Kết luận này vừa được đưa ra, trong lòng Vũ La lập tức toát ra một điểm nghi ngờ khác.
Ban đầu vừa mới đoạt xá trọng sinh, trong đầu của Vũ La đầy công pháp ma đạo, vốn nghĩ rằng chiếu theo con đường kiếp trước tu luyện một phen, thuận lợi tránh đi đường vòng trong việc tu luyện kiếp trước, có thể khôi phục thực lực của Đế Quân sớm một bước, lại không ngờ rằng thân thể này không thể tu luyện công pháp Ma đạo, làm cho Vũ La rất căm tức, đành phải đi tìm pháp quyết phe Chính đạo. Thân thể này không thể tu luyện công pháp Ma đạo, chẳng lẽ thân thể này thật sự vốn đã có vấn đề?
Trong lúc nhất thời nghi ngờ trong lòng Vũ La bộc phát.
Hắn cũng đã từng hỏi qua thân thế của mình ở trong Nhược Lô Ngục, thế nhưng ngay cả Thác Bạt Thao Thiên cũng không rõ, chỉ biết Vũ La tự ở Nhược Lô Ngục, còn xuất hiện khi nào, làm sao xuất hiện, tất cả mọi người không có ai biết.
Vũ La âm thầm hạ quyết tâm, lần này sau khi trở về nhất định phải tìm Diệp Niệm Am hỏi cho rõ.
Thế nhưng một món chí bảo Nhân tộc trước mắt, tuy rằng chưa thể phát huy toàn bộ lực lượng, nhưng đã có thể miễn cưỡng đối kháng Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Phù. Bảo bối như vậy Vũ La lại chỉ có thể nhìn mà không thể dùng, thậm chí ngay cả thu cũng không được, điều này đối với bất luận kẻ nào mà nói cũng là một hành hạ thống khổ.
Hiện tại còn có một biện pháp có thể hiểu rõ bí mật của Chuyên Húc Thạch Ấn, đó chính là Phu Cổ.
Phù Cổ còn đang tiềm phục trong Vương Thuyền, nếu như thứ này không động, cứ lẳng lặng ẩn núp như vậy, cho dù Nam Vinh Ngọc Mị dùng nguyên hồn quét cả Vương Thuyền cũng không phát hiện được.
Thế nhưng nếu như Vũ La thu hồi Phù Cổ để dò xét Chuyên Húc Thạch Ấn cũng có chút mạo hiểm. Dù sao đi nữa Nam Vinh Ngọc Mị cũng là nhân vật có thể ngang hàng với Đại Thánh Yêu tộc, mà Vương Thuyền lại là bảo vật của nàng.
Trong lòng đấu tranh một lúc lâu, Vũ La vẫn thầm than một tiếng, áp chế tò mò trong lòng xuống. Hắn không thể mạo hiểm, Phù Cổ tiềm phục ở trong Vương Thuyền chính là một chiêu kỳ binh của hắn, hết sức quan trọng đối với kế hoạch chạy trốn của hắn.
Bỏ qua ý niệm dùng Phù Cổ dò xét, Vũ La đảo mắt vài vòng, chợt đâm rách ngón tay của mình, nặn ra một giọt máu tươi muốn nhỏ lên Chuyên Húc Thạch Ấn xem có chút hiệu quả gì không. Không nghĩ tới giọt máu nhỏ xuống, mắt thấy rơi trên Chuyên Húc Thạch Ấn, huyết dịch lại đột nhiên tự động tản ra, vòng qua Chuyên Húc Thạch Ấn rơi xuống.
Vũ La thở dài một tiếng, trong lòng đã vô cùng khẳng định, thân thể của mình bài xích Chuyên Húc Thạch Ẩn!
Không thể mở Thiên Phủ Chi Quốc ra, Vũ La không thể làm gì khác hơn là để Chuyên Húc Thạch Án vào trong lòng. Hiện tại lực lượng đã khôi phục, Vũ La liền bỏ qua các loại tạp niệm, tranh thủ thời gian tu luyện.
Một trận đại chiến của Nam Vinh Ngọc Mị và Lực Thiên Khôi, sau khi đánh chết Lực Thiên Khôi cũng đã gần tối rồi. Vũ La khổ tu một phen, mở mắt ra, bên ngoài Vương Thuyền thủy tinh đã là một mảnh hắc ám. Tinh không trong biển cả sáng rực khác thường, điểm điểm tinh quang như khảm trên bầu trời đêm, giống như vô số viên bảo thạch.
Vũ La để nguyên y phục nằm xuống, mơ màng ngủ thiếp đi.
Trên chín tầng mây một đạo Thiên môn ẩn hiện, mây mù lượn lờ, kim quang chiếu rọi, làm cho người ta nhìn không rõ hình dạng và kích thước, cũng sinh ra một cảm giác mờ ảo không thể tìm kiếm. Nhưng cố tình lại làm cho người ta cảm thấy, cánh cửa kia chính là ở đó, bước qua cánh cửa kia chính là tiên phàm chia cách, thiên nhân vĩnh tuyệt.
Vũ La chân đạp một đám mây trắng, bồng bềnh dao động, ở xa xa nhìn cánh cửa kia, cố gắng mở to hai mắt để nhìn cho rõ, lại nhưng lại không thể nào nhìn rõ.
Hắn đang có chút cấp bách, bỗng nhiên trên đỉnh đầu vang lên một tiếng sấm, bầu trời giống như bị xé ra một lỗ hổng, một con ngân long khổng lồ miệng ngậm bảo châu, giương nanh múa vuốt lao ra, toàn thân ngân quang chói sáng, che lấp khiến cho không thể trông rõ cánh cửa kia.
Vũ La khẩn trương, muốn tiến lên lại phát hiện mình căn bản không thể nhúc nhích. Vô luận hắn giãy dụa như thế nào, thân thể vẫn giống như bị đóng đinh ở trên đám mây này.
Ngân long kia phát ra một tiếng long ngâm đánh tới, Vũ La lại kinh hãi theo bản năng giơ tay lên ngăn cản, nhưng cánh tay lại không thể nhúc nhích.
Mắt thấy ngân long nhào tới trước mặt, bỗng nhiên một thanh âm hùng hồn mà uy nghiêm từ sau Thiên môn kia truyền đến:
- Thiên đạo phong thần, nhất phẩm vi vương!
Một đạo điện quang nhanh chóng bay đến, đâm thẳng tới ngực Vũ La. Vũ La cả kinh kêu to một tiếng, đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ một thoáng hết thảy cảnh vật trước mắt biến mất không thấy gì nữa, hắn vẫn như cũ nằm ở trong Vương Thuyền thủy tinh.
Vũ La nhớ lại một phen vẫn cảm thấy tim đập thình thịch, trên trán mồ hôi nhỏ giọt, thuận tay gạt đi một cái. Vũ La lại có chút nghi hoặc: Trong mộng cảnh kia, cảm giác Thiên môn chân thật như vậy, còn có thần long thủ hộ, rốt cuộc là điềm báo gì?
Hắn ngồi trên đất suy nghĩ, thuận tay sờ soạng trong ngực một cái, chợt khựng lại, sau đó lập tức khôi phục sức sống, sờ soạng trong ngực một phen thật nhanh, sắc mặt thoáng chốc trở nên cực kỳ khó coi: Không thấy Chuyên Húc Thạch Ấn đâu cả!
Ngơ ngác sững sờ chỉ chốc lát, Vũ La trong lòng chấn động: Chẳng lẽ là...
Mộng cảnh, Thiên môn, ngân long, phong thần, Chuyên Húc Thạch Ấn!
Từng cái xâu chuỗi lại, Vũ La nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi xuống. Trong Minh Đường Cung nơi mi tâm, đạo Thiên Mệnh Thần Phù Phong Thần Bảng bằng giấy vàng kia treo cao lơ lửng.
Vũ La lấy ý thức hóa hình thể, hiện hình trong thế giới Minh Đường Cung, giơ tay lấy Phong Thần Bảng xuống, chậm rãi lật qua.
Phía sau Phong Thần Bảng, trong hàng ô vuông Thần Tướng nhất phẩm, không ngờ đã có thêm một tiêu chí!
Một khối vuông vức màu xám, không phải là Chuyên Húc Thạch Ấn còn có thể là cái gì?
Vũ La đã sớm đoán Chuyên Húc Thạch Ấn có lẽ cũng là một hình thái khác của Thiên Mệnh Thần Phù, trong mộng cảnh được Phong Thần Bảng sắc phong. Thế nhưng sau khi nhìn thấy vẫn không nhịn được có chút kinh ngạc, ngay cả Hạn Bạt Huyết Phần và Bách Vạn Nhân Đồ trong danh sách thiên hạ đệ nhất cũng chỉ là Thần Tướng nhị phẩm, mà Chuyên Húc Thạch Ấn còn chưa biết sử dụng thế nào lại là Thần Tướng nhất phẩm.
Thiên hạ này còn có Thiên Mệnh Thần Phù hùng mạnh hơn so với Thiên Mệnh Thần Phù bài danh thiên hạ đệ nhất, điều này đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của Vũ La lúc trước.
Trước kia nếu muốn đối phó Thiên Mệnh Thần Phù bài danh thiên hạ đệ nhất, cũng chỉ có thể tìm kiếm một đạo Thiên Mệnh Thần Phù bài danh thiên hạ đệ nhất khác. Thế nhưng hiện tại, lại có một đạo Thiên Mệnh Thần Phù khác có thể áp chế Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất.
Sau sự kinh ngạc ngắn ngủi, còn lại chính là kích động.
Kiếp trước chỉ bằng một tấm Hạn Bạt Huyết Phần, Vũ La đã quét ngang Nam Hoang, đối kháng tu chân phe Chính đạo chín mươi năm. Kiếp này hắn đã có Hạn Bạt Huyết Phần, Bách Vạn Nhân Đồ còn có Chuyên Húc Thạch Ấn càng cao cấp hơn, vậy sẽ có thành tựu gì? Bản thân Vũ La cũng động tâm không dứt.
Khóe miệng của hắn lộ vẻ mỉm cười, tự nhủ: Có lẽ hiện tại nên gọi là Chuyên Húc Thạch Phù, mà không phải Chuyên Húc Thạch Ấn.
Tấm Thiên Mệnh Thần Phù thần bí khó lường này rốt cuộc là làm thế nào vượt qua mâu thuẫn của thân thể mình, được Phong Thần Bảng sắc phong thành công, Vũ La cũng không hiểu rõ ràng lắm, chẳng qua không sao, chỉ cần nó là của mình là được.
Vũ La lòng đầy mong đợi, thông qua Phong Thần Bảng ngự sử Chuyên Húc Thạch Phù.
Chuyên Húc Thạch Phù ở trong tay Lực Thiên Khôi chỉ có thể phát huy một phần uy lực rất nhỏ, đã có thể miễn cưỡng đối kháng Thiên Nhân Nhất Kiếm, hiện tại xem ra quả nhiên là có đạo lý.
Mà bản thân Vũ La chính là Nhân tộc, lại có Phong Thần Bảng hỗ trợ khống chế, cho dù là giới hạn trong thực lực của hắn hiện tại không thể phát huy ra toàn bộ uy lực, có lẽ ít nhất cũng có thể phát huy được năm phần. Chỉ cần có thể phát huy năm phần uy lực, đối kháng Thiên Nhân Nhất Kiếm không thành vấn đề.