Dị long nằm phục, ngửa cổ nhìn trời. Dưới cổ chỗ vảy ngược mở ra một cánh cửa, có bậc thang bằng đá dẫn vào trong. Ngụ ý nơi này có nghĩa là ai dám động tới bảo khố của hoàng thất, chính là sờ vào vảy ngược của Bán Yêu tộc.
Nam Vinh Ngọc Hồng dẫn theo Vũ La đi vào, dọc trên đường đi vệ binh hành lễ chào, sau khi tiến vào cánh cửa kia còn có một thông đạo rất dài.
Thông đạo rộng rãi đủ để bốn con chiến mã chạy song song. Hai sườn cứ cách ba trượng lại có một đại môn chất liệu bạch ngọc khảm đính vàng. Nam Vinh Ngọc Hồng giải thích, những thứ này chính là bảo khố của những thị tộc lớn trong Bán Yêu tộc thuê.
Đây chỉ là tầng thứ nhất, xuống đến tầng thứ hai, chính là cứ cách mười trượng mới có một cánh cửa. Có thể thuê được bảo khố của tầng này ít nhất cũng là vương tộc. Nếu như tương lại nhất mạch của Nam Vinh Ngọc Hồng tách ra độc lập, cũng có thể thuê một gian ở nơi này.
Tầng thứ ba thì chỉ có một cánh cửa, nơi này mới là bảo khố hoàng thất chân chính.
Một thông đạo đơn độc nối thẳng tới cánh cửa, hai bên là mười tám ngọn đèn chén nhỏ cán dài. Cánh cửa phong cách cổ xưa, chính là dùng Thanh Kim Thạch điêu khắc thành, hai cánh cửa đóng chặt, trên cửa điêu khắc một đạo linh văn cực lớn.
Vũ La đã được Thần Long truyền thụ, nhận biết tất cả linh văn Bán Yêu tộc, đạo linh văn này chính là đạo linh văn phong ấn hùng mạnh nhất của Bán Yêu tộc, thậm chí đã đạt tới trình độ vượt ra ngoài Thiên Đạo, có mấy phần khả năng đạt thành hiệu quả tương tự “Nguyền rủa”. Nếu như có người muốn ỷ mạnh phá vỡ đạo linh văn này, chẳng những sẽ gặp phải sự phản kích cường liệt của linh văn, hơn nữa rất có khả năng từ nay về sau mất hết cơ duyên, vận rủi liên tục.
Bên trái cánh cửa là một thạch đài cao bằng nửa người, trên nhỏ dưới lớn, trung ương một vết lõm hình vuông nhợt nhạt, dưới thạch đài nối liền với một thạch bàn hình tròn, trên thạch bàn điêu khắc bốn con trường long vờn quanh, trông rất sống động.
Nam Vinh Ngọc Hồng đi tới trước, từ trong lòng lấy ra một vật:
- Không có ngọc tỷ của bệ hạ, ai cũng đừng mơ đi vào.
Hắn đặt ngọc tỷ hình vuông vào vết lõm trên thạch đài, nhẹ nhàng ấn một cái, cả thạch đài ầm ầm trầm xuống, trên thạch bàn hình tròn phía dưới bốn con trường long du động theo thứ tự, con phía sau ngậm chặt đuôi con phía trước. Bốn con trường long làm thành một vòng tròn, thần quang dâng lên, thạch bàn hình tròn lại lần nữa sụp xuống đã khởi động cơ quan khác. Thông đạo nơi Vũ La và Nam Vinh Ngọc Hồng đứng từ mặt đất đến vách tường đến bầu trời hiện ra một trận pháp hồng quang rậm rạp, một tràng tiếng nổ trầm muộn vang lên, cánh cửa bảo khố từ từ mở ra.
Vũ La nhìn xem xung quanh, thầm nghĩ nếu như có người ỷ mạnh xông vào, thật đúng là đâm đầu vào trong thiên la địa võng.
Phòng ngự sâm nghiêm như vậy làm cho hắn có chút mong đợi đối với bảo vật trong bảo khố.
Nam Vinh Ngọc Hồng đi trước bước vào, Vũ La theo sau tiến vào, theo hai người bước vào, vách tường của bảo khố tự động phóng ra quang mang chiếu sáng như tuyết.
Tòa bảo khố này cũng không cao lớn, chỉ có ba trượng vuông, ở giữa vô cùng trống trải, vờn quanh một vòng trên tường đá lại có mười tám vết lõm cực lớn. Những vết lõm này đều là hình vuông, rộng ba thước vuông, xâm nhập vào trong tường đá lại có một tầng màng quang màu lam nhạt bao trùm, trong đó mười ba vết lõm có đặt bảo vật.
Những bảo vật kia tự nhiên là vừa xem đã hiểu, phần lớn cũng không phải không gian rộng ba thước vuông có thể dung nạp, hiển nhiên phía sau những vết lõm này còn có không gian độc lập.
Vũ La tiến lên, bắt đầu quan sát.
Chỉ là một thanh đao.
Vũ La có chút bất ngờ, dù gì cũng là bảo khố hoàng tộc của Bán Yêu tộc làm sao lại để “đồ hỏng” ở nơi này? Thanh đao này nhìn hình dạng giống như là dùng một sừng của một loại thú nào đó điêu khắc thành, kỳ lạ chính là cũng không điêu khắc thành hình dạng gì, chỉ là tầng tầng đường vân cổ quái.
Đường vân nhìn qua vô cùng thần bí thâm ảo, nếu như ánh mắt nhìn theo đường vân sẽ bất tri bất giác bị nó hấp dẫn. Thế nhưng Vũ La chính là tu sĩ, đạo tâm kiên cố, sao lại dễ dàng bị mê hoặc?
Ánh mắt của hắn vừa chuyển đã tránh thoát ra.
Vũ La trong lòng thầm nói, vật này có chút cổ quái, chẳng lẽ là một loại lực lượng không biết?
Chuôi đao ngăm đen, cũng không có sáng bóng đặc biệt. Lưỡi đao phía dưới đã sớm không thấy, cũng là từ chuôi đao bắt đầu tan vỡ. Vũ La đoán chừng chuôi đao mà hiện tại mình nhìn thấy cũng chỉ là bốn phần năm của chuôi đao đầy đủ.
Chỗ gãy lìa hiện đầy vết nứt, vết nửa chặt đứt những đường vân cổ quái kia, có thể đây cũng là một trong những nguyên nhân mà hiệu quả mê hoặc cũng không mạnh.
Vũ La cố ý nhìn Nam Vinh Ngọc Hồng một cái, nửa nói đùa:
- Nếu như thanh đao này cũng có thể tiến vào bảo khố hoàng thất của Bán Yêu tộc, vậy nó ít nhất cũng là thanh đao Ngục Đoạn Càn Khôn.
Vẻ mặt của Nam Vinh Ngọc Hồng lại nghiêm nghị:
- Tiên sinh đừng xem thường món bảo vật này, năm đó phát hiện di tích đáy biển có vật này đã cắn nuốt một vị Thuật Vương, hai vị Binh Vương của tộc ta.
Vũ La có chút bất ngờ:
- Thật ư? Một vị Thuật Vương, hai vị Binh Vương đổi lấy một vật hỏng như vậy? Trong di tích đáy biển kia không còn có vật khác nữa?
Nam Vinh Ngọc Hồng cũng theo bản năng lộ vẻ khó hiểu:
- Chỉ có vật này, hơn nữa tòa di tích đáy biển kia cũng không có dấu vết của người khác tiến vào.
Vũ La không khỏi nhìn lại vật kia một cái: Một tòa di tích đáy biển hùng mạnh, vậy mà chỉ vì cất chứa món đồ vật này? Thật có chút không thể tưởng tượng được.
Hắn trước tiên buông tha không quan món đồ vật này, tiếp tục quan sát.
Vũ La càng xem càng âm thầm gật đầu, không hổ là bảo khố hoàng thất của Bán Yêu tộc, ngoại trừ món đầu tiên, những cái khác không cái nào không phải là trọng bảo.
Mười hai món bảo bối, bất cứ một món nào ở Trung Châu cũng là bảo vật trấn phái của Cửu Đại Thiên Môn, ở Đông Thổ cũng là thần vật của Bát Đại Thần Trủng.
Cho dù là Đại Thánh Yêu tộc tối đa cũng chỉ có thể một lần lấy ra ba món bảo vật tương đương. Bán Yêu tộc hùng cứ Thần Hoang Hải, của cải quả nhiên phong phú.
Vũ La khen ngợi thì khen ngợi, nhưng những bảo vật này đối với hắn mà nói thực sự là gân gà.
Bảo bối của bản thân Vũ La đã nhiều, những thứ này mặc dù trân quý nhưng không có món nào có thể so được với những bảo bối của hắn, lấy về cũng không có tác dụng gì.
Nam Vinh Ngọc Hồng theo ở bên Vũ La, thấy Vũ La mỗi khi nhìn một món bảo bối đều yên lặng gật đầu, trong lòng càng ngày càng trầm xuống. Nếu như Vũ La đột nhiên thay đổi, giờ công phu sư tử ngoạm muốn lấy toàn bộ thì làm sao đây?
Nói thật vật cất giấu trong bảo khố hoàng thất mặc dù vô cùng trân quý, nhưng cũng không phải không thể thiếu. Bảo vật chân chính không thể thiếu đều có Đại Tướng quản lý, đều có đất dụng võ, tuyệt đối sẽ không đem gác xó cất giấu ở trong bảo khố hoàng thất.
Cho Vũ La hết cũng không phải là không được, thế nhưng dù sao cũng đau lòng.
Hắn lại không ngờ rằng sau khi Vũ La xem xong, nhướng mày, sờ cằm ném ra một câu:
- Điện hạ, những thứ này ta đều không cần.
Chỉ sai một chữ so với câu nói suy đoán kia của Nam Vinh Ngọc Hồng, thế nhưng ý tứ lại hoàn toàn ngược lại. Nam Vinh Ngọc Hồng thoáng cái há hốc mồm:
- Hả?
- Tất cả đều không cần?
Trấn Hải Vương rất là thấp thỏm, nữ hoàng bệ hạ đã nói qua với hắn, những món bảo vật này chính là mắt xích hạch tâm chữa trị quan hệ với Vũ La. Vũ La một món cũng không cần, chẳng lẽ nói trong lòng hắn còn có bất mãn?
Đây tuyệt đối không phải là tin tức tốt.
- Những bảo vật này đều là khó có được, cho dù là tìm cả Thần Hoang Hải cũng chưa chắc có thể tìm ra món thứ hai, tiên sinh ngươi...
Vũ La biết hắn hiểm lầm, khoát tay nói:
- Không phải nói những vật này không tốt, mà là... Ta không cần.
- Cái này...
Nam Vinh Ngọc Hồng có chút sốt ruột rồi. Vũ La không khỏi cười một tiếng, tâm tư chuyển một chút, dứt khoát giơ tay lên chỉ vào món thứ nhất, thanh đao tàn phá kia:
- Quên đi, ta vẫn là chọn một món đi, là cái này.