Cho dù là bản thân Đại Tế Ti năm xưa, lúc được Tổ Linh
yêu đan thừa nhận, Mộc Thần Lực mà yêu đan vận dụng bất quá cũng chỉ là
Thảo Mộc Thần Lực tạm thời hấp thu của Lạc Nhật hoang nguyên bên ngoài,
không hề dùng tới lực lượng tinh thuần mà cổ xưa như vậy.
Trong lòng Đại Tế Ti vô cùng hoảng sợ, hai canh giờ đã được thừa nhận, hơn nữa là được bản thân lực lượng yêu đan thừa nhận.
Đông Thổ Yêu tộc từ xưa tới nay, Vũ La là đệ nhất nhân. Đừng nói là hơn
hắn, cho dù tìm một người miễn cưỡng ngang bằng với hắn cũng không có.
Sau cơn kinh sợ, Đại Tế Ti lại kích động vô cùng:
- Mộc Thần Trủng ta sắp tới lúc trung hưng.
Đại Tế Ti cũng không biết, sở dĩ Tổ Linh yêu đan không tiếc vận dụng
Thảo Mộc Thần Lực thời Hồng Hoang, hoàn toàn là vì Vũ La đi thẳng vào
vấn đề hết sức vô lại, bên trong Tổ Linh yêu đan chỉ còn lại một đạo tàn niệm, trí tuệ có hạn. Nó lo lắng cho tình cảnh của con cháu hiện tại,
chỉ sợ Vũ La không chịu tận tâm hết sức, cho nên quyết định cho Vũ La
nhiều ích lợi một chút.
Kỳ Hằng cũng cảm động rơi lệ ròng ròng. Lão cùng Đại Tế Ti đều là nhân
vật kinh tài tuyệt diễm trong Yêu tộc, chỉ tiếc bị kẹt ở Mộc Thần Trủng. Thực lực Mộc Thần Trủng thật sự quá mức yếu ớt, cho dù bọn họ lo lắng
hết lòng, cũng chỉ có thể miễn cưỡng sánh ngang cùng địa vị của Dạ Vũ
Thần Trủng, thỉnh thoảng vẫn nhớ về thời kỳ hùng mạnh huy hoàng của Mộc
Thần Trủng năm xưa.
Hiện tại Mộc Thần Trủng mà bọn họ đã hao tốn tâm huyết cà đời rất có khả năng tái hiện huy hoàng năm cũ. Chuyện này giống như phụ mẫu hy vọng
con mình trở thành rồng phụng trong loài người, nhưng thủy chung nó vẫn
lục lục thường tài. Bỗng nhiên có một ngày con mình một bước lên trời,
lẽ nào phụ mẫu không cảm thấy mừng như điên dại?
Kỳ Hằng rơi lệ, quỳ sụp xuống đất, không ngừng dập đầu trước Thần Trủng, miệng liên tiếp tụng niệm một cách thành kính nghiêm trang.
Đệ tử Mộc Thần Trủng bao gồm cà Kỳ Nguyên đều dần dần cảm nhận được cỗ
lực lượng của Tổ Linh yêu đan, cũng quỳ xuống theo Kỳ Hằng, không ngừng
tụng niệm.
Kỳ Hằng trở thành trò cười, đứng chết lặng tại chỗ, vốn y tưởng rằng
mình đã nắm chắc thắng lợi, bỗng nhiên tình thế đảo ngược. Hiện tại y
không còn có thể dương dương đắc ý, Vũ La thật sự được Tổ Linh thừa nhận trong hai canh giờ, chuyện này đối với cà Đông Thổ là không thể xảy ra, nhưng đã xảy ra.
Cỗ Mộc Thần Lực trong tay Vũ La bay trên không một lúc, chợt hóa thành
một bàn tay rất lớn tát mạnh vào mặt Kỳ Thắng, khiến cho y hoàn toàn
tỉnh lại.
Kỳ Thắng nổi giận trừng mắt nhìn Vũ La, nhưng thủy chung không dám động thủ.
Bất kể là thực lực hay địa vị, Vũ La đều chiếm ưu thế áp đảo. Hơn nữa
nhìn thấy vẻ mặt cảm động của Đại Tế Ti, y biết Đại Tế Ti không thể nào
giúp mình, quá nửa sẽ vì Vũ La mà dạy dỗ mình một phen.
Vũ La mỉm cười, nói:
- Còn chờ ta đuổi đi sao?
Kỳ Thắng tức giận hừ một tiếng, quay mặt qua chỗ khác không chịu trả lời.
Đại Tế Ti tiến tới, thanh âm không lớn, nhưng rất kiên định:
- Quỳ xuống!
Kỳ Thắng sửng sốt, Đại Tế Ti mặt trầm như nước:
- Quỳ xuống.
- Nhị gia gia, con...
Đại Tế Ti không cho y cơ hội nói chuyện:
- Hoặc là quỳ xuống nhận sai, hoặc là từ nay về sau, ta sẽ không có đứa cháu như ngươi.
Kỳ Thắng ngạc nhiên, ánh mắt Đại Tế Ti cứng rắn như sắt, Kỳ Thắng rốt
cuộc cắn răng một cái, hết sức không tình nguyện quỳ xuống:
- Ta sai lầm rồi, xin Vũ La Tế Ti tha thứ!
Kỳ Thắng nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này, trong lòng y cảm thấy vô cùng uất ức.
Vũ La tỏ ra ung dung không để ý, thân là Đế Quân từng trải đã nhiều, hắn không thèm để ý tới loại tiểu nhân này. Vũ La mỉm cười, nói với Đại Tế
Ti và Kỳ Hằng:
- Ta về trước chuẩn bị, ngày mai xuất phát tham gì cổ Địa Liệp Long. Ta
muốn mang theo Kỳ Nguyên và Cung Thập Nhị, có vấn đề gì không?
Đại Tế Ti cùng Kỳ Hằng gật đầu:
- Không thành vấn đề.
Vũ La mỉm cười rời đi, mãi tới lúc này, đám đệ tử quỳ dưới đất mới dần
dần khôi phục tinh thần, lập tức bộc phát một tràng tiếng hoan hô rung
trời:
- Kỷ lục Đông Thổ mới, chỉ hai canh giờ, Vũ La Tế Ti quả thật là thần!
Các đệ tử như ong vỡ tổ vọt tới bên cạnh Vũ La, vây quanh hắn cùng đi về phía trước, hầu như không ai để ý tới Kỳ Thắng đang quỳ dưới đất, không dám cử động chút nào.
Kỳ Hằng cần thời gian ba ngày chuẩn bị tài chính, nhưng Vũ La không đợi
lão chuẩn bị đã lên đường, Kỳ Hằng thấy vậy mừng rỡ vô cùng, tiết kiệm
được một khoản lớn, hơn nữa Vũ La có thừa thời gian, có thể ung dung
nhàn nhã tới Quỷ Mộc nhai.
Vũ La dẫn theo Chu Nghiên và Dịch Long, cùng Kỳ Nguyên và Cung Thập Nhị
vừa gia nhập, một đội năm người cất bước lên đường đi Quỷ Mộc nhai trước hàng trăm đệ tử Mộc Thần Trủng xúm lại tiễn đưa.
Mỗi một tòa Thần Trủng thông thường đều có một con Đồ Đằng Thần Thú
chiến lực hùng mạnh truyền thừa qua nhiều đời, làm sủng thú cho Hổ Báo
chiến sĩ.
Mãng Tượng của Kỳ Nguyên, A Hắc của Cung Thập Nhị đều là Đồ Đằng Thần
Thú. Đương nhiên hai từ ‘Thần Thú’ này cũng chỉ là tự dát vàng lên mặt
mình, có được bao nhiêu con là hàng thật, cũng chỉ có trời cao mới biết.
Chu Nghiên và Dịch Long từ khi tới Mộc Thần Trủng, hầu như chìm trong
trạng thái biến mất. Vốn ngôn ngữ không thông, lúc không có Vũ La bên
cạnh, thậm chí hai người không hề bước ra khỏi cửa.
Yêu tộc cũng vô cùng chất phác, họ biết những người có khiếm khuyết thân thể tính tình thường là cổ quái, ai cũng hơi khác thường một chút, cho
nên không ai tới trêu chọc hai người, khiến cho hai người giảm đi được
không ít phiền phức.
Dọc trên đường đi, A Hắc của Cung Thập Nhị đã khôi phục. Con quạ đen này vô cùng khó tính, ngoại trừ Cung Thập Nhị ra, dù là Vũ La cũng không
cho tới gần.
A Hắc bay trên trời, Mãng Tượng chạy dưới đất, Kỳ Nguyên đứng trên đầu Mãng Tượng nói với Vũ La:
- Có lẽ ngài không biết, tiểu tử Kỳ Thắng nọ quỳ từ trưa hôm qua cho tới nửa đêm, thân hình tê dại, Đại Tế Ti cũng không cho y đứng dậy. Sau nhờ Kỳ Hằng Tế Ti mềm lòng, lặng lẽ ra lệnh cho y đứng dậy trở về. Ha ha
ha, lần này thật là hả giận, ngài không thấy tiểu tử Kỳ Thắng toàn thân
cứng đờ, đi không nổi nữa, Kỳ Hằng Tế Ti phải sai người dìu y trở về,
thật ra là khiêng y về...
Kỳ Nguyên bắt chước dáng vẻ cứng đơ của Kỳ Thắng, sau đó lại cười rộ.
Vũ La cũng chỉ mỉm cười, hắn không thèm quan tâm tới tên tiểu nhân Kỳ
Thắng. Cho dù Kỳ Thắng ghi hận trong lòng, tìm trăm phương ngàn kế muốn
ám toán mình, y cũng không lảm được. Lực lượng giữa hai bên chênh lệch
quá xa, không phải chỉ một ít âm mưu quỷ kế là có thể bù lại được.
Mãng Tượng của Kỳ Nguyên cũng có tên, là Kỳ Luân, khó đọc vô cùng. Mỗi
lần Kỳ Nguyên gọi tên nó đều là hai chữ dính lại thành một âm tiết, nghe không rõ ràng. Chuyện này trở thành như một ám hiệu giữa y và Mãng
Tượng Kỳ Luân, cho nên cũng chỉ có Kỳ Nguyên mới có thể điều khiển được
Mãng Tượng Kỳ Luân.
Vũ La nhìn nhìn Mãng Tượng khổng lồ, chợt hỏi:
- Kỳ Nguyên, ngươi có biết Đồ Đằng Thần Thú của tòa Thần Trủng nào là Cửu Vĩ Bạch Hồ hay không?
- Cửu Vĩ Bạch Hồ ư, không có khả năng, đó là thượng cổ Thần Thú thật sự, là lão tổ tông của Yêu tộc. Có Thần Trủng nào có thể thu Cửu Vĩ Bạch Hồ làm Đồ Đằng Thần Thú chứ?
Kỳ Nguyên buột miệng đáp.
Vũ La lấy làm kỳ, chẳng lẽ mình đoán sai sao?
Hắn cũng không hỏi thêm gì nữa, sợ rằng Kỳ Nguyên sẽ nghi ngờ.
Chu Nghiên và Dịch Long theo bên cạnh Vũ La, buồn bực vô cùng. Người ta nói gì, hai người hoàn toàn không hiểu.
Thật ra tâm trạng Kỳ Nguyên và Cung Thập Nhị rất tốt. Hai người bọn họ
là Hổ Báo chiến sĩ của Thần Trủng, trước kia mỗi năm đều ũ rũ đi tham
gia cổ Địa Liệp Long, sau đó ũ rũ trở về.
Ai không thèm muốn hư vinh, ai không coi trọng thể diện?
Lần này hai người cảm thấy có thể hãnh diện trở về, tự nhiên hưng phấn
bừng bừng, khác hẳn trước kia mình đi, chẳng khác nào đang ra pháp
trường xử chém.