Tiên Tuyệt

Chương 391: Bạch Khẩu Ngưng Đồng (Trung)

Lỗ Đại sư ngồi ngay ngắn, nói thẳng:

- Nhân tiện ta cũng nói thẳng với ngươi, điểm quan trọng nhất của pháp môn này, đó là Hồn Khí sau khi luyện thành phải là tinh thuần, không mang theo khí tức của người khác, nguyên hồn mới có thể thuận lợi tiến vào. Nhưng mà điều này gần như là không có khả năng, biện pháp ta có thể nghĩ đến, chính là dùng Bạch Khẩu Ngưng Đồng ngăn cách khí tức của ta, chẳng qua cũng không có khả năng làm được hoàn toàn ngăn cách, chỉ có thể hạ đến mức thấp nhất.

- Chẳng qua ta nghĩ như vậy cũng đủ rồi, nguyên hồn của lệnh công tử tiến vào trong đó, chỉ cần giao đấu một phen, có thể chiếm cứ Hồn Khí, hẳn là không thành vấn đề.

Lỗ đại sư tiện tay từ trong dị bảo trữ vật của mình lấy ra ba loại nguyên liệu:

- Ngoại trừ ba mươi cân Bạch Khẩu Ngưng Đồng, một ít chi tiết khác cũng phải sửa đổi một phen mới có thể thực hiện, trong quá trình này, ta cần nửa cân Long Giang Xích Tinh Sa, hai cân Vạn Niên Hải Mãng Cốc, sáu miếng Địa Ẩm Thiết Cô, những thứ này bản thân ta đều có, chỉ là lần trước luyện chế đã dùng hết Bạch Khẩu Ngưng Đồng, chỉ có thể hỏi các ngươi.

- Nếu như không có ba mươi cân Bạch Khẩu Ngưng Đồng, ta chỉ có bốn thành nắm chắc có thể thành công, hơn nữa cho dù là thành công, khí tức của ta lưu lại trong Hồn Khí cũng quá nhiều, chỉ sợ...

Hắn không nói tiếp.

Thiết Hoành Giang hung hăng cắn răng một cái, đứng thẳng người lên:

- Ta lập tức đi ra ngoài tìm kiếm Bạch Khẩu Ngưng Đồng.

Lỗ đại sư ở phía sau vội vàng hô:

- Nhiều nhất hai ngày, không thể kéo dài thêm nữa, kéo dài hơn sẽ làm cho nguyên hồn của lệnh công tử không đảm bảo.

Thiết Hoành Giang dừng một chút, dứt khoát lao ra ngoài.

Tiểu viện Vũ La ở vô cùng tao nhã, mặc dù không lớn, thế nhưng các loại thực vật, hoa cỏ cây cối thủy trúc được di chuyển từ trên mặt đất xuống đây, phối hợp cực kỳ khéo léo. Trong tiểu viện một ao nhỏ một trượng vuông, dưới đáy dường như dùng thủ đoạn gì đó, ba con suối phun nước ra, cũng không biết chảy đi nơi nào. Trong ao trồng hoa sen, từng chiếc lá lớn bằng bàn tay xanh tươi như ngọc.

Trên bầu trời Cương Nha Thủy Phủ này phát sáng tự nhiên, do một loại trận pháp nào đó điều tiết, bắt chước mặt trời mọc mặt trời lặn trên mặt đất.

Trên thực tế Vũ La ở lại nơi này đã không còn ý nghĩa, chẳng qua ích lợi mà Thiết Hoành Giang đáp ứng chưa thanh toán, hắn cũng chỉ có thể tạm thời ở lại nơi này chờ đợi.


Người Thiết gia cũng quan tâm tới hắn, phái đến một thị nữ nhu thuận hầu hạ ở trong tiểu viện, nữ hải kia nhìn qua chỉ chừng mười ba mười bốn tuổi, đúng là tuổi xuân phơi phới, vô cùng khả ái.

Một mực đợi tới buổi tối cũng không thấy Thiết Hoành Giang, Vũ La trong lòng có chút kỳ quái, loại người như Thiết Hoành Giang mặc dù tính cách làm cho người ta sinh lòng chán ghét, nhưng mà nhất định là nhất ngôn cửu đỉnh, nếu đã đáp ứng tuyệt đối không có khả năng đổi ý, chẳng lẽ lại có biến cố gì?

Ngoài cửa chợt truyền đến tiếng nói:

- Vũ huynh đệ có ở đó không?

Vũ La đứng dậy đáp:

- Là Sư Lan huynh ư, mau mau mời vào.

Hắn đối với Thiết Sư Lan cảm giác không tệ, đứng dậy mở cửa đón vào. Thiết Sư Lan vẻ mặt ảm đạm, hai mắt đỏ bừng. Vũ La thấy vậy sửng sốt:

- Sư Lan huynh, ngươi làm sao vậy?

Thiết Sư Lan miễn cưỡng cười, ngồi xuống đầu tiên là cúi người bái một bái:

- Lại phải xin Vũ huynh đệ thứ lỗi, vốn hẳn là gia gia tự mình đến nói lời cảm tạ, đáng tiếc lão nhân gia người có việc gấp phải rời khỏi thủy phủ, cho nên chỉ có ta đến đây.

Vũ La kinh ngạc:

- Lúc này lão còn đi ra làm gì? Chẳng lẽ chuyện của lệnh tôn đại nhân lại có gì ngoài ý muốn?

Thiết Sư Lan một mực kéo dài đến hiện tại mới tới, đó là bởi vì toàn bộ buổi chiều đều canh giữ ở bên cạnh nguyên hồn của phụ thân, đã khóc đỏ cả mắt. Hắn trong lòng khổ sở vô cùng, đang cần một đối tượng để nói hết, Vũ La vừa hỏi, hắn cũng hiểu được không có gì cần giấu diếm, chỉ là nhịn không được nước mắt vòng quanh, nghẹn ngào nói ra, sau đó nói:

- Ba mươi cân Bạch Khẩu Ngưng Đồng, nhà ta hôm nay chỉ có hai mươi cân, cho dù gia gia đi ra ngoài cướp sạch Bát Đại Thần Trủng cũng không lấy được năm cân. Cha ta một đời không tranh với đời, không màng danh lợi, vì sao trời xanh liên tiếp làm khó người? Thiên đạo bất công, thiên đạo bất công!

Thiết Sư Lan giận dữ vỗ bàn, tiếng thùng thùng như trống trận.


Mẫu thân hắn mất sớm, từ khi phụ thân xảy ra chuyện, lập tức có một gánh nặng đặt trên vai hắn, hắn ở Thiết gia cũng không có bằng hữu gì, nỗi khổ sở trong lòng không chỗ để nói, vừa mở lời liền nói hết với Vũ La.

Phụ thân của Thiết Sư Lan tên là Thiết Hùng Bá, khi sinh ra Đông Thổ còn chưa thái bình, mặc dù đã qua thời kỳ Hồng Hoang, nhưng ở Đông Thổ các loại thế lực đông đảo như sao trên trời, di chủng thượng cổ rất nhiều, Thiết Hoành Giang cũng là cả ngày chinh chiến không ngừng.

Đặt cho con cái tên này, ngụ ý có thể biết được.

Nhưng cũng không biết như thế nào, Thiết Hùng Bá từ nhỏ vô cùng thông tuệ, nhưng chỉ có phương diện tu luyện không được, tiến độ cực kỳ chậm chạp, điều này làm cho Thiết Hoành Giang vô cùng thất vọng. Ngược lại Thiết Hùng Hồn Đại ca của Thiết Hùng Bá lại là thiên tài tu hành hiếm thấy, cho nên tất cả lòng yêu thương của Thiết Hoành Giang đều dồn hết cho Thiết Hùng Hồn!

Cho dù Thiết Hùng Bá cũng nỗ lực phi thường, mỗi khi tu luyện có được chút thành tựu đều rất hưng phấn đi gặp phụ thân, muốn biểu hiện cho người xem, nhưng mà chút thành tựu này của hắn so sánh với Đại ca thì thực không đáng nhắc tới, Thiết Hoành Giang cũng không coi trọng.

Thời thơ ấu của Thiết Hùng Bá chính là trôi qua ở trong trạng thái bị bỏ rơi và lạnh lùng này.

Cũng may mẫu thân của Thiết Hùng Bá vô cùng thương yêu chăm sóc hắn, nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, mẫu thân ngã xuống trong một lần đại hỗn chiến thời tiền sử của Đông Thổ, trước khi chết, mẫu thân dặn Thiết Hoành Giang phải chiếu cố tốt hai người con, Thiết Hoành Giang rưng rưng lệ đáp ứng.

Sau khi thê tử qua đời, Thiết gia cung cấp cho Thiết Hùng Bá nhiều gấp đôi lúc trước, nhưng cũng chỉ có như vậy. Thiết Hoành Giang cho rằng đây là chiếu cố đối với Thiết Hùng Bá.

Mấy ngàn năm sau đó, Thiết Hùng Bá liên tục cố gắng, muốn chứng minh bản thân với phụ thân, nhưng hết lần này tới lần khác đều thua kém Đại ca Thiết Hùng Hồn. Ở dưới hào quang vạn trượng của Thiết Hùng Hồn, phụ thân chưa từng chú ý tới thân ảnh cô đơn của lão Nhị.

Sau này, Thiết Hùng Bá thấy nữ tử mình thầm thương mến dưới sự an bài của phụ thân lại trở thành Đại tẩu của mình, hắn nản lòng thoái chí, cũng chấp nhận hôn sự do phụ thân sắp đặt.

Thiết Sư Lan nói tới đây, giơ tay lau nước mắt:

- Phụ thân sau khi kết hôn mới biết được, thì ra người mẫu thân ta thích cũng là Đại bá.

Vũ La trong lòng khổ sở, mặc dù hắn chưa gặp Thiết Hùng Bá, nhưng cũng có thể tưởng tượng được một cuộc sống u ám như vậy không có gì thú vị, lại bi ai tới mức nào.

Thiết Sư Lan lộ vẻ sầu thảm lắc đầu:

- Phụ thân không trách mẫu thân, thời gian đó, toàn bộ Thiết gia ai mà không thích Đại bá? Cho dù là ta, đều còn nhớ rõ mới đây, mẫu thân chỉ cần nói chuyện với Đại bá giọng điệu cũng đổi khác...

Vũ La im lặng, một lát sau hỏi:

- Lúc này đã xảy ra chuyện gì?

- Trước đây không lâu Đại bá bởi vì nhu cầu tu luyện, đi ra Thần Hoang hải tìm kiếm Thủy Phách Nguyên Châu, kết quả đã trúng kỳ độc, cố gắng chịu đựng về tới nhà. Nhưng gia gia không ở nhà, mắt thấy Đại bá sắp độc phát thân vong, mọi người bó tay không có cách nào, phụ thân... Phụ thân người hút độc tố trong cơ thể Đại bá vào trong cơ thể mình, vì Đại bá tranh thủ thời gian, đợi gia gia trở về mới cứu được một mạng của Đại bá.

Vũ La lập tức hiểu được, vì sao Thiết Hoành Giang lại tự trách như vậy!

Một đứa con bị bỏ rơi hơn vạn năm, nhưng vẫn yên lặng yêu quý người nhà, Thiết Hùng Bá biết phụ thân coi trọng Đại ca, tinh nguyện hy sinh tính mạng của mình, vì Đại ca tranh thủ thời gian.