Tiên Tuyệt

Chương 337

Vũ La hơi hiểu ra:

- Đây là một lăng mộ, vì sao ngài đưa ta tới đây?

Nhan lão đi vào giữa những cây cột băng kia, Vũ La cũng vội vàng theo
sau. Một già một trẻ, xung quanh toàn là cột băng khổng lồ, có cảm giác
như hai người đã tiến vào thế giới khổng lồ, cảm thấy thân mình vô cùng
nhỏ bé.

- Đây không phải là lăng mộ bình thường, đây là lăng mộ Tiên Nhân.

Nhan lão thản nhiên nói, Vũ La giật mình kinh hãi:

- Ngài, ngài nói cái gì?

Nhan lão xoay người lại, giơ tay chỉ vào một cột băng:

- Trong mỗi cột băng ở đây đều phong ấn một Tiên Nhân đã chết.

Vũ La cảm thấy mịt mờ khó hiểu:

- Nhưng mấy vạn năm qua, thế giới này đã không có Tiên Nhân xuất hiện...

Nhan lão cười khẽ:

- Đúng vậy, mấy vạn năm không có Tiên Nhân xuất hiện, vậy ngươi có thể nói cho ta biết đó là vì sao không?

Vũ La ngần ra, Nhan lão xua tay nói:

- Tuổi ngươi còn trẻ, không có khả năng lớn hơn một đạo sinh hồn của lão đầu tử ta. Ta không cần biết tiền kiếp của ngươi có lai lịch thế nào,
lão già này đã dẫn ngươi tới đây, chẳng lẽ còn chưa nói rõ thành ý hay
sao? Có gì muốn nói cứ nói, dứt bỏ e ngại, hãy nói thoải mái. Ta cũng có thể nói thẳng, hôm nay mời ngươi tới đây là muốn thương nghị một
chuyện, đây là đại sự có liên quan tới hai tộc chúng ta trong tương lai!

Vũ La im lặng một chút, cuối cùng nói:

- Theo ta được biết, thế giới này chính là ngục giam của thượng giới.

Nhan lão sửng sốt một chút, vuốt vuốt chòm râu dài:

- Thì ra thế giới Nhân tộc lại khác với chúng ta.

- Thế giới Nhân tộc là ngục giam, thế giới Yêu tộc là lăng mộ.

Nhan lão lại nói:

- Thế giới này bị bọn họ coi như đã chết, chính là một địa phương bị từ
bỏ, cho nên bất kể chúng ta cố gắng thế nào, cũng có không khả năng phi
thăng!

Vũ La tuy biết mấy vạn năm qua không có ai phi thăng, nhưng trong lòng
vẫn tồn tại một tia hy vọng. Dù sao hắn cũng là một thiên tài, thiên tài lại luôn luôn có tư duy cố định, cảm thấy người khác không làm được,
nhưng mình chưa chắc đã không làm được. Lúc này nghe Nhan lão nói như
vậy, trong lòng thất vọng vô cùng. Thì ra là vì duyên cớ này, nếu nói
như vậy, mình cũng vô vọng phi thăng, chỉ có thể chết già tại thế giới
này.

Nhan lão nhìn vẻ mặt ảm đạm của hắn, cũng không quấy rầy. Một hồi lâu

sau Vũ La mới khôi phục lại, tinh thần tỉnh táo, lên tiếng hỏi:

- Vậy ngài đưa ta tới đây, rốt cục muốn thương lượng chuyện gì?

Nhan lão nghiêm mặt nói:

- Ta muốn đả thông liên hệ giữa Yêu tộc và Nhân tộc, đáng tiếc bị ngươi phá hủy.

Vũ La tức giận nói:

- Nếu thủ đoạn của ngài quang minh chính đại một chút, hoặc không phải
vừa lên đã chém chém giết giết, có thể kết quả sẽ đổi khác.

Nhan lão không để ý tới giọng điệu của Vũ La, nhưng cũng không tán thành với hắn:

- Kết quả sẽ không thay đổi, bất kể ta có thái độ thế nào, Nhân tộc các ngươi cũng sẽ không tin tưởng Yêu tộc.

Vũ La nở một nụ cười khổ, vừa rồi mình không có suy nghĩ sâu xa, Nhan lão nói như vậy

hắn lập tức hiểu rõ ràng, quả thật có chuyện như vậy. ở Nhân tộc, tư duy ‘không phải tộc ta, ắt có dị tâm’ đã xâm nhập vào lòng người. Huống hồ
mấy vạn năm trước, Yêu tộc và Nhân tộc từng đại chiến, đến nay ở Trung
Châu còn lưu truyền truyền thuyết Yêu tộc hại người, ăn thịt người hết
sức thịnh hành. Bất kể thái độ của Nhan lão thế nào, cũng sẽ không có ai tin tưởng. Nếu đã là như vậy, không bằng dùng thủ đoạn sắt máu, đả
thông thông đạo trước rồi hãy tính, tối thiểu dùng thủ đoạn này sẽ nhanh chóng hơn.

Nhan lão thấy hắn đã hiểu, lúc này mới nói tiếp:

- Ta không có ác ý, nhưng chuyện này phi thường, ắt phải dùng thủ đoạn phi thường.

Vũ La cũng chỉ có thể gật đầu.

- Người Thượng giới phong tỏa quá chặt, không có Thiên kiếp đánh xuống, rất khó có thể phi thăng.

- Hai tộc chúng ta lại bị ngăn cách, tài nguyên không thông với nhau.
Nếu có thể hỗ trợ cho nhau, thực lực hai tộc nhất định tăng trường nhanh chóng. Chỉ cần thời cơ chín muồi, ắt có thể phá tan gông cùm xiềng
xích.

Vũ La hỏi lại:

- Chuyện hỗ trợ ta không có ý kiến, nhưng nói thời cơ chín muồi, vậy
phải chờ tới lúc nào? Lão cũng đã nói, không có Thiên kiếp sẽ rất khó
phi thăng, vậy chúng ta làm thế nào mới có thể xông ra khỏi thế giới
này?

Nhan lão lại nhìn hắn một cái:

- Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà ta tìm tới ngươi. Phải
chăng ngươi đã thu được khối Thiên Sinh Thần Ngọc trong Hỏa Nham cốc?

Vũ La hết sức bất ngờ:

- Lão... vì sao lão biết?

Nhan lão hừ lạnh một tiếng:

- Ta sống lâu như vậy, ắt phải biết được nhiều hơn người thường một ít.
Khối Thiên Sinh Thần Ngọc nọ là do người Thượng giới giấu trong lưu tinh đưa xuống.


Vũ La đã sớm phỏng đoán rằng khối Thiên Sinh Thần Ngọc nọ chính là thiên ngoại lưu tinh, lại không biết rằng cũng là do người Thượng giới an
bài. Nhớ tới khối hỏa diễm lưu tinh kia vô cùng đáng sợ, ngay cả thượng
cổ Thần Thú cũng không thể ngăn cản, Vũ La hoảng sợ trong lòng, có thể
nghĩ Tiên Nhân hùng mạnh tới mức nào.

Nhan lão nói:

- Ngươi cũng không cần sợ hãi, chỉ cần bay ra khỏi thế giới này, chúng
ta chưa chắc đã yếu hơn những người kia. Bất quá chuyện này phức tạp vô
cùng, ta cũng không biết được rõ ràng tất cả.

- Ta chỉ biết khối Thiên Sinh Thần Ngọc nọ chính là một cơ hội để chúng ta thoát ly thế gian nay.

- Thế giới này còn có những thứ mà những người trên Thượng giới cần tới. Kẻ thống trị Thượng giới có thể không tèm để ý, nhưng những người bên
dưới thì chưa chắc.

Vũ La linh cơ thoáng động:

- Chẳng lẽ bọn họ muốn Thiên Mệnh Thần Phù?

Nhan lão nhìn hắn với vẻ khen ngợi:

- Không sai, chính là Thiên Mệnh Thần Phù. Nhưng Thượng giới cũng có
giới luật, không cho bọn họ tự ý tiến vào thế giới chúng ta. Tuy rằng
bọn họ hùng mạnh thật, nhưng không thể xuyên qua phong ấn của Thượng
giới tiến vào thế giới này truy tìm Thiên Mệnh Thần Phù, vì thế bọn họ
có một thủ đoạn khác: Dưỡng phù.

- Dưỡng phù ư?

Vũ La nghi hoặc trong lòng, dường như hiểu ra được chuyện gì, nhưng lại không thể nghĩ thông suốt.

Nhan lão lập tức giải thích cho hắn:

- Đạo lưu tinh nọ bay tới Hỏa Nham cốc cũng là có nguyên nhân. Trong Hỏa Nham cốc có một con Thần Thú Kỳ Lân, hỏa diễm lưu tinh đâm chết Thần
Thú Kỳ Lân, Thiên Sinh Thần Ngọc cảm ứng tinh huyết của Thần Thú. Qua
vạn năm sau, nhất định có thể trở thành

một đạo Thiên Mệnh Thần Phù.

Vũ La nói tiếp:

- Còn có lực lượng tà dị do đạo lưu tinh nọ mang tới, ngăn cách tất cả
Yêu tộc không cho tiếp cận, bào đảm không ai lấy được đạo Thiên Mệnh
Thần Phù nọ, quả thật là kế sách vạn toàn.

- Đúng vậy, bên trong Thiên Sinh Thần Ngọc nhất định có cất giấu thủ
đoạn gì đó. Đợi đến khi Thiên Mệnh Thần Phù thành thục, có thể triệu hồi xuyên hư không bay trở về.

Tất cả băn khoăn lúc trước của Vũ La hiện tại đã được giải khai.

Cho dù Địa Hỏa Kim Kỳ Lân sinh ra muộn hơn Cửu Vĩ Bạch Hồ một chút,
nhưng cũng không nhiều lắm. Chuyện mà Cửu Vĩ Bạch Hồ biết được, quá nửa
nó cũng biết rõ ràng.

Lúc Địa Hỏa Kim Kỳ Lân giận dữ bay ra khỏi hồ dung nham nghênh chiến hỏa diễm lưu tinh, thật sự là danh dự của Thần Thú khiến cho nó không thể
không làm như vậy. Nhưng tới lúc Vũ La thóa mạ ầm ĩ, nói không chừng
Thần Thú Kỳ Lân này đang do dự trong lòng, không biết là nên anh dũng hy sinh hay cụp đuôi chuồn mất.

Tuy rằng danh dự của Thần Thú là bất khả xâm phạm, nhưng Kỳ Lân cũng
không phải kẻ ngốc, không chịu hy sinh một cách oan uổng như vậy.

Vũ La nổi giận mắng một phen khiến cho nó bừng tỉnh ngộ, lập tức xông về phía hắn, cũng có cớ để đào tẩu.

Về chuyện ma xui quỷ khiến thế nào làm cho Vũ La lên tiếng thóa mạ như
vậy, quá nửa là do Kỳ Lân Tý quấy phá. Có thể Địa Hỏa Kim Kỳ Lân cũng
cảm ứng được lực lượng của Kỳ Lân Tý, cho nên nó mới không hề do dự,
‘truy sát’ Vũ La.

Nhan lão giải thích lâu như vậy, Vũ La cũng đã hiểu rõ ràng:

- Vậy ý của lão là chờ cho khối Thiên Sinh Thần Ngọc nọ biến thành Thiên Mệnh Thần Phù, đến lúc người trên Thượng giới thu hồi nó, chúng ta sẽ
đi theo ư?

- Không sai!

Nhan lão vuốt râu nói.