Tiên Tuyệt

Chương 431: Quặng Úy Phong Thiết (Thượng)

Giản Kiệt nhẩm tính thời gian:

- Ta làm nhanh một chút, hẳn là có thể đập ra được một khối đá nữa.

Giản Kiệt cũng không nói nhiều, vận khởi ô quang ra sức bắt đầu đập khe đá. Hai người kia cũng không làm một mình, cùng phối hợp với y. Giản Kiệt dùng ô quang bao phủ cốt đao, chém xuống một đao ô quang tan tác, sau đó hai người kia thay phiên giơ cao tảng đá của mình nện xuống. Ba người phối hợp như vậy hết sức nhịp nhàng.

Vũ La ở bên cạnh nhìn thấy bọn họ đập mỗi cái đều phải dùng hết sức lực toàn thân, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm như mưa rất nhanh. Hắn bèn đi ra phía trước vung chưởng lên nhẹ nhàng nhấn một cái. Thần quang chợt lóe, đá xung quanh trong vòng ba thước lập tức bị chấn tan nát.

Ba người há hốc mồm, Giản Kiệt lắp bắp hỏi:

- Đại... Đại nhân, ngài là người sao... Không... Không... Ta không có ý đó, ngài đừng hiểu lầm...

Vũ La không để ý, khoát tay ngăn lại:

- Muốn tìm cái gì thì tìm nhanh lên.

Hắn nói xong, đi qua bên kia, vận khởi thần lực nâng chưởng giáng xuống. Đùng một tiếng vang lên, ba người Giản Kiệt rõ ràng có cảm giác mặt đất dưới chân lung lay một chút. Vũ La giáng xuống một chưởng này, xung quanh trong phạm vi một trượng, trên mặt đá xuất hiện vết nứt dày đặc như mạng nhện.

Sau phút ngạc nhiên ngắn ngủi, ba người Giản Kiệt cất tiếng hoan hô xông lên, lập tức mò tìm dưới lớp đá vụn.

Vũ La cũng thậm giật mình, thật ra hiệu quả của hai chưởng này cũng không đạt tới mức mà hắn mong muốn. Hiện tại thực lực hắn tới mức nào? Tuy rằng chưởng đầu tiên chỉ hời hợt đánh ra, nhưng nếu ở Trung Châu, tảng đá to như cối xay sẽ bị đánh vỡ tan thành bột phấn.

Nhưng ở nơi này chỉ đánh sâu được một lóng tay, lan ra trong phạm vi ba thước.

Chưởng thứ hai hắn đã ra sức thật sự, vốn tưởng rằng ít nhất đá trong phạm vi ba trượng sẽ bị chấn nát, không ngờ rằng chỉ có phạm vi một trượng mà thôi.

Cộng thêm cương phong mạnh mẽ như vậy, đối với Vũ La quả thật không phải là một tin tức tốt.

Mặc dù có Vũ La hỗ trợ, đập vỡ một mảng đá lớn, nhưng thu hoạch cũng không thể làm người ta vừa lòng. Đập vỡ hai khe đá, một khe không có gì bên trong, khe còn lại cũng chỉ tìm được một khối sắt màu đen to bằng ngón tay cái, đây là Úy Phong Thiết.

Vũ La cảm thấy không hài lòng, Giản Kiệt lại cảm thấy thỏa mãn, kéo tay Vũ La bỏ chạy:

- Đại nhân đi mau, coi chừng không còn kịp nữa.

Dưới mặt đất mơ hồ vang lên những tiếng ầm ầm nặng nề. Bốn người chạy một mạch thật nhanh, tới nửa đường đã nghe mặt đất dưới chân run lên nhè nhẹ.

Dọc đường trải qua một phong động, động này rất lớn, có đường kính hơn sáu trăm trượng, giống như một cái miệng khổng lồ há to muốn nuốt chửng trời xanh.


Bên trong phong động, một tia sát khí màu đen toát ra, hình thành một cột khói bay thẳng lên trời. Giản Kiệt tỏ ra nôn nóng:

- Mau lên chút nữa, chỉ sợ không còn kịp rồi.

Vũ La hai tay nắm ba người lên, hai chân giậm mạnh bay lên không. Bọn Giản Kiệt chưa từng biết qua mùi vị bay lượn, sợ tới mức kêu lên oai oái. Vũ La rơi bên ngoài cửa vào đùng một cái, khiến cho mặt đất xuất hiện một cái hố nhỏ. Bốn người bất chấp tất cả, ù té vọt vào trong động, sau đó lăn tại chỗ một vòng, rơi sâu xuống bên dưới.

Gần như cùng lúc bọn họ vào động, cương phong mãnh liệt gào thét từ trong phong động thổi ra, bên ngoài sơn cốc vang lên những tiếng u ú như quỷ khóc lang gào.

Tuy rằng cuối cùng có chút chật vật, nhưng kết quả thu hoạch chuyến này lại khiến cho Giản Kiệt hết sức hài lòng. Y lấy trong lòng ra khối Úy Phong Thiết vừa tìm được, say mê ngắm nghía một hồi lâu, cuối cùng cũng nghiến răng một cái đưa cho Vũ La:

- Đại nhân, đây là của ngài.

Vũ La nhận lấy quan sát, Úy Phong Thiết này đen sì, nhìn qua giống như một cục than, không có gì bắt mắt. Nhưng cầm trong tay lại có cảm giác giống như Ngọc Tủy, hiển nhiên hết sức bất phàm.

Từ trước tới nay hắn cũng chưa từng thấy qua thứ này.

Quan sát trong chốc lát, hắn lại đưa khối Úy Phong Thiết cho Giản Kiệt:

- Tặng cho ngươi.

Giản Kiệt sửng sốt:

- Đại nhân, đây chính là Úy Phong Thiết đó...

Vũ La không thèm để ý:

- Ngươi nói cho ta biết, Úy Phong Thiết này rốt cục có tác dụng gì?

Giản Kiệt giật mình, nhưng vẫn cung kính đem khối Úy Phong Thiết giao trả lại cho Vũ La:

- Đại nhân, thì ra là ngài không biết tác dụng của Úy Phong Thiết, để ta chậm rãi nói cho ngài.

Vũ La nghe y nói “để ta chậm rãi nói cho ngài”, lập tức run bắn cả người, giơ tay ngăn lại:

- Không cần, ngươi hãy nói ngắn gọn một chút là hơn, ta chỉ cần nghe điểm chính.


Hắn lại cố ý nhấn mạnh:

- Đây là mệnh lệnh.

Giản Kiệt đã há miệng ra, vội vàng ngậm lại, cố gắng suy nghĩ, vò đầu bứt tai. Một lúc lâu sau đành bỏ cuộc, tiện tay kéo một tên người hầu tới:

- Ta không hoàn thành được mệnh lệnh của Đại nhân, hay là đổi người khác nói đi thôi. Tên này miệng lưỡi vụng về, có thể nói ngắn gọn, khụ khụ, vì sao ta lại cảm thấy nói ngắn gọn không được tự nhiên? Đại nhân ngài thật sự xác định không cần ta nói sao? Tài ăn nói của ta rất khéo, diễn tả rõ ràng, sẽ làm cho ngài hài lòng...

Vũ La tiện tay bắn ra một chỉ, một đạo linh lực cách không phong bế á huyệt của y.

Giản Kiệt mặt mũi đỏ bừng, nhưng không nói được lời nào nữa. Vũ La mỉm cười, quay sang tên người hầu nói:

- Ngươi nói đi.

Quả nhiên tên này nói ngắn gọn hơn nhiều, chỉ cần vài câu đã giải thích rõ ràng.

Trên thực tế Úy Phong Thiết có tên là Phong úy Thiết, chính là thứ trân quý nhất trong thế giới này. Bên trong sơn cốc này, tài nguyên khoáng sản không ít, các loại kim loại cũng rất nhiều, nhưng cũng không thể ngăn cản cương phong trong sơn cốc. Chỉ có Úy Phong Thiết là có thể giữ được nguyên hình, không hề biến đổi trong cương phong thổi không ngừng.

Ở thế giới dưới lòng đất, cấp thấp nhất đương nhiên là vũ khí bằng xương, sau đó là các loại vũ khí kim loại, cao cấp nhất chính là vũ khí tạo ra bằng Úy Phong Thiết.

Cho nên trong thế giới dưới lòng đất này, một khối Úy Phong Thiết là vô giá. Một khối to bằng ngón tay cái mà bọn Vũ La vừa tìm được, cũng đã là khối to nhất mà bộ lạc Giản Kiệt tìm được trong mấy năm qua. Cũng vì như vậy, Giản Kiệt mới cảm thấy hết sức hài lòng.

Sau khi Vũ La nghe xong thoáng động trong lòng:

- Có thể ngăn cản cương phong ư? Nói như vậy nếu dùng Úy Phong Thiết tạo ra một thân áo giáp, chẳng phải là có thể đi lại bên trong cương phong?

Người hầu kia nở một nụ cười khổ:

- Đó chỉ là lý thuyết, trên thực tế Úy Phong Thiết quá khó tìm, cho tới bây giờ không ai có năng lực gom góp được nhiều Úy Phong Thiết như vậy. Hơn nữa cho dù là gom đủ, tạo ra một thân áo giáp thì đã sao? Cương phong mãnh liệt vô cùng, mặc áo giáp vào đi ra ngoài cũng sẽ bị thổi bay đi. Lui một bước mà nói, ra ngoài có thể làm gì được, ngoại trừ Úy Phong Thiết ra, những thứ gì tìm được bên ngoài, ở dưới lòng đất đều có.

Nếu có thể dùng Úy Phong Thiết tạo ra một thân áo giáp, tức là không thiếu Úy Phong Thiết, còn ra ngoài làm gì nữa?

Y cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, Vũ La cũng chỉ cười mà không nói.

Vũ La tiện tay ném Úy Phong Thiết sang cho Giản Kiệt:

- Cất đi, ta nói cho ngươi tức là cho.

Với thủ đoạn của hắn, khai thác Úy Phong Thiết dễ dàng hơn bọn Giản Kiệt rất nhiều. Giản Kiệt tiếp nhận Úy Phong Thiết, vui mừng vô cùng, lại nhảy tới bên cạnh Vũ La, lấy tay chỉ chỉ miệng mình. Vũ La nhìn về phía hai tên người hầu hỏi:

- Có nên để cho y nói chuyện trở lại không?

Hai tên người hầu chăm chú thưởng thức vách đá xung quanh, Vũ La cười hắc hắc, chắp tay sau đít bỏ đi. Giản Kiệt tức giận trừng mắt với hai người hầu của mình.

Bộ lạc trong sơn động đã có chút hỗn loạn, trên mặt đất bày mười mấy cỗ thi thể, đám người già đang sắp xếp chỉnh tề. Giản Địch bị thương một tay, các chiến sĩ khác cũng bị thương bảy, tám người.

Giản Kiệt vừa thấy vậy lập tức vọt vào, cầm lấy cánh tay Giản Địch lộ vẻ lo lắng. Vũ La hiểu ý, lập tức giải khai á huyệt cho y, Giản Kiệt lập tức tức giận hỏi:

- Có chuyện gì vậy, ai dám tới bộ lạc ta giương oai?