Chín đuôi bạch hồ của Nhan lão đã vây khốn Địch Thiên Vũ. Trảo giao long của Hồng Phá Hải đâm tới, xuyên ra sau lưng Địch Thiên Vũ. Chiếc đuôi khổng lồ của Thiết Hoành Giang quét qua, những chiếc vảy nhọn dựng đứng như răng thép trên đuôi đâm mạnh vào eo Địch Thiên Vũ.
- Cho dù ta chết, cũng phải kéo lão theo!
Vũ La nghiến răng nghiến lợi.
Địch Thiên Vũ điên cuồng hét lên, kêu la thảm thiết, ra sức phản kích. Trận chiến giữa các Yêu Thánh trên Lạc Nhật hoang nguyên khiến cho trời sầu đất thảm, nhật nguyệt biến sắc. Tuy rằng Địch Thiên Vũ ương ngạnh, nhưng làm sao chống nổi ba vị Yêu Thánh liên thủ?
Ánh tà dương trải dài trên Lạc Nhật hoang nguyên như máu, khí tức Địch Thiên Vũ càng ngày càng yếu. Chín chiếc đuôi hồ trắng như tuyết quấn chặt lấy lão, ngày càng siết chặt. Máu tươi từ thất khiếu Địch Thiên Vũ tuôn trào, nhỏ trên lông đuôi trắng muốt nhưng không bám, từ từ lăn xuống đất giống như những hạt trân châu màu đò.
Mặt đất đã trở nên hỗn độn, trảo giao long của Hồng Phá Hải càng ngày càng dài, năm ngón tay như đao, hóa làm một thanh hung khí tuyệt thế, lão muốn ra tay kết thúc Địch Thiên Vu.
Vũ La vẫn đang gắng gượng đứng bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng nói:
- Để cho ta.
Hồng Phá Hải nhìn hắn một cái, gật gật đầu lui xuống. Vũ La cố sức vận khởi Lực Bạt Sơn, chậm rãi đi đến bên cạnh Địch Thiên Vũ. Lúc này đôi đồng tử màu vàng của Địch Thiên Vũ đã không còn khí thế như xưa, mà tràn ngập khí tức tử vong xám xịt.
Vũ La vung tay lên chộp ra một trảo, lách qua chín chiếc đuôi hồ, đâm sâu vào lồng ngực Địch Thiên Vũ. Một mảng máu tươi bắn ra tung tóe, trong lòng bàn tay Vũ La là trái tim vẫn còn đập của Địch Thiên Vũ.
Gân xanh trên bàn tay Vũ La chợt nổi vồng lên, bóp mạnh một cái, trái tim hoàn toàn vỡ nát. Địch Thiên Vũ chết đi, nguyên hồn vừa bay ra đã bị Thiết Hoành Giang tóm được, há miệng nuốt chửng.
Từ đó về sau, Đông Thổ không còn có Đại Thánh Yêu tộc nào là Địch Thiên Vũ nữa.
Tay Vũ La đầy máu, chậm rãi giang rộng, ngửa đầu nhìn trời, trong lòng yên lặng cầu nguyện, hy vọng mình có thể an ủi những oan hồn trên trời.
Phục kích giết chết Địch Thiên Vũ mất thời gian mười mấy ngày, Dịch Long rất là bất mãn, lại không dám nhiều lời. Ba người Nhan Chi Tây biết chuyện Khương Tu Đà, nhất định không chịu rời đi, ở lại bảo vệ Vũ La đang bị thương.
Đến khi thương thế Vũ La phục hồi gần như trước, lại thêm mười ngày trôi qua, Dịch Long càng thêm bất mãn. Nhưng có ba đại Yêu Thánh ở đó, y không dám lộ ra vẻ không hài lòng.
Sau khi dưỡng thương lành hẳn, Vũ La chia tay với ba vị Yêu Thánh, rời khỏi Lạc Nhật hoang nguyên tiến vào Ma Sơn.
Dọc trên đường đi, Vũ La vẫn còn lo về Khương Tu Đà, tuy rằng ba vị Yêu Thánh rời đi, nhưng vẫn không đi xa. Chỉ cần Vũ La phát hiện Khương Tu Đà, phát ra tín hiệu, ba vị Yêu Thánh sẽ lập tức chạy tới, trừ tuyệt hậu hoạn.
Nhưng mãi đến khi bọn Vũ La tiến vào di tích thần điện, cũng không thấy Khương Tu Đà xuất hiện.
Vũ La nghĩ lại thấy cũng hợp lý, Thiết Hoành Giang vì cứu con, mất không ít thời gian mới có thể bảo vệ được nguyên hồn, vẫn chưa tìm được kim thân. Thực lực của cải của Khương Tu Đà e rằng không bằng Thiết Hoành Giang, không có khả năng tim được thân thể thích hợp nhanh như vậy, tới gây phiền phức cho mình.
Hẳn không còn lo về Khương Tu Đà nữa, dẫn theo hai người Chu Nghiên tiến vào di tích thần điện. Thần sắc Dịch Long có hơi kích động, Chu Nghiên lạnh lùng liếc nhìn y, thầm nghĩ sau khi trở về, nhất định tên này sẽ tranh công cùng Vũ La.
Đây cũng là chuyện không có cách nào, hành trình Đông Thổ lần này coi như là Chu Thanh Giang hợp tác với Trịnh Tinh Hồn. Lần này trở về, tuy rằng trên thực tế toàn bộ đều là công lao của Vũ La, nhưng nhất định Dịch Long cũng sẽ đòi chia một phần. Chỉ là nghĩ tới vẻ mặt của tên khốn này, khiến cho trong lòng Chu Nghiên cảm thấy không thoải mái.
Vũ La dùng chiếc nhẫn nọ mở thông đạo, tay kia giơ ra:
- Đi thôi.
Hiện tại Chu Nghiên đã có cái nhìn khác về Vũ La, xấu hổ không chịu nắm tay muội phu. Nàng còn chưa quyết định, Dịch Long đã xông về phía trước một bước cầm tay Vũ La, sau đó thuận thế nắm lấy tay Chu Nghiên. Tuy rằng trong lòng Chu Nghiên không thích, nhưng cũng không nói gì.
Ba người nắm lấy tay nhau, tiến vào thông đạo.
Vũ La âm thầm đề phòng Dịch Long, nhưng mà mãi cho đến trước khi tiến vào thông đạo, Dịch Long cũng chưa có hành động khác thường gì. Nhưng Vũ La không ngờ trong khoảnh khắc bọn họ tiến vào thông đạo, trên mặt Dịch Long nở một nụ cười quỷ dị vô cùng kín đáo.
Trong thông đạo không gian, hào quang chói mắt khiến cho người ta không thể mở mắt ra. Dưới năng lượng không gian áp chế, cho dù là Vũ La cũng cảm thấy toàn thân cứng đơ, ý thức chậm chạp. Cũng không phải là toàn thận không thể nhúc nhích, nếu dùng hết sức lực toàn thân, cũng chỉ có thể miễn cưỡng động đầu ngón tay.
Vũ La bỗng nhiên cảm thấy trong tay mình bị nhét vào một thứ gì đó, sau đó bàn tay Dịch Long đang nắm mình chợt buông ra.
Thứ nọ dính vào lòng bàn tay Vũ La, dần dần bành trướng. Trong thông đạo hào quang chói mắt như vậy, nhưng thứ trong lòng bàn tay Vũ La lại phóng xuất một tia hào quang màu tím có thể nhìn thấy, có thể tưởng tượng tia hào quang này mạnh mẽ tới mức nào.
Vũ La chỉ cảm thấy dường như có một ngọn lửa đang bùng cháy trong tay mình, hắn vẫy tay một cái, thứ kia rơi ra.
Rốt cuộc là cái gì?!
Vũ La giận dữ trong lòng, biết rằng mình đã bị Dịch Long ám toán. Từ trước tới nay hắn vân đề phòng, chỉ là tuyệt đối không ngờ rằng Dịch Long lại xuống tay trong thông đạo không gian này. Nơi này thật sự là rất nguy hiểm, chỉ cần sơ ý một chút, dẫn phát không gian loạn lưu, ngay cả chính y cũng phải chôn cùng.
Hơn nữa xuống tay trong này, cho dù y thoát thân cũng sẽ không tìm thấy thi thể Vũ La. Không có chiếc nhẫn kia, bọn họ cũng sẽ không có cách nào xuyên qua thông đạo không gian tiến vào Đông Thổ. Rốt cục Dịch Long muốn làm gì, chẳng lẽ cừu hận của y với mình lớn như vậy, muốn đồng quy vu tận với mình ư?
Trong lòng Vũ La còn đang nghi hoặc, chợt phát hiện rằng mình không thể động đậy.
Trong thông đạo không gian, vốn hắn dựa theo dao động của năng lượng không gian chỉ dẫn, tiến tới theo một phương hướng cố định, giống như lơ lửng giữa dòng sông, bèo trôi theo nước.
Cho nên hắn mới có thể tiến vào bằng một cửa, trở ra bằng một cửa khác.
Nhưng hiện tại, luồng hào quang màu tím trong lòng bàn tay hắn khuếch trương ra giống như mạng nhện, “dính” chặt hắn vào thông đạo không gian này, khiến cho hắn không có cách nào tiếp tục tiến tới.
Hào quang màu tím kia khuếch tán ra, hình thành vô số đường nét trận pháp thần bí. Trận pháp này khác với những trận pháp mà Vũ La đã nhìn thấy qua, không ngờ có thể phát sinh tác dụng trong thông đạo không gian này.
Sau khi bị “dính” vào thông đạo không gian, chẳng những hào quang màu tím kia không yếu bớt, ngược lại càng ngày càng mãnh liệt. Vũ La thầm kêu không xong, trong lòng xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ, thân thể nỗ lực giẫy dụa, cố gắng thoát khỏi ràng buộc của hào quang màu tím kia. Nhưng hết thảy đã quá muộn, hào quang màu tím đã bao trùm cả hào quang của thông đạo không gian, Vũ La chỉ nghe bên tai nổ ầm một tiếng, hào quang màu tím hoàn toàn bạo phát, thân thể hắn chấn động kịch liệt, trước mặt lập tức tối sầm...
Lúc Chu Nghiên đi ra phát hiện có một mình Dịch Long, nhất thời cảm thấy không ổn, sắc mặt lạnh lẽo hỏi:
- Vũ La đâu?
Dịch Long tỏ ra vô tội, dang rộng hai tay:
- Làm sao ta biết được, hắn đi trước nhất kia mà.
Chu Nghiên nổi giận:
- Ngươi nắm tay hắn, ngươi cũng ra rồi, vì sao không thấy hắn?
Dịch Long cười lạnh một tiếng:
- Ta nói không biết là không biết. Chính hắn đột nhiên buông ra tay ta ra, đâu có liên quan gì tới ta?
- Ngươi...
Chu Nghiên hoàn toàn khẳng định chính là Dịch Long ám hại Vũ La, nhưng nàng không có chứng cớ.
Chuyện trong thông đạo không gian cơ hồ không có cơ hội kiểm chúng. Dịch Long nói không phải là y làm, đùng nói là Chu Nghiên, cho dù là Chu Thanh Giang cũng không có cách nào bắt bẻ được y.