật Đông Thổ vô cùng phong phú, nhưng dù sao hiểu biết của nàng cũng chỉ có hạn. Đến khi Vũ La nói ra, bọn họ mới biết rốt cục có những thứ này.
Ngay cả Chu Thanh Giang cũng không nhịn được hít sâu một hơi, Vũ La tự nhiên sẽ không nói láo, lão âm hối hận: “Hai thành rưỡi cho Trịnh Tinh Hồn, con bà nó, thiệt thòi rồi!”