Kiều Thiên Quỷ chỉ Vũ La:
- Sau này Vũ La tiên sinh chính là trưởng lão tộc ta, nếu tương lai ta chết đi, hắn tới Thiên Hoang hải chúng ta, bất kể có chuyện gì, ngươi nhất định phải giúp hắn làm cho bằng được.
Từ trước tới nay, đối với Kiều Thiên Quỷ, Vũ Thiên Khôi luôn luôn nói gì nghe nấy, chưa bao giờ hỏi tại sao, lúc này lập tức đáp:
- Tuân lệnh.
Vũ La không có từ chối, đây không phải là Kiều Thiên Quỷ cho hắn đãi ngộ vinh dự gì, mà là Kiều Thiên Quỷ an bài hậu sự, lo rằng mình không chịu được tới ngày Vũ La thu thập đầy đủ Lực Bạt Sơn.
Hành trình Thiên Hoang hải lần này, trong lòng Vũ La nặng trĩu.
Cự Yêu tộc dùng một phương thức gần như là tuẫn táng, bảo vệ Thiên Hoang hải, cũng bảo vệ toàn thế giới.
Thế nhưng trên thế giới này, ngoại trừ Cự Yêu tộc ra, những người khác không còn ai biết chuyện này. Cự Yêu tộc không ngừng xâm nhập Thần Hoang hải thật sự là vì bất đắc dĩ. Lực lượng Cửu U Minh Ngục quá mức hùng mạnh, bọn họ có thể ngăn cản nhiều năm như vậy quả thật là không dễ chút nào.
Đáng tiếc những chuyện này, Vũ La cũng không có cách nào nói với Bán Yêu tộc. Không ai tận mắt nhìn thấy, ai có thể tin được trên thế giới này còn có một chiến trường như vậy?
Mà Cự Yêu tộc kiêu ngạo cơ hồ không cần người khác hiểu, cũng không có khả năng vì chuyện này mà giải hòa cùng Bán Yêu tộc vốn có mối thù truyền kiếp.
Vũ La không nghi ngờ chút nào, nếu để cho Cự Yêu tộc lựa chọn, bọn họ thà rằng chết trận cho tới tên chiến sĩ cuối cùng, quyết không chịu thỏa hiệp cùng Bán Yêu tộc.
Ngoài ra, lực lượng Cửu U Minh Ngục xuất hiện cũng làm cho Vũ La cảm nhận được áp lực nặng nề.
Đúng như lời Kiều Thiên Quỷ, cũng chỉ có chiến sĩ Cự Yêu tộc hùng mạnh mới có thể ngăn cản Ma Binh Cửu U Minh Ngục. Nếu Cự Yêu tộc thất bại, với Ma Binh hùng mạnh như vậy, Bán Yêu tộc không có cách nào ngăn cản, Đông Thổ Yêu tộc e rằng cũng rất khó ngăn cản. Nếu thật sự kết quả cuối cùng không thể thu thập, vậy quyết định cuối cùng chỉ còn là rời khỏi thế giới này.
Vòng tới vòng lui, cũng trở lại ước nguyện ban đầu của mình.
Kiều Thiên Quỷ nghỉ ngơi mười ngày, sau đó vận dụng pháp môn Thiên Địa Na Di đưa Vũ La rời đi. Vũ La vẫn không trở lại Tịch Diệt đảo, vì chuyện Nam Vinh Ẩm, hắn rất sợ Nam Vinh Ngọc Hồng sẽ bám lấy mình không tha, mặc dù khả năng này không lớn.
Vì vậy hắn bảo Kiều Thiên Quỷ đưa thẳng mình về Đông Thổ.
Sau đó Vũ La hóa Ngọc Ấn Linh phù thành cụm mây trắng, chạy tới Lạc Nhật hoang nguyên.
Trong Thiên Phủ Chi Quốc, Chu Nghiên đã tỉnh lại từ lâu. Trước đó Vũ La không chú ý tới nàng, sau khi rời khỏi Thiên Hoang hải mới đưa nàng ra ngoài. Khi đó Chu Nghiên đang chơi đùa vui vẻ cùng Động Động trong Thiên Phủ Chi Quốc.
Vũ La nhìn thấy nàng, câu đầu tiên chính là: Rốt cục chúng ta đã có thể trở về, Chu Nghiên nghe vậy mùn cười.
Hành trình tới Đông Thổ lần này, Chu Nghiên chịu đả kích không nhỏ. Nàng đường đường cũng là Thống Lĩnh Ám Vệ, thiết huyết nương tử người người sợ hãi. Nhưng tới Đông Thổ bởi vì ngôn ngữ không thông, không dám sử dụng linh lực, nàng cũng như Dịch Long, trở thành gánh nặng cho Vũ La, còn gặp nạn mấy lần khiến cho Vũ La phải ra tay giải cứu.
Mặc dù Chu Nghiên không phải là nữ nhân tục khí được nam nhân cứu mạng, lập tức muốn lấy thân báo đáp, nhưng cũng biết mình thiếu nợ Vũ La không ít. Khoan nói tới chuyện khác, sau khi trở về, thế nào cũng phải tán dương vị muội phu này mấy câu trước mặt Chu Cẩn mới được.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, mình tỏ ra hết sức coi thường Vũ La, Chu Nghiên chợt cảm thấy mặt nóng bừng, vô cùng xấu hổ.
Hai người bay ngang qua Đòng Thổ, trở lại Lạc Nhật hoang nguyên, Vũ La không khỏi cảm thấy buôn bã không vui. Nếu không phải vì mình, người Mộc Thần Trủng cũng sẽ
Không gặp phải kiếp nạn này. Mặc dù kẻ thủ ác đã đền tội, nhưng kẻ giật dây sau màn là Địch Thiên Vũ vẫn còn sống.
Vũ La đứng trước phế tích Mộc Thần Trủng, trầm ngâm rất lâu không nói nên lời.
Chu Nghiên không có cảm tình sâu nặng với người Mộc Thần Trủng, chợt lên tiếng hỏi:
- Dịch Long cũng đã chết rồi sao?
Vũ La đang muốn trả lời, bỗng nhiên trong đám cỏ gần đó thoáng động, một bóng người lôi thôi lếch thếch chui ra, thấy hai người giống như thấy được thân nhân vậy, cất tiếng gào khóc:
- Cuối cùng ta cũng chờ được các ngươi trở lại, thời gian gần đây các ngươi đi đâu vậy?
Người nọ vén lên đầu tóc vô cùng dơ bẩn rối bời, không phải là Dịch Long còn có thể là ai? Chu Nghiên trợn mắt hốc mồm, Vũ La thầm mắng xui xẻo, thật đúng là người tốt không sống lâu, tai họa để lại ngàn năm!
- Đi, lập tức đi, chúng ta lập tức rời đi địa phương quỷ quái này, sau này đánh chết ta cũng không tới đây nữa!
Cuộc sống của Dịch Long ở Đông Thổ so ra còn thê thảm hơn cả Chu Nghiên. Sau khi theo Kỳ Nguyên tới Mộc Thần Trủng, xung quanh không có một người nào có thể nói chuyện, y cũng chỉ có thể giả vờ câm điếc, như vậy hết nửa năm.
Sau đó Khoái Tông và Lôi Tiên Đạt liên thủ tiêu diệt Mộc Thần Trủng, hai tên này có thực lực Đại Năng, chẳng những Mộc Thần Trủng không chịu nổi một đòn, mà Dịch Long cũng không dám đối kháng. Y nấp trong đống xác người giả chết, lúc Khoái Tông phóng hỏa cũng không dám cử động, bị cháy da thịt khét lẹt. Chờ sau khi Khoái Tông và Lôi Tiên Đạt rời đi, y mới mang theo thương tích nặng nề trốn vào Lạc Nhật hoang nguyên.
Lần trước lúc Vũ La trở lại, y vẫn chưa dưỡng thương xong.
Thời gian gần đây, y hái thảo dược trên Lạc Nhật hoang nguyên, dựa vào tài luyện đan nửa mùa của mình, miễn cưỡng phân biệt thứ dược thảo nào có thể ăn được những dược thảo nào có độc. Trong lúc đó còn phán đoán sai hết mấy lần, có lần sưng phù toàn thân giống như một con heo mập, có khi nóng lạnh cả ngày, tóm lại khổ không thể tả.
Hiện tại đối với Dịch Long, Đông Thổ chính là địa ngục.
Chu Nghiên cũng muốn trở về sớm một chút. Nhiệm vụ của bọn họ vốn là rất đơn giản, khảo sát một chút phong cảnh nhân tình của Đông Thổ Yêu tộc, hiện tại đã vượt mức hoàn thành nhiệm vụ vượt mức. Hơn nữa đi ra ngoài hơn một năm rồi, cũng không biết Trung Châu có xảy ra chuyện gì không.
- Vũ La, bớt đau buồn đi...
Nàng an ủi Vũ La một câu, sau đó mới nói:
- Chúng ta đi thôi.
Vũ La đứng trên phế tích vẫn không nhúc nhích, xuyên qua những đống hoang tàn đổ nát thê lương, dường như hắn phảng phất nhìn thấy Mộc Thần Trủng đang ầm ầm sụp đổ trong biển lửa rừng rực cháy, vô số sinh linh tan thành tro bụi trong biển lửa.
Kỳ Nguyên hiếu chiến, Kỳ Hằng cơ trí, còn có Đại Tế Ti, Cung Thập Nhị... Lần lượt từng gương mặt, từng nụ cười hiện ra trước mắt hắn...
Trên hoang nguyên này, mai táng quá nhiều oan hồn!
Vũ La xoay người lại, trong đôi mắt bốc lên ngọn lửa hừng hực cừu hận:
- Ta vẫn không thể đi, các ngươi ở chỗ này chờ ta, ta làm xong một việc, lập tức sẽ trở lại.
Chu Nghiên nghe vậy sửng sốt, Dịch Long bên cạnh cũng không nhịn được, giơ chân thét lớn:
- Còn chưa đi nữa sao, ở lại địa phương xui xẻo này làm gì? Ngươi không đi, nhưng ta phải đi, đưa nhẫn cho ta, ta muốn trở về...
Y xông lên định đoạt lấy nhẫn trong tay Vũ La. Vũ La vung tay lên, Dịch Long ngã lăn ra. Y căm giận bò dậy, thấy Vũ La đang trợn mắt nhìn mình, nhất thời sợ tới mức run rẩy, cũng không dám làm càn nữa.
- Hừ!
Vũ La hừ một tiếng, giọng kiên định nói:
- Ở chỗ này chờ ta.
Ngọc Ấn Linh Phù hóa thành một cụm mây trắng, chờ Vũ La bay đi.
Nếu rời khỏi Đông Thổ vào lúc này, tuy rằng tương lai rất có khả năng sẽ quay lại, nhưng rốt cục tương lai sẽ thế nào, ai dám nói rõ ràng? Nói không chừng Cửu Đại Thiên Môn muốn giao dịch kiếm chác thật nhiều lợi ích cùng Đông Thổ, dùng hết thủ đoạn buộc Vũ La giao nhẫn ra, không cho hắn nhúng tay vào chuyện Đông Thổ nữa thì sao?
Có chuyện gì mà Cửu Đại Thiên Môn không làm được, chắc chắn Vũ La sẽ không tin tưởng bọn chúng.
Bởi vậy trước khi trở về, Vũ La quyết phải đòi lại món nợ cuối cùng, nợ máu!