Chỉ là Vũ La có cảm giác hơi kỳ quái, dường như mình đã
gặp lão nhân này ở nơi nào đó, lão khiến cho người ta có cảm giác quen
thuộc vô cùng. Nhưng Vũ La nhớ lại thật kỹ, lại không nhớ ra được gì.
Lão nhân cười ha hả, vỗ vỗ đầu cháu gái mình:
- Nha đầu đã trở lại, lần này đi ra ngoài, sự tình làm rất khá, tiểu nha đầu của ta nay đã trưởng thành.
Nhan Chỉ Vi làm ra vẻ tiểu nhi nữ trước mặt lão nhân, kiêu ngạo nói:
- Đúng vậy, ai bào cháu là cháu gái của ông?
Lão nhân ngẩng đầu nhìn trời, vô cùng chăm chú.
Nhan Chỉ Vi tò mò hỏi:
- Gia gia người nhìn gì vậy?
Lão nhân giả ngây giả dại:
- Ta đang nhìn xem trời có lỗ thủng nào không.
- Lỗ thủng ư?
Nhan Chỉ Vi không hiểu:
- Vì sao trên trời lại có lỗ thủng?
Lão nhân bỡn cợt:
- Có người nào đó được khen ngợi vài câu, lập tức đuôi dựng thẳng lên trời, chọc cho nền trời thủng một lỗ to...
Vũ La không nhịn được, nở một nụ cười.
Nhan Chỉ Vi vô cùng xấu hổ, rúc vào lòng lão nhân không chịu rời đi, giơ tay túm râu lão:
- Gia gia, vì sao trêu chọc cháu trước mặt người ngoài như vậy? Người ta vất và thay lão nhân gia người ra ngoài một chuyến, không có công lao
cũng có khổ lao...
Râu lão nhân rơi vào tay cháu gái mình, bị kéo đau tới nỗi méo mặt,
trước mặt Vũ La hơi có chút xấu hổ, vội vàng cười ha hà an ủi Nhan Chỉ
Vi:
- Được, được, có công, chắc chắn có công, gia gia sẽ nhớ kỹ.
Lúc này Nhan Chỉ Vi mới hừ một tiếng tỏ vẻ đắc thắng, vỗ tay một cái thoát ra ngòi lòng lão nhân:
- Đây chính là gia gia nói, không được quỵt nợ!
Lão nhân chợt thấy đau lòng:
- Tiểu nha đầu ngươi lại dòm ngó bảo bối gì của gia gia đây?
Nhan Chỉ Vi cười giảo hoạt, giống như một tiểu hồ ly:
- Lão nhân gia người rộng rãi một chút có được không, ngài cất giấu hết
thứ tốt, chỉ cho cháu toàn là đồ bỏ. Ngài là chủ nhân Thanh Khâu, vì sao lại đổi xử với vãn bối như vậy chứ?
Lão nhân cười khổ:
- Thứ gì bị cháu nhìn thấy là của cháu, đây là lý luận của cháu chứ gì? Gia gia đây phải chừa chút vốn liếng...
- Cháu nhớ kỹ lần ban thưởng này, chờ cháu tìm được thứ nào có hứng thú rồi hãy nói.
Cơ mặt lão nhân khẽ co rút lại, dường như linh cảm sắp sửa khó mà giữ được một món trọng bảo của mình.
Nhan Chỉ Vi khoát tay:
- Được rồi, gia gia, cháu không bám lấy người nữa, không phải người nói
tìm hắn có chuyện quan trọng hay sao? Cháu đã lừa được hắn về đây, tiếp
theo lừa hắn thế nào, vậy phải xem bản lãnh của gia gia...
Nhan Chỉ Vi nhìn thấy ánh mắt giết người của Vũ La, vội vàng co rụt cổ:
- Ta còn có việc đi trước, các người chậm rãi hàn huyên.
Lão nhân bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cười nhìn Vũ La:
- Gia giáo không nghiêm, làm hư nha đầu này, khiến cho ngươi chê cười.
Vũ La vội vàng nói:
- Không phải, Chỉ Vi tiểu thư ngây thơ khả ái, chính là phúc khí của lão nhân gia ngài.
Dường như lão nhân gia đang tưởng tượng đến những món bảo bối lọt vào
tay cháu gái của mình giống như vào động không đáy, chòm râu của lão
không gió mà lay:
- Ngây thơ khả ái... Thôi được, không nhắc tới nó nữa. Tiểu tử, có lẽ
dọc trên đường đi ngươi rất lấy làm kỳ, không hiểu vì sao cả Đông Thổ tỏ ra kính sợ nhà ta như vậy.
Vũ La không ngờ lão lại vào đề thẳng thắn như vậy, gật đầu đáp:
- Đúng vậy.
Lão nhân khoát tay ra hiệu mời Vũ La ngồi xuống bộ bàn ghế đá cạnh đó.
Bộ bàn ghế này được tạc từ khối phỉ thúy của Thanh Khâu, cũng dính liền
cùng một khối với Thanh Khâu.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, lão nhân mới thản nhiên nói:
- Thật ra cũng rất đơn giản, bởi vì ta là một lão bất tử.
Vũ La sửng sốt, lão nhân nói tiếp:
- Nếu ta chết, vậy nhà ta sẽ trở thành Đại Thần Trủng thứ chín của Đông Thổ.
Vũ La nghe vậy giật mình kinh hãi, lão nhân vẫn tỏ ra bình thản:
- Và lại hẳn là chiếm ngôi đệ nhất.
Nhan Chỉ Vi đi rồi quay lại, thay một chiếc trường bào bằng vải thô mộc
mạc. Tóc nàng búi lên cao, cài bằng một cây mộc trâm, mặt đeo một chiếc
mặt nạ màu xanh, toàn thân không trang sức gì, toát ra khí chất tự nhiên như hoa sen mới nở.
Nàng bưng trả cụ thong thả đi tới, Vũ La trò chuyện cùng Nhan lão. Nhan Chỉ Vi cụp mắt xuống, chăm chú châm trà.
Vũ La bưng chén trả nhỏ như chung rượu lên, cùng Nhan lão ra hiệu mời, sau đó uống một ngụm, bất giác gật gật đầu:
- Quả nhiên là trả ngon, tuy rằng nhạt nhưng dư vị bất tận.
Cặp mắt to tròn của Nhan Chỉ Vi mở to hết cỡ, hiển nhiên vô cùng vui vẻ, uống trả xong, Nhan lão nói với cháu mình:
- Cháu hãy đưa vị cô nương kia đi dạo một vòng, gia gia có chuyện muốn nói với hắn.
Nhan Chỉ Vi liếc nhìn Chu Nghiên một cái, không nói nửa lời, đứng dậy
hoa chân múa tay ra dấu cùng Chu Nghiên. Chu Nghiên nhìn về phía Vũ La,
Vũ La gật gật đầu, nàng mới đi theo Nhan Chỉ Vi với vẻ không cam lòng.
Nhan lão thong thả uống hết chỗ trả còn lại, sau đó đứng dậy nói:
- Tiểu Vũ, theo ta.
Bên cạnh Thanh Khâu có một con đường nhỏ trải sỏi, cũng không biết sỏi
được mang từ nơi nào tới, xanh đỏ tím vàng đủ các màu sắc, trộn lẫn với
nhau đẹp đẽ vô cùng. Vũ La thầm nghĩ nếu nhìn từ trên cao xuống, con
đường nhỏ này vòng quanh Thanh Khâu, màu sắc nổi bật, hẳn là vô cùng
xinh đẹp.
Hai người theo đường nhỏ đi tới, vòng qua một nửa Thanh Khâu, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh. Côn trùng rà rích giữa núi đồi, thỉnh thoảng
có vài con chim bị kinh động bay lên, hoặc vài con thú nhỏ như thỏ, sóc
chạy ra khỏi bụi.
Nhan lão vừa đi vừa nói:
- Ta dẫn ngươi tới một chỗ, sau khi tới đó, ngươi sẽ hiểu vì sao ta mời ngươi tới đây.
- Ta có thể nhìn ra ngươi quan tâm tới người cũ. Ngươi cứ yên tâm, dù ngươi đi rồi, Mộc
Thần Trủng cũng sẽ không có chuyện gì. Ta đã truyền tin bào Hùng Thổ
Thần Trủng xưng thần với Mộc Thần Trủng. Tin này vừa tới, chắc chắn Dạ
Vũ Thần Trủng cũng sẽ ngoan ngoãn đầu hàng.
Vũ La không chút nghi ngờ lão nhân có được năng lực này, cho nên cung kính nói:
- Đa tạ lão tiên sinh.
Nhan lão khoát tay ngăn lại:
- Đây chỉ là việc nhỏ, không cần phải cảm tạ.
Đi tới cuối con đường rải sỏi, không ngờ lại là một vực sâu mà ở trước Thanh Khâu không thể nhìn ra.
Con đường rải sỏi này dẫn thẳng tới bên bờ vực, hiểm trở cheo leo như
dùng đao bổ mà thành. Dưới vực là một khoảng không tăm tối, không thể
nhìn được gì, chỉ có từng đợt gió lạnh thấu xương từ dưới thổi lên.
Nhan lão chắp hai tay sau lưng đứng cạnh vực sâu, cuồng phong thổi
trường bào cùng tóc bạc của lão tung bay lất phất. Vũ La cũng đứng song
song cạnh lão, Nhan lão đưa mắt nhìn ra xa, chậm rãi nói:
- Thật ra là ta phải cảm tạ ngươi mới đúng. Rốt cục Mộc Thần Trủng vẫn
là Yêu tộc nhất mạch, chính là thân tộc của ta. Ngươi là Nhân tộc, lại
ra sức giúp cho Mộc Thần Trủng, ta thật không ngờ. Chẳng phải Nhân tộc
các ngươi có câu là: “Không phải tộc ta, ắt sinh dị tâm” hay sao?
Vũ La giật mình kinh hãi, xoay người nhìn Nhan lão, chỉ thấy lão nở một nụ cười lạnh lẽo.
Vũ La lập tức phát hiện, mình đã không thể động đậy được nữa.
Lúc này trong cơ thể Nhan lão thình lình bạo phát một cỗ thần lực hùng
hậu, nháy mắt chẩn rách nát một ống tay áo của lão. Cánh tay của lão lộ
ra trần trụi, vừa rồi là một cánh tay bình thường, nhưng hiện tại đã hóa thành một cánh tay đầy lông trắng xóa, móng vuốt sắc bén đáng sợ.
Móng vuốt của hồ ly!
Linh quang chợt lóe trong đầu Vũ La, hắn quát lên:
- Là lão! Là lão!
Nhan lão cười ha hả, đẩy nhẹ hồ trào, Vũ La giống như một cánh hoa, rơi thẳng xuống dưới vực sâu.
Trên Thanh Khâu chợt vang lên một tiếng thét kinh hãi. Vũ La còn đang
rơi xuống giữa không trung, cố sức ngoái đầu nhìn lại. Chỉ thấy trên
Thanh Khâu xanh biếc, Chu Nghiên nhìn thấy hắn rơi xuống vực, hoảng sợ
ôm mặt thét lên kinh hãi.
Nhan Chỉ Vi đứng bên người nàng, nhẹ nhàng tháo mặt nạ màu xanh xuống,
quả nhiên là dung nhan tuyệt thế, Vũ La bình sinh ít thấy.
Nhan Chỉ Vi lại hóa thành một con Tam Vĩ Bạch Hồ, ba chiếc đuôi dài quét qua, đã bắt Chu Nghiên lại.