Tiên Tuyệt

Chương 385: Toái kim mê cốc (hạ)

- Toái Kim Mê Cốc ư?

Vũ La tỏ ra ngơ ngác:

- Nghe đồn Toái Kim Mê Cốc sinh ra kim loại hiếm, chỉ là bị Phệ Kim Hỏa Nghĩ chiếm lấy, vô cùng hung hiểm.

- Ha ha ha!

Thiết Hoành Giang cười to:

- Tiểu tử kia, ta biết ngươi xâm nhập Niên Luân Mộ Địa, e rằng ngươi sẽ
nghĩ Niên Luân Mộ Địa chính là nơi nguy hiểm nhất trong tứ đại hiểm cảnh Vũ Uyên sơn.

Niên Luân Mộ Địa có mười tầng rừng Quỳ Mộc, Quỷ Vương Quỷ Tướng vô số,
hơn nữa ở trung tâm còn có một pho tượng chiến thần, quả thật vô cùng
hung hiếm.

Thiết Hoành Giang cũng không cần hắn trả lời, tự mình nói tiếp:

- Thiết mỗ không ngại cho ngươi biết, nếu so với Toái Kim Mê Cốc, Niên Luân Mộ Địa không đáng kể chút nào.

Thiết Hoành Giang vung tay điểm ra, trong lúc đang phi hành, một cỗ thần lực chính xác bắn trúng một con kiến nhỏ trên thân cây ven đường. Lão
hút con kiến trở về, đặt trong lòng bàn tay:

- Tuy rằng nhìn qua kiến này nhỏ bé, nhưng trên thực tế, chúng mới chính là sinh vật đáng sợ nhất trên thế gian này. Vào thời Hồng Hoang, phàm
là yêu tinh từ con kiến tu luyện mà thành, chính là thứ khó đối phó
nhất. Cho dù đám lão quái vật Tiên Thiên hùng mạnh, đắc đạo rất sớm cũng không dám khinh thường.

Lão vứt kiến đi, chân vẫn sải bước không ngừng, nhanh chóng vọt vào trong Vũ Uyên

- Phệ Kim Hỏa Nghĩ trong Toái Kim Mê Cốc to hơn con kiến khi nãy gấp mấy trăm lần, hơn nữa còn có hai chiếc răng nhọn có thể cắn nát bất cứ thứ
gì, cùng độc tố gây tê.

- Ba ngàn năm trước, lúc ta đi ngang qua nơi này, bầy đàn Phệ Kim Hỏa
Nghĩ trong Toái Kim Mê Cốc cũng đã có hàng chục vạn con. Trải qua bao
nhiêu năm như vậy, e rằng hiện tại đã nhiều hơn, có khả năng đạt tới gần trăm vạn.

- Bất quá đây cũng chưa phải là nguy hiểm chân chính của Toái Kim Mê
Cốc. E rằng trên toàn Đông Thổ không có mấy người biết được, thật ra
Toái Kim Mê Cốc có ba tầng, bọn họ nhìn thấy bất quá chỉ là tầng trên
cùng, càng đi xuống dưới càng nguy hiếm. Địa phương mà chúng ta sắp tới
chính là tầng dưới cùng.

Vũ La cảm thấy khó hiểu:

- Lão đã biết rõ ràng như vậy, còn mang ta tới làm gì?

Thiết Hoành Giang cười tàn nhẫn:


- Trăm vạn Phệ Kim Hỏa Nghĩ, trên mặt đất bất quá chỉ có mấy vạn con,
hai tầng dưới mới là đại bản doanh của chúng. Hơn nữa tầng thứ ba chính
là nơi ở của tộc đàn Phệ Kim Hỏa Nghĩ, trứng kiến và Nghĩ Hậu đều ở đó.
Chỉ cần tầng thứ ba bị xâm phạm, toàn bộ Phệ Kim Hỏa Nghĩ sẽ gấp gáp trở về, cho dù là Thiết mỗ cũng không ứng phó nổi, cho nên cần ngươi dẫn dụ bọn chúng rời đi.

Vũ La đã hiểu ra:

- Người dẫn dụ Phệ Kim Hỏa Nghĩ rời đi phải có thực lực không quá yếu,
đủ tranh thù cho lão một thời gian. Nhưng người này chắc chắn phải chết
không sai, cho nên lão tìm ta.

Thiết Hoành Giang cười ha hả:

- Tiểu tử ngươi coi như thông mình.

Vũ La buồn bực không thôi, cười lạnh nói:

- Quả nhiên cửu tử nhất sinh. Nhưng lão không lo rằng ta có thể ra được, nhất định sẽ tìm lão trả thù sao?

Thiết Hoành Giang ngạo nghễ:

- Nếu ngươi có thể sống đi ra, đó là mạng ngươi không nên tuyệt. Thiết
mỗ từ thời Hồng Hoang tới nay, tính tĩnh vẫn là như vậy. Mấy vạn năm
qua, kẻ qua uy hiếp chúng ta vô số,

Thiết gia vẫn như trước sừng sững không ngã!

Vũ La không nói cái gì nữa, nhưng mà trong lòng đã nhận định, chắc chắn mình đã kết thù cùng Thiết gia.

Thiết Hoành Giang không phải như bọn Hỏa Sư Đà, lão tới Vũ Uyên sơn cũng như ngựa quen đường cũ. Mang theo Vũ La chỉ cần rẽ vài lần đã đi tới
Toái Kim Mê Cốc.

Sơn cốc này khiến cho người ta vừa nhìn thấy lập tức biết là nơi hung
hiểm. Những ngọn núi xung quanh đều được bao trùm dưới một mảng thực vật xanh tốt, chỉ có Toái Kim Mê Cốc này lộ ra nham thạch trần trụi màu đỏ
sẫm một mảng, giống như bị máu tươi nhuộm qua một lần.

Trong Vũ Uyên sơn, các ngọn sơn phong rất kỳ lạ, suông đuột từ trên
xuống dưới giống như những cây trụ chống trời. Mà trụ trời bên trong
Toái Kim Mê Cốc to hơn những nơi khác rất nhiều, hơn nữa cũng có vách đá bình phong giống như bên ngoài Vũ Uyên sơn, bao vây xung quanh Toái Kim Mê Cốc một vòng.

Đến ngoài cốc, Thiết Hoành Giang bèn buông Vũ La ra nghỉ tạm. Tuy rằng
đây là Vũ Uyên sơn vô cùng hung hiếm, nhưng mà không có một con hung thú nào dám đến quấy rầy Thiết Hoành Giang. Thiết Hoành Giang không cần cố ý phóng xuất khí tức, nhưng bản thân thực lực của Đại Thánh Yêu tộc đã
khiến cho đám hung thú sợ hãi, không dám tới gần.

Đến đêm, trăng lên giữa trời, Thiết Hoành Giang mới xách Vũ La lên, chạy thẳng tới Toái Kim Mê Cốc.


Vào trong cốc, chỉ thấy xung quanh toàn là nham thạch trần trụi, dưới
ánh trăng toát ra điểm điểm tinh quang, đó chính là những kim loại hiếm
lộ ra bên ngoài nham thạch.

Vũ La âm thầm cảm thán một tiếng, vừa nhắc tới Toái Kim Mê Cốc, đám Yêu
tộc đã hưng phấn tới mức không thể tự chù. ở Đông Thổ vốn thiếu thốn kim loại hiếm, nơi này quả thật chính là một bảo tàng lộ thiên.

Đáng tiếc trên vách núi, dưới chân núi, trong bùn đất đầy Phệ Kim Hỏa Nghĩ, khiến cho Yêu tộc cơ hồ không dám tiến vào.

Đúng như lời Thiết Hoành Giang đã nói, Phệ Kim Hỏa Nghĩ chỉ là con kiến
bình thường phóng đại, thông thường to như con thỏ, toàn thân đỏ như
lửa. Phệ Kim Hỏa Nghĩ cường tráng có thể to bằng hồ ly, hơn nữa ngoài
thân toàn là giáp xác cứng rắn, để lộ đạo đạo yêu

Vũ La đoán rằng trong bầy Phệ Kim Hỏa Nghĩ, e rằng cũng sử dụng loại yêu văn này để xác định cấp bậc.

Dưới ánh trăng, đám hung vật toàn thân màu đỏ sẫm này đang ngủ say,
trong lúc chúng hô hấp có từng cỗ sương mù màu đỏ phun ra, hút vào, xinh đẹp mà đáng sợ.

Dọc trên đường đi, vị Đại Thánh Yêu tộc Thiết Hoành Giang vốn thô kệch
này cũng tỏ ra cẩn thận hẳn lên. Kim loại hiếm nằm ở ven đường, chỉ cần
với tay là có thể nhặt được, lão cũng không thèm liếc mắt. Chỉ cần không làm kinh động đám Phệ Kim Hỏa Nghĩ đang ngủ say, lão lập tức lướt nhanh qua.

Thỉnh thoảng dọc đường cũng ngẫu nhiên gặp phải Phệ Kim Hỏa Nghĩ vừa
tỉnh tại. Thiết Hoành Giang ra tay nhanh như điện chớp, giết chết lặng
lẽ không tiếng động.

Cứ như vậy, hai người tiến sâu vào trung tâm Toái Kim Mê Cốc thần không
biết quỷ không hay. Thiết Hoành Giang đưa Vũ La tới một ngọn núi có hình dáng cố quái. Xung quanh ngọn núi này, số lượng Phệ Kim Hỏa Nghĩ rõ
ràng nhiều hơn hẳn, hơn nữa loại kiến đầu lãnh to như hồ ly, trên thân
thể có yêu văn cũng gia tăng rất nhiều.

Ở bên ngoài, thông thường trong một trăm con Phệ Kim Hỏa Nghĩ thông
thường mới có một con có yêu văn, nhưng tới nơi này, khoảng ba mươi con
thông thường lại có một con.

Thiết Hoành Giang cũng càng trở nên cẩn thận hẳn lên. Lão khẽ điểm mũi
chân, nhẹ nhàng xuyên qua bầy Phệ Kim Hỏa Nghĩ, không gây ra chút tiếng
gió nào. Đây cũng là nguyên nhân mà lão không dám bay trên không. Phệ
Kim Hỏa Nghĩ chính là hung thú thuộc tính Hỏa, cực kỳ nhạy cảm với biến
hóa nhiệt độ, chỉ cần một chút gió nhẹ cũng đủ khiến cho bọn chúng cảnh
giác.

Thiết Hoành Giang vòng qua rất nhiều Phệ Kim Hỏa Nghĩ bên ngoài, đến
dưới chân ngọn núi hình dáng kỳ dị nọ, số lượng Phệ Kim Hỏa Nghĩ lại
giảm đi rất nhiều. Thiết Hoành Giang mang Vũ La tìm tới một cửa động cao bằng nửa người, trước hết đấy Vũ La vào, sau đó khom người bò vào.

Dưới chân ngọn núi nọ có rất nhiều cửa động, dày đặc khắp nơi. Cửa động mà Thiết Hoành Giang chui vào chính là lớn nhất.

Bên trong động vô cùng bóng loáng, hiển nhiên Phệ Kim Hỏa Nghĩ thường xuyên ra vào.

Vũ La không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhờ Thiết Hoành Giang phía sau
đẩy tới. Thiết Hoành Giang lại vô cùng thô bạo, đẩy cho Vũ La va vào chỗ này chỗ nọ, đau đớn vô cùng, lòng hắn hận lão khốn này tới cực điểm.

Cũng may thông đạo cũng không dài, rất nhanh đã tới cuối. Phía sau là
một khoảng rộng lớn, đủ cho bốn, năm chiếc xe ngựa chạy song song. Nóc
cũng rất cao, có chừng hai, ba trượng.

Thiết Hoành Giang đứng thẳng người dậy, xách Vũ La đi tiếp.

Xung quanh nơi này hầu như không có con Phệ Kim Hỏa Nghĩ nào cả, Thiết Hoành Giang hạ giọng khẽ nói:

- Tiểu tử, nơi này là tầng thứ hai còn chưa có gì, đến tầng ba sẽ tiến vào phạm vi cảm ứng của Nghĩ Hậu.