Bước đến cuối thang, bên ngoài tối đen một mảng, sao trời chi chít, bọn họ đã sang một vùng biển khác.
Vừa tới đây, Vũ La cũng hơi kinh ngạc, bởi vì linh lực hệ Thủy của vùng biển này còn nồng đậm hơn cả trên Tịch Diệt đảo. Hơn nữa linh lực hệ Thủy này toát ra khí tức cổ xưa, càng tinh thuần hơn.
Kiều Thiên Quỷ tỏ ra dương dương đắc ý:
- Sao hả, địa bàn lão quỷ ta có mạnh hơn địa bàn của bà nương Bán Yêu tộc kia không? Không phải là ta khoác lác, Thần Hoang hải là nơi thấp kém, không có chỗ nào có thể sánh được với Thiên Hoang hải chúng ta. Nơi đó chỉ có thể sinh trưởng một ít cá tôm nhỏ, chỗ chúng ta có thể đản sinh ra cự thú tiền sử chân chính. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ai thèm đi tranh giành địa bàn với đám nhà quê Bán Yêu tộc kia...
Lôi Thiên Khôi xấu hổ không thôi, lão nhân gia ngài đây là khoác lác tới mức trần trụi, còn nói là không dám khoác lác...
Đáng tiếc dù y có mười lá gan cũng không dám nói những lời này. Vũ Thiên Khôi là vì quá trơ trơ máy móc, cho nên mới thường xuyên trở thành bao cát của Đại Hoàng Sư các hạ. Lôi Thiên Khôi vẫn lấy làm nghi ngờ, không biết có phải vì từ nhỏ, Đại Hoàng Sư đã thích giao lưu quyền cước với cương thi không, mới khiến cho tên mặt cương thi kia đời này đi theo võ đạo...
Trước mặt mọi người không xa có một hòn đảo rất lớn. Lúc này phía Đông đã nổi lên ánh sáng mờ mờ, mặt biển cuối chân trời bị nhuộm thành một màu đỏ máu.
Hòn đảo này trong hoàn cảnh như vậy, càng lộ ra vẻ thần bí hơn.
Kiều Thiên Quỷ chỉ hòn đảo này nói:
- Nơi đó chính là hang ổ của lão quỷ ta, Tàng Long đảo. Tên này là do ta đặt, sao hả, lợi hại không, Tàng Long đảo, tàng long ngọa hổ.
Lão dựng ngón tay cái lên, chỉ vào mình:
- Kẻ tàng chính là lão quỷ ta.
Lôi Thiên Khôi xấu hổ tới nỗi thử người, vì sao ngài khoác lác tới mức này chứ...
Sắc mặt Vũ La tỏ ra kỳ quái, nhưng vẫn ôn hòa vuốt một câu:
- Lão nhân gia ngài quả thật hiểu rất rõ ràng đạo lý khiêm nhường chính là kiêu ngạo.
Lôi Thiên Khôi cắn môi, coi như là nhịn được. Bên kia Cự Thiên Khôi vừa bật cười một tiếng, vội vàng lấy tay bụm miệng, ánh mắt giết người của Kiều Thiên Quỷ đã quét tới.
Thật ra Vũ La rất muốn giữ Đại Hoàng Sư khôi hành hung Cự Thiên Khôi một trận, nhưng thể hình hắn quá nhỏ, quả thật là lực bất tòng tâm.
Cự Thiên Khôi gào lên một tiếng, chui xuống biển không chịu ra ngoài. Lôi Thiên Khôi thấy Kiều Thiên Quỷ vẫn chưa từ bỏ ý đồ, không thể làm gì khác hơn là tiến lên phía trước nói:
- Đại Hoàng Sư, công sự quan trọng hơn.
Lúc này Kiều Thiên Quỷ mới chịu thôi, sửa sang bộ dạng của mình một chút:
- Đúng vậy, công sự quan trọng hơn...
- Vũ La tiên sinh, mời.
Lên Tàng Long đảo rồi, Vũ La có chút lúng túng. Vì có Kiều Thiên Quỷ, Cự Yêu tộc không hề dám bất kính với hắn, không những vậy, còn tỏ ra vô cùng hiếu khách. Nhưng những kẻ ở trên đảo này toàn là Cự Yêu tộc dưới trướng Đại Hoàng Sư.
Từ phòng ốc cho đến dụng cụ sinh hoạt hàng ngày cũng chế tạo theo hình dáng Cự Yêu tộc.
Đại Hoàng Sư mời Vũ La uống rượu, khiến cho hắn bị tắm trong bọt rượu. Lúng túng như vậy mấy lần Đại Hoàng Sư cũng bực bội, bèn đuổi đi hết thảy người hầu, cười khổ nói với Vũ La:
- Thôi đi, không làm những chuyện đau đầu nhức óc này nữa. Có lẽ ngươi cũng đã rất sốt ruột, vậy ta xin nói thẳng.
Vũ La cảm động, vui mừng như khổ tận cam lai, thì ra lão nhân gia ngài cũng sớm biết ta đã chờ đến sốt ruột:
- Đại Hoàng Sư quả nhiên là giỏi đoán ý người khác...
Kiều Thiên Quỷ biết hắn châm chọc mình, cười cười xấu hổ.
- Có lẽ tiên sinh cũng đoán được Lực Bạt Sơn chính là thánh vật của tộc ta.
Kiều Thiên Quỷ nói:
- Bất quá e rằng tiên sinh không hiểu được rằng, vì sao Lực Bạt Sơn vỡ tan như vậy.
Đúng là Vũ La cảm thấy tò mò, lẽ ra Lực Bạt Sơn hoàn chỉnh e rằng không kém gì Thiên Mệnh Thần Phù thiện hạ đệ nhất. Mà Thiên Mệnh Thần Phù như vậy có lẽ đã là vô địch, lực lượng thế nào có thể đánh nát được nó?
- Trên thực tế, Lực Bạt Sơn hẳn được coi như thiên hạ đệ nhất lực phù.
Quả nhiên Kiều Thiên Quỷ nói tiếp:
- Chỉ bất quá khi đó còn chưa xếp hạng các đạo Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất, cho nên Lực Bạt Sơn vẫn là Lực Bạt Sơn. Tổ tiên sinh ra Cự Yêu tộc chúng ta chính là chủ nhân đầu tiên của Lực Bạt Sơn. Cũng nhờ có Lực Bạt Sơn, tổ tiên ta mới có thể đứng vững vàng trong thời Hồng Hoang cường giả như mây, dựng nên cơ nghiệp Cự Yêu tộc.
Lúc Kiều Thiên Quỷ nói tới đây, sắc mặt lộ vẻ vô cùng kính trọng. Vũ La hiểu rất rõ ràng, cho dù là có Lực Bạt Sơn hoàn chỉnh trong tay, muốn lập nên cơ nghiệp trong thời Hông Hoang cũng không phải là chuyện dễ dàng. Vị tổ tiên của Cự Yêu tộc này ắt hẳn là một đời kỳ tài.
- Lúc đó Cự Yêu tộc sinh sôi nảy nở trên vùng biển này, nhưng khi đó cũng không biết vùng biên này có tên gì.
- Còn về chuyện vì sao Lực Bạt Sơn vỡ tan, vậy phải bắt đầu nói từ thế giới này.
Vũ La nghe vậy thoáng động trong lòng, có liên quan tới thế giới này, chẳng lẽ cũng là do cỗ lực lượng không thể kháng cự ở Thiên Ngoại tạo thành?
Đột nhiên Kiều Thiên Quỷ không nói chuyện này nữa:
- Đi, ta dẫn ngươi đi xem một chỗ...
Vũ La biết lão có thâm ý, gật đầu không phản đối. Kiều Thiên Quỷ mở bàn tay ra cho Vũ La đứng lên trên, bước đi vài bước đã tới mặt biển, sau đó mở ra một thông đạo sâu tới đáy biển như trước.
Đây là bí kỹ độc môn của Kiều Thiên Quỷ, chỉ có Đại Hoàng Sư của Cự Yêu tộc mới có thể tu luyện: Thiên Địa Na Di.
Lúc trước bọn Vũ La từ Thần Hoang hải trở lại Tàng Long đảo, chỉ trong thoáng chốc đã vượt qua trăm vạn dặm là nhờ Thiên Địa Na Di. Lần này Kiều Thiên Quỷ thi triển thủ đoạn này đã là lần thứ ba trong ngày, sắc mặt của lão cũng tỏ ra hơi mỏi mệt.
Đi theo thông đạo dưới đáy biển, Vũ La cũng hết sức mịt mờ, trước mắt hắn là một mảng tối tăm mờ mịt.
Lúc này rõ ràng đã là ban ngày, nhưng mặt biển trước mắt chẳng những không có một tia sáng nào, cũng không thấy chút ráng màu nào cả, dường như trong thế giới này không hề tồn tại mặt trời.
Bốn phía là một mảnh hư vô, chỉ có phía dưới là nước biển tối tăm.
Vũ La xoay người nhìn về phía sau, hiển nhiên phía sau là nơi mà bọn họ vừa rời khỏi, xa xa chỉ thấy một tia sáng mờ mờ. Nhờ có tia sáng ấy, Vũ La thấy bắt đầu từ phía sau cách mười mấy dặm, mãi cho tới chỗ có tia sáng kia, trong vùng biển rộng lớn có ít nhất hàng trăm hòn đảo.
Vũ La có thể nhìn ra điểm khác biệt của những hòn đảo này, đó là do con người chế tạo. Nói một cách chính xác, những thứ này là những món pháp bảo chìm trong biển cả.
Trên mỗi một hòn đảo như vậy có một chiến sĩ Cự Yêu thân mặc khôi giáp đang nằm sấp. Lúc này trên mặt biển vô cùng yên tĩnh, những chiến sĩ Cự Yêu tộc này đang ngủ say.
- Đây là...
Vũ La trợn mắt đảo qua, lập tức nhìn ra những hòn đảo này phải có hàng ngàn. Ấn tượng mà Cự Yêu tộc gây ra cho Vũ La vẫn là nhân số ít ỏi, nếu có mấy ngàn chiến sĩ Cự Yêu, đột
Phá phòng tuyến Bán Yêu tộc là chuyện hết sức dễ dàng.
Đại Hoàng Sư có ý gì? Cự Yêu tộc giấu diếm một cỗ lực lượng hùng mạnh như vậy, để cho một mình Nam Vinh Ngọc Mị diễu võ dương oai ở Thần Hoang hải, rốt cục bọn họ muốn làm gì?
Kiều Thiên Quỷ thấy Vũ La lộ vẻ nghi ngờ, cũng không giải thích gì. Bóng tối bao trùm mặt biển vô cùng yên tỉnh, lão nhân Cự Yêu tộc trước nay vẫn lộ vẻ khinh đời chợt trở nên nghiêm túc chưa từng có, nhẹ giọng nói:
- Sắp tới rồi.
- Sắp tới đâu vậy?
Kiều Thiên Quỳ không đáp, Vũ La cũng không cần lão trả lời. Trên mặt biển tỉnh mịch nổi lên từng vòng gợn sóng, sau đó từng tên Ma Binh khôi giáp đen sì từ trong biển đứng dậy.
Trên người những Ma Binh này không có chút sinh khí nào cả, hai mắt ẩn sau đầu khôi đen kịt không có chút cảm tình. Dường như bọn chúng dung hòa thành một thể trong vùng biển tối đen này, hai chân đứng trong nước biển, dường như biển cả tối đen này chính là hậu thuẫn của bọn chúng.