Kim A Na vô cùng cẩn thận trèo lên một cây đại thụ, cố
gắng không làm rung động bất cứ chiếc lá nào. Thân thể nàng hết sức mềm
dẻo, xoay thành một hình dáng khó lòng tưởng tượng, dán sát thân cây.
Phía trước có hai cỗ khí tức âm hồn hùng mạnh, nàng muốn tìm một thông đạo an toàn để vượt qua giữa hai cỗ khí tức âm hồn này.
Không ai biết được vì sao đột nhiên bên ngoài Vũ Uyên sơn xuất hiện
nhiều âm thú hùng mạnh đáng sợ như vậy. Tám tên chiến sĩ Phượng Kim Thần Trũng ùa lên một lượt, đương nhiên có thể giải quyết hai con âm thú
này, nhưng chỉ sợ rằng sẽ làm kinh động tới âm thú khác. Hơn nữa cho dù
là thắng, bọn họ cũng sẽ tiêu hao không nhỏ. Noi này chỉ mới là vòng
ngoài Vũ Uyên sơn, chưa tiến vào trong, nếu tiêu hao quá nhiều, vậy bọn
họ không cần vào núi nữa, quay về Thần Trũng là được.
Kim Hà Hạo ở phía sau đang nói thầm với mọi người:
- Vũ Uyên sơn cũng là một trong những cổ Địa, nhung từ trước tới nay
chưa từng nghe qua nơi này có âm thú xuất hiện, rốt cục xảy ra chuyện
gì?
Âm thú có lực sát thương rất lớn đối với Yêu tộc, âm thú hùng mạnh thậm
chí có thể nuốt chừng thần lực. Yêu tộc chiến đấu bị trói tay trói chân, không được thoải mái chút nào.
Vũ La không rành về Đông Thổ, nhung bọn Kim Hà Hạo biết rất rõ ràng,
trong Vũ Uyên sơn trước kia chưa bao giờ xuất hiện âm thú. Trên thực tế
toàn Đông Thố đều căm hận sinh vật âm hồn đến tận xương tùy, lịch sử
từng có vài lần sinh vật âm hồn bạo phát gây ra tai nạn, càng khiến cho
Đông Thổ Yêu tộc vô cùng kiêng kị sinh vật âm hồn.
Nhưng bên ngoài Vũ Uyên sơn vô duyên vô cớ xuất hiện rất nhiều âm thú, khiến cho các đại Thần Trũng Đông Thổ vô cùng lo lắng.
Kim A Na vô cùng cẩn thận, nhẹ nhàng đầy một màng lá cây che trước mặt
mình sang bên. Lập tức toàn thân nàng run lên, suýt chút nữa ngã nhào
xuống đất. Nàng vừa nhìn thấy thứ gì? Nàng có cảm giác như mình vừa thấy quỷ, không ngờ lại là Vũ La.
Giữa lãnh địa của hai âm thú, Vũ La như một tên Yêu tộc nho nhô ngây thơ không biết gì, vẻ mặt hồn nhiên tùy tiện xông vào.
- Không ngờ tên này lại có thể không chết...
Kim A Na có chút khó có thể tin:
- Vận may của hắn không khỏi quá tốt...
Thực lực mà Vũ La biểu hiện ra lúc này là cảnh giới thất phẩm hạ, cho
nên Kim A Na không thể nào ngờ, một chiến sĩ Yêu tộc thất phẩm hạ lại có thể trốn thoát khỏi một âm thú ngũ phẩm.
Vừa rồi nàng khẽ run lên đã khiến cho hai con âm thú nọ chú ý, hai cỗ
khí tức cường hãn lặng lẽ không tiếng động lan tràn ra. Mà Kim A Na rõ
ràng cảm nhận được, hai cỗ lực lượng như có như không đang nhấm vào mình chằm chằm, cảm giác này quả thật mười phần không
Trong lòng Kim A Na không khỏi thầm than khổ: “Thật đáng chết, không
biết vì sao tiểu tử kia lại may mắn như vậy, đi xuyên qua giữa hai âm
thú lại không có chuyện gì. Còn mình vô cùng xui rủi, chỉ khẽ đụng nhánh cây một chút đã bị phát hiện.
Tuy rằng hết sức bực tức trong lòng, nhưng nàng cũng không dám lơ là.
Hai âm thú này không thể coi thường, toàn là thực lực ngũ phẩm trờ lên,
nếu bị chúng giữ lại, nàng hẳn phải chết không sai.
Kim A Na dõi mắt nhìn theo Vũ La phía trước, gương mặt xinh đẹp nỡ một nụ cười âm hiềm:
- Con chốt thí này quả thật vần còn có thể phát huy tác dụng...
Kim A Na tiện tay búng ra một cái, một cỗ thần lực hóa thành mông như
sợi tơ, lăng không bay tới quấn lấy thân thể Vũ La, giống như một con
linh xà khuấy động một trận, khiến cho cây cối xung quanh va chạm xào
xạc một hồi.
Quả nhiên lực chú ý của hai âm thú nọ bị dời đi, Kim A Na cảm thấy hai
cỗ lực lượng nhấm vào mình đã hoàn toàn biến mất, nàng vội vàng tụt
xuống dưới đất, liều mạng chạy nhanh về phía sau.
Trong rùng Vũ La nỡ một nụ cười lạnh lẽo, tay trái vung lên, một đạo Thần Hỏa phóng vút lên cao...
Kim A Na vô cùng vất vả chạy trở về đội ngũ của mình, sắc mặt bọn Kim Hà Hạo tỏ ra hết sức khó coi:
- Có chuyện gì vậy, vì sao ngươi lại làm kinh động hai con âm thú?
Kim A Na thở hồng hộc xua tay:
- Đừng nói nhiều nữa, chạy cho mau. Tiểu tử kia đã giúp chúng ta dẫn dụ
hai âm thú rời đi, nếu chúng ta không đi ngay sẽ không còn kịp nữa...
- Tiểu tử nào vậy?
Kim Hà Hạo sừng sốt hỏi.
- Vũ La... Tiểu tử nọ vô cùng may mắn, lần đầu tiên đã trốn thoát được.
Những người khác tỏ ra hết sức bất ngờ, bất quá không ai thương hại cho
Vũ La. Hai âm thú hùng mạnh đã bị kinh động, tám người bèn thay đổi
hướng khác xông ra.
Dưới chân tám người đều có những lá sắt mông, bóng loáng vô cùng, sử
dụng thần lực khống chế, dán sát ngọn cỏ ngọn cây bay đi, tốc độ nhanh
như điện chớp.
Bọn họ chạy một hơi đã rời khỏi chỗ cũ mười mấy dậm, lúc này mới ngừng
lại. Cả tám người đều chưa định thần lại được, trên mặt Kim Hà Hạo toát
mồ hôi lạnh:
- Thật là may mắn.
Cả tám người đều cảm thấy uất ức trong lòng, đường đường là chiến sĩ
tinh nhuệ của Thần Trũng cấp hai, lại phải bỏ chạy giống như chó nhà có
tang. Nhưng âm thú thật sự khó đối phó, âm thú ngũ phẩm trở lên có thể
nuốt chửng thần lực. Nếu gập hai con âm thú ngũ phẩm trở lên, cho dù bọn họ có Hổ Báo chiến sĩ Kim Hà Hạo tọa trấn, cũng chỉ có thể tạm lánh mũi nhọn.
Sắc mặt Kim Hà Hạo trở nên hết sức khó coi, muốn đối phó với âm thú,
biện pháp tốt nhất là dùng dị bảo chém giết. Nhưng dị bảo Thiên Thối Kim Mâu mà Phượng Kim Thần Trũng chuyên cấp cho Hổ Báo chiến sĩ của mình sử dụng đã ra đi cùng vị Hồ Báo chiến sĩ trước đây, nằm lại bên trong Hòa
Nham cốc.
Hiện tại Hỏa Nham cốc là một nơi tử địa, cơ hồ không thể xâm nhập. Kim
Hà Hạo chỉ có thể sử dụng dị bảo của mình, còn kém xa Thiên Thối Kim
Mâu, động thù với âm thú ngũ phẩm trở lên vô cùng vất vả.
Không khí hết sức nậng nề, tám người không ai nói aì cả.
Đúng vào lúc này, thình lình gần đó vang lên một tràng cười sang sàng:
- Ha ha ha, thật là trùng hợp, lại gập chư vị ở nơi này, không ngại tới đây uống chút trà?
Nghe giọng nói này, Kim Hà Hạo và Kim A Na giật nảy mình, sắc mặt đại
biến. Những người còn lại nhìn theo phương hướng phát ra thanh âm, lúc
này mới nhìn rõ người vừa lên tiếng nói chính là Vũ La.
Vũ La ngồi cách đó không xa trên một tàng đá lớn, trước người bày một bộ trà cụ tinh xảo, tay đang nâng một chiếc chén nhô, thưởng thức trà
ngon.
Sắc mặt mọi người đại biến, bọn họ nhớ rất rõ ràng, vừa rồi lúc ngừng
lại, trên tảng đá kia không có một bóng người. Vũ La có thể lặng lẽ
không tiếng động tới gần mà không bị ai phát hiện, chuyện này một chiến
sĩ cảnh giới thất phẩm có thể làm được sao?
- Ngươi... ngươi vẫn còn sống ư?
Kim A Na nhìn hắn với vẻ khó tin, Vũ La cười nói:
- Cũng không có gì, chỉ là con chốt thí như ta hơi khó gậm một chút, cho nên đám âm thú này không giết ta được...
Âm thú hung tàn hiếu sát, một khi quấn lấy đối phương chắc chấn không
chết không thôi. Lần đầu tiên Vũ La chạy thoát, có thể cho là may mắn,
nhưng lần thứ hai, hơn nữa còn đối mặt hai âm thú, vậy không thể dùng
may mắn mà giải thích.
Sắc mặt Kim Hà Hạo tỏ ra ngưng trọng, liếc nhìn mọi người một cái, khẽ quát một tiếng:
- Đi!
Tám người vừa muốn động, Vũ La không nhẹ không nặng buông chén trà xuống, thản nhiên nói:
- Ta khuyên chư vị không nên khinh thường vọng động, ngồi xuống đây uống chén trà là hơn.
Kim A Na là người đầu tiên như bị đóng đỉnh tại chỗ, không dám nhúc
nhích. Thật ra trong tám người, có vài người manh động, nhìn Kim Hà Hạo
chờ đợi. sắc mặt Kim Hà Hạo thay đồi mấy lượt, còn đang do dự, thình
lình một tiếng thét điên cuồng vang lên trong cánh rừng sau lưng Vũ La.
Một âm thú hết sức khổng lồ nương theo bóng cây lần khuất tiến tới, dọc
trên đường đi đánh bay vô số đất đá, sau đó vọt tới hết sức cuồng bạo.
Thân thể âm thú này dài hơn ba trượng, đầu to tướng giống như đầu heo
rừng, có sáu cái răng to dài, thân thể toát ra hào quang mờ mờ óng ánh,
hết sức cường tráng.
Có người kinh hô một tiếng:
- Âm thú này đã đạt tới tứ phẩm.
Âm thú nọ nhìn thấy bọn Kim Hà Hạo, mắt lóe tinh quang, gào thét một tiếng xông về phía bọn họ.
Âm thú nuốt lấy thần lực, rất có ích cho bản thân nó. Cho nên vừa nhìn thấy Yêu tộc, nó lập tức hưng phấn xông tới.
- Mọi người cẩn thận!
Kim Hà Hạo hô to một tiếng, sau đó nhanh chóng an bài mọi người chuẩn bị đối phó với địch:
- Kim Lực, Kim Báo theo ta phòng ngự mặt trước, Kim A Na, Kim Huân phụ
trách phòng ngự cánh trái, Kim Tồn Thiện, Kim Tuyết phụ trách phòng ngự
cánh phải, Kim Long Tiêu phụ trách mặt sau...
Kim Hà Hạo an bài một phen trật tự chinh tề, có phong thái lâm nguy bất
loạn, mang ba người chiến lực hùng mạnh nhất đặt tại mặt trước, ngăn càn âm thú công kích.
Bất quá y biết rất rõ ràng thực lực phe mình, dù là có tám chiến sĩ,
nhưng đối mặt với một âm thú tứ phấm như vậy, cũng chỉ có thế phòng ngự
bị động.
Tám người lập tức khẩn trương di chuyển. Trận chiến này, có thể sống sột hay không, trong lòng bọn họ vẫn không dám chắc. Âm thú tứ phẩm trung
có năng lực nuốt lấy thần lực cao gấp ba âm thú ngũ phẩm.
Âm thú nọ gào thét một tiếng, răng của nó dễ dàng cày nát đất đá trước
mặt, hung hăng xông tới. Âm thú chỉ há miệng hút một cái, sắc mặt tám
người lập tức đại biến. Thần lực của họ trong lúc này có hơi chuyển
động, dường như không chịu bọn họ khống chế nữa.
Như vậy còn đánh đấm aì nữa, chưa kịp động thủ, bọn họ đã không dám vận dụng thần lực.
Âm thú gào thét xông tới, trên người ám quang chợt lóe, mang theo một cỗ lực lượng bài sơn đảo hải, đánh ầm một tiếng trúng vào giữa trận hình
phòng ngự của tám người.
Kim Hà Hạo xuất ra dị bảo của mình, một lá thuần bằng kim loại có cạnh sắc bén.
Bốp một tiếng vang lên, dị bảo thuẫn kia bị âm thú tứ phẩm húc cho vỡ
nát, trận hình tám người lập tức sụp đồ. Lực lượng khác nhau đầy tám
người bay ra theo nhiều phương hướng khác nhau. Lúc vừa chạm đất, cả tám người đồng loạt phun ra một ngụm máu tươi.
Chỉ vừa va chạm lần đầu tiên, đám người Phượng Kim Thần Trũng đã bị đánh cho toi bời hoa lá.
Âm thú hùng mạnh kia ngửa mặt lên trời rống giận, chân sau giậm mạnh một cái, há miệng táp về phía một tên chiến sĩ Yêu tộc gần đó. Tên chiến sĩ kia thấy vậy bủn rũn tay chân, hầu như không thể nào tránh được. Bỗng
nhiên một ngọn lửa không biết từ đâu xuất hiện bên cạnh y, nhẹ nhàng bắn trúng thân thể âm thú nọ.
Âm thú gào thét, thân hình khổng lồ bị đánh văng ra xa mấy trượng, lăn lông lốc trên mặt đất mấy vòng, có vẻ vô cùng đau đớn.
Ngọn lửa nọ run lên một cái giữa không trung, sau đó hóa thành ba đạo
xiềng xích trói âm thú lại. Sau đó ngọn lửa thình lình bạo phát, lửa
cháy rừng rực luyện hóa âm thú khổng lồ kia rất nhanh. Cuối cùng, ngọn
lửa mới chậm rãi rút trở về cánh tay trái của Vũ La.
Mọi người Phượng Kim Thần Trũng trợn mắt há mồm nhìn cành tượng trước
mặt. Bọn họ dốc hết toàn lực phòng ngự, vần không ngăn được một đòn công kích của âm thú, nhưng Vũ La chỉ ra tay nhẹ nhàng đã lấy mạng của nó.
Kim A Na cùng Kim Hà Hạo nhìn nhau, thần sắc hai người vô cùng hoàng sợ. Lúc trước không phải là Vũ La gập may, nói vậy kết quả ba con âm thú
trước đó chẳng khác gì con này...
Vũ La lại nâng chung trà lên, nhấp một ngụm, cười nhìn tám người:
- Sao hả, không ngờ phải không?
Vừa rồi Kim Hà Hạo cố lấy can đàm đánh cược một phen, hiện tại không còn chút can đàm nào cả. Y lồm cồm bò dậy, chạy thẳng tới chỗ Vũ La giống
như một con chó ngoan ngoãn vâng lời. Y cũng không dám ngồi lên tàng đá
ngang hàng với Vũ La, mà ngoan ngoãn đứng phía dưới tàng đá.
Bảy người còn lại không còn dám có tâm tư aì khác, cả bọn toát mồ hôi
lạnh đi tới, ngoan ngoãn bắt chước Kim Hà Hạo đứng khép nép bên cạnh.
Vũ La hài lòng gật gật đầu:
- Ta chỉ mời các ngươi uống trà mà thôi, không cần tỏ ra khẩn trương như vậy.
Trong số những người này, chỉ có Kim A Na và Kim Hà Hạo trong lòng vần
thắc thỏm không yên. Kim A Na nghe Vũ La mời uống trà, vội vàng chạy tới châm trà cho hấn, sau đó mới rót cho đồng bạn của mình.
Vốn nàng eo nhô chân dài, tuy rằng trên mặt còn dính chút bùn đất, nhưng cũng là thiên sinh lệ chất, động tác châm trà rót nước như vậy vô cùng
đẹp mắt.
Vũ La nhìn tám người, một lúc lâu sau mới nói:
- Các ngươi yên tâm, tạm thòi ta sẽ không làm gì các ngươi, giữ các ngươi lại còn có chỗ dùng.
Trước đây tám người đã quen ở trên cao, Thần Trũng cấp hai ở Đông Thổ
cũng là thế lực không nhô, đâu ai dám vênh mặt chỉ tay, sai khiến bọn họ như vậy? Nhưng sau khi nghe Vũ La nói những lời này, tám người mới đồng thời thở ra một hơi thật dài nhẹ nhõm, thầm cảm thấy may mắn.
- Nếu lấy được Hoàn Hồn Thảo, chắc chấn các ngươi sẽ không được chia
phần. Bất quá ngoại trừ Hoàn Hồn Thảo ra, thu hoạch khác có lẽ cũng
không ít, các ngươi có thể tùy tiện chọn một ít.
Đây là những lời mà Kim Hà Hạo nói với Vũ La lúc hắn mới gia nhập, hiện tại Vũ La hoàn trà lại. Kim Hà Hạo vội vàng quỳ bái:
- Chúng ta không dám, Đại nhân cần aì xin cứ dặn dò là được.
Vốn Vũ La muốn âm thầm lặng lẽ tiến vào Vũ Uyên sơn. Đại đa số Thần
Trũng trên Đông Thổ, cho dù là Bát Đại Thần Trũng, hắn cũng không ngại.
Người mà hắn kiêng kỵ chính là Thiết Hoành Giang nhất tộc.
Vũ La cũng tự biết mình, nếu Thiết Hoành Giang phái một đứa cháu tới, Vũ La có thể thắng một cách dễ dàng. Nếu là hai đứa cháu, Vũ La nhờ vào
Bách Vạn Nhân Đồ, miễn cưỡng có thể thắng. Nếu phái ba đứa cháu, dù Vũ
La khai hết hòa lực của mình, e rằng cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì
thế bất bại.
Nếu Thiết Hoành Giang coi trọng một chút, phái tới một đứa con, Vũ La sẽ rất khó khăn.
Hiện tại trên thực tế hắn có chút do dự, Thiết Hoành Giang đối với hắn
hiện tại quá mức hùng mạnh. Chuyện Hoàn Hồn Thảo liên quan tới vận mệnh
của Nhan Chỉ Vi và Chu Nghiên, không phải trò đùa. Nếu thật sự không
được, Vũ La chỉ có thế chạy tới chỗ Nhan lão xin giúp đỡ.
Nhưng với tính cách của hấn, thật sự không muốn làm như vậy.
Nói thật hiện tại Vũ La có hơi bực tức, chuyện Nộ Long đảo coi như Nhan
lão đã lừa hắn một vố. Chẳng qua Nhan lão cũng không dự đoán được, sự
tình xảy ra biến cố như hiện tại.
Rốt cục hắn cũng lấy đại cục làm trọng, đã hạ quyết tâm, nếu không thể
được, vậy chỉ có thể mời Nhan lão ra mặt. Nhung trước lúc đó, Vũ La vần
muốn nỗ lực một phen.
Hấn định mang theo tám người này trà trộn tiến vào Vũ Uyên sơn, âm thầm
quan sát thực lực người Thiết gia một chút, sau đó mới quyết định.
Vũ La nâng chén trà lên mời, bọn Kim Hà Hạo không dám không phụ họa,
cũng vội vàng uống một ngụm. Trà này là trà ngon, là do Nhan Chỉ Vi lặng lẽ đưa cho Vũ La, bất quá tám người uống vào lại không biết được mùi vị ngon dờ.
Tiền kiếp Vũ La là Nam Hoang Đế Quân, cảm giác trên cao chót vót như vậy hiểu rất rõ ràng, hạ nhân có tâm trạng thế nào, hắn cũng hiểu rõ, rốt
cục khoát tay ngăn lại:
- Thôi đi, không cho các ngươi lãng phí trà ngon của ta nữa. Ta bảo đàm
các ngươi có thể vào Vũ Uyên sơn, chỉ là trước mặt người ngoài, các
ngươi coi ta như một chiến sĩ bình thường là được, không được làm bại lộ thân phận của ta, các ngươi rõ chưa?
Kim Hà Hạo không hiểu vì sao Vũ La muốn làm như vậy, đối với Vũ La, tám
người mình đi theo chỉ là ràng buộc cho hấn. Nhung ngoài miệng Kim Hà
Hạo vội vàng đáp ứng:
- Hiểu, đã hiểu.
Chuyện tốt như vậy, nếu không đáp ứng không phải là ngốc tử sao?
Vũ La vung tay lên, bộ trà cụ trên tàng đá biến mất không còn thấy nữa,
tám người Kim Hà Hạo thấy vậy không khỏi giật mình: dị bảo trữ vật. Lúc
trước tám người chỉ thấy thực lực Vũ La hùng mạnh, nhưng hiện tại phát
hiện hắn có thể sử dụng dị bảo trữ vật, hiển nhiên lai lịch cũng rất
lớn.
Tám người ngoan ngoãn đi theo Vũ La, Vũ La vung tay lên:
- Đi thôi.
Vũ La đi ở phía trước, tám người nhắm mắt theo đuôi. Vũ La đi được hai
bước, nhìn thấy tám người giống như người hầu theo sát phía sau mình,
không khỏi nỡ một nụ cười khổ:
- Không cần như vậy, các ngươi làm như vậy, người khác chỉ cần liếc mắt qua là lập tức nhìn thấu, hãy tỏ ra tự nhiên một chút!