Hiện tại tất cả mọi người đều bị con thú nhỏ này thu hút. Từ khi Nhạc Băng Uyên xuất hiện, chưa từng nghe qua trứng thú thượng cổ vừa ra ngoài đã lập tức nở như vậy. Cho dù là con Bích Nhãn Hồng Long Tê của Ngọc Huyết đạo nhân, cũng phải mất trăm năm mới có thể ấp nở.
Mà Vũ La tiện tay lấy ra mầm ngọc cho thú nhỏ ăn, lại làm cho không ít người phải âm thầm chắc lưỡi. Mầm ngọc nọ vô cùng trân quý, còn hiếm thấy hơn cả Ngọc Tủy, lại cho một con thú nhỏ mới nở ăn.
Chu Cẩn càng nhìn càng thích, cười tươi hỏi Vũ La:
- Thú nhỏ này là Thần Thú gì vậy?
Hắc Thủy Tiên bên cạnh đã thừa nhận mình thất bại, nhưng vị Đại nhân ẩn thân trong sương mù cũng không chịu bỏ qua, lại hừ lạnh một tiếng:
- Thú nhỏ yếu như vậy, có được giá trị gì chứ?
Lời này có vẻ như chó cùng rứt giậu, bất kể người ta có đạo lý hay không, công kích người ta trước rồi hãy nói. Ai lại không biết thực lực của thượng cổ Thần Thú? Lúc mới sinh ra đương nhiên là nhỏ yếu, nghe nói lúc Bích Nhãn Hồng Long Tê kia vừa ra khỏi vỏ, thậm chí còn đứng không nổi. Ngọc Huyết đạo nhân phải tự mình động thủ, lấy sữa tuần lộc trên băng nguyên của Côn Luân sơn nuôi nó. Nhưng hiện tại thì sao, người ta đã là Thần Thú khiến cho cao thủ Đại Năng cũng phải e dè.
Huyết mạch của thượng cổ Thần Thú có ưu thế không thể nghi ngờ.
Thú nhỏ của Vũ La vừa mới sinh ra đã đủ sức nhảy nhót lung tung, về mặt thể chất rõ ràng là rất tốt.
Bất quá vị Đại nhân ẩn thân trong sương mù hiển nhiên đã chọc giận thú nhỏ này. Nó nuốt chửng miếng mầm ngọc còn lại vào bụng, sau đó chồm lên, hóa thành một đạo kim quang bay về phía vị Đại nhân kia. Thân hình nó còn ở giữa không trung, bốn trảo lập lòe hào quang màu vàng nhạt đã chộp ra.
Chỉ là phía sau nó thình lình xuất hiện một bàn tay, chộp trúng vào chân sau của nó.
Vũ La trách nó:
- Còn nhỏ mà đã bắt chước người khác đánh nhau...
Thú nhỏ nọ ra sức giãy dụa, nhưng không thoát được tay Vũ La, có vẻ mười phần không cam lòng, đôi mắt to đen lúng liếng của nó nhìn trừng trừng vị Đại nhân kia. Thình lình nó há to miệng, phù một tiếng phun ra một luồng lửa màu vàng.
Luồng lửa này giống như một mũi tên bay nhanh về phía người nọ. Người này không ngờ rằng một con thú vừa mới sinh ra lại có thể phun lửa như vậy, trở tay không kịp lập tức bị lửa bén vào người.
Với thực lực của y, dù là bị lửa thiêu bất quá cũng chỉ hơi chật vật một chút mà thôi, hơi mất mặt với mọi người. Bởi vậy y chỉ tiện tay khẽ phất, một màn nước rợi xuống, chuẩn bị dập tắt ngọn lửa kia.
Không ngờ rằng màn nước vừa chạm vào ngọn lửa, chẳng những lửa không tắt ngược lại còn bùng lên mạnh mẽ, nháy mắt đã hóa thành biển lửa bao phủ thân hình người nọ.
Ngọn lửa này vô cùng đáng sợ, có thể đốt cháy cả màn sương mù hộ thân của vị Đại nhân kia.
Người nọ quát to một tiếng, vội vàng cởi áo choàng trên người vứt xuống đất. Áo choàng vừa rời thân, làn sương mù bao phủ bên ngoài cũng theo đó biến mất.
Chu Hoành sửng sốt, sau đó cười khẩy:
- Thì ra là Tiết trưởng lão của Trưởng Lão Hội, chẳng trách ngài không dám lấy mặt thật gặp người. Xem ra ngài cũng biết nếu tranh đoạt bảo bối với đám vãn bối chúng ta sẽ làm mất đi thể diện của ngài, ha ha...
Tiết Kiêu cũng là thành viên Trưởng Lão Hội thuộc Cửu Đại Thiên Môn, bất quá địa vị của lão so ra còn kém Sở Tam Tuyệt, tiến vào Trưởng Lão Hội còn muộn hơn cả bọn Đồng trưởng lão. Vì để có thể sống yên trong Trưởng Lão Hội, Tiết Kiêu không chút do dự đầu phục người đứng sau lưng Sở Tam Tuyệt, là người cùng phe với Sở Tam Tuyệt trong Trưởng Lão Hội.
Lần này Sở Tam Tuyệt lo rằng một mình Hắc Thủy Tiên không thể khống chế được tình thế, cho nên thương lượng với Tiết Kiêu, bảo lão ra mặt dẫn quân chạy tới Nhược Lô Ngục.
Chỉ là Tiết Kiêu không thể nào ngờ được, một con thú nhỏ mới vừa sinh ra lại có thể làm cho một cao thủ Đại Năng như mình nếm mùi đau khổ.
Nếu thân phận đã bị khám phá, Tiết Kiêu cũng không có gì giấu diếm. Trên thực tế hiện tại lão vẫn còn đang cuống quít tay chân, ngọn lửa nọ vẫn bám sát lấy lão, giống như giòi ăn vào xương, cực kỳ khó đối phó.
Lão thay đổi nhiều loại thủ đoạn, cũng không thể dập tắt được ngọn lửa nọ, rốt cục hiểu ra, sắc mặt đại biến kinh hô thất thanh:
- Chẳng lẽ lại là Ngũ Hành Chân Hỏa?
Ngũ Hành Chân Hỏa có thể chuyển hóa uy lực Ngũ Hành dung nhập vào ngọn lửa, cho nên bất kể dùng nước hay đất dập lửa cũng không tắt được. Đây là một trong những loại Chân Hỏa khó đối phó nhất trên Tu Chân Giới.
Mà Ngũ Hành Chân Hỏa cũng rất khó lòng khống chế. Thú nhỏ này chỉ vừa mới nở ra đã có thể vận dụng Ngũ Hành Chân Hỏa, hiến nhiên là tư chất trời sinh.
Tiết Kiêu vừa rồi còn chế nhạo thú kia nhỏ yếu, kết quả bị người ta phun cho một luồng Ngũ Hành Chân Hỏa, đốt cho lão cuống quít tay chân, thật sự hết sức nực cười.
Tiết Kiêu nén đau lấy trong người ra một chiếc bình ngọc, trong bình có một giọt Thiên Nhất Chân Thủy. Sau khi đổ giọt Chân Thủy ra, mới xem như dập tắt được ngọn Ngũ Hành Chân Hỏa. Thiên Nhất Chân Thủy này vô cùng trân quý, Tiết Kiêu cất bên mình đã mấy chục năm. vốn lão chuẩn bị luyện chế một món bản mệnh pháp bảo, nhưng vẫn chưa tìm đủ tài liệu. Lại không ngờ hôm nay chỉ vì một câu nói đùa mà hao mất, Tiết Kiêu vì vậy buồn bực vô cùng.
Sau khi thú kia phun ra một luồng Ngũ Hành Chân Hỏa, tinh thần nhất thời có vẻ kém đi nhiều, hơi mệt mỏi rúc vào lòng Vũ La. Trong lòng Vũ La vốn còn đang ôm Chu Cẩn, có lẽ thú nọ cảm thấy chật chội, bèn dùng mông đẩy hai cái, đẩy Chu Cẩn ra, mình nó độc bá lồng ngực Vũ La, sau đó chui xuống dưới áo, bắt đầu ngủ say.
Chu Cẩn sững sờ, Vũ La cũng lắc đầu cười khổ.
Chu Hoành vô cùng hưng phấn, vội chạy tới hỏi:
- Muội phu, rốt cục Thần Thú này có lai lịch thế nào vậy?
Lai lịch của nó... Vũ La thầm đắc ý trong lòng, ngẫm lại thần tượng cao vài vạn trượng, các loại dị tượng bên trong thạch động hình cầu, lai lịch thú nhỏ này chắc chắn là không nhỏ. Bất quá chuyện này cũng không thể nói ra trước mặt nhiều người như vậy.
- Ta cũng không biết, hay là hỏi Chu Đại Trưởng lão thứ xem, lão nhân gia kiến văn quảng bác, có thể biết được tên của tiểu gia hỏa này.
Chu Hoành gọi muội phu đã thành quen, lúc này nghe Vũ La gọi cái gì Chu Đại Trưởng lão, không khỏi trừng mắt:
- Ngươi phải gọi cha ta thế nào?
Chu Cẩn bên cạnh tức tối dựng thẳng mày liễu:
- Nhị ca...
Chu Hoành xuống nước:
- Vì sao trước kia không thấy, không ngờ tính muội hung hăng như vậy...
Ở nhà Chu Cẩn luôn tỏ ra bộ dạng tiểu thư khuê các, gần đây vì sự xuất hiện của Vũ La, cho nên mới dần dần bại lộ nguyên hình.
Chu Cẩn quả thật rất thích tên tiểu gia hỏa đáng yêu này, nhưng trước mắt đông người như vậy không tiện cho tay vào ngực áo Vũ La, đành hỏi:
- Đặt tên cho tiểu gia hỏa này đi, ngươi muốn gọi nó là gì?
Tranh đoạt quyền đặt tên cho sủng vật cùng nữ nhân hiển nhiên là một chuyện cực kỳ không khôn ngoan. Tuy rằng Vũ La không biết chuyện này, nhưng lúc này hắn cảm thấy có chút áy náy, cảm thấy nên để quyền đặt tên thú nhỏ kia lại cho Cốc Mục Thanh mới phải.
Tuy rằng hiện tại hắn cùng Chu Cẩn gạo nấu thành cơm, nhưng chuyện này không có nghĩa là hắn vô lương tâm quên Cốc Mục Thanh đi.
Nhưng Chu Cẩn tỏ ra tích cực như vậy, Vũ La cũng đành chịu.
Thú nhỏ kia có bộ lông vàng óng, ý niệm đầu tiên này ra trong đầu Vũ La chính là:
- Tiểu Kim?
- Không hay.
Vũ La đảo tròn mắt:
- Kim Tiểu Tiểu?
- Yếu quá.
- Kim Mao Sư Vương?
- Ngươi xác định nó là sư tử?
- Kim Tử?
- Quá tục, không chịu được...
Hiển nhiên ở phương diện đặt tên, suy nghĩ của Vũ La vô cùng hạn chế, nghĩ tới nghĩ lui chỉ xoay quanh một chữ Kim, giống như lạc vào mê cung không ra được.
Vũ La bất đắc dĩ nhìn Chu Cẩn, có vẻ như đã hiểu:
- Hẳn ta phải chủ động nhường lại cho nàng chứ gì? Bất kề ta nói ra cái tên nào, nàng cũng có thể tìm ra cớ phủ quyết.
Chu Cẩn ra vẻ tiểu thư khuê các, cười mỉm:
- Sao lại như vậy, ta rất tôn trọng ngươi kia mà...
Vũ La không thể tin được:
- Thôi bỏ đi, nàng muốn đặt tên nó là gì?
Quả nhiên Chu Cẩn đã chuẩn bị từ sớm, lập tức nói:
- Ngươi xem nó hoạt bát như vậy, chúng ta gọi nó là Động Động đi.
- Động Động? (gắng sức)
Vũ La chợt cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc xương sống, có cảm giác kỳ quái khó tả bằng lời.
- Đúng rồi, vừa chính xác vừa đáng yêu.
Chu Cẩn lại cười mỉm, đôi mắt mở to tròn như trứng chim, tựa như thiếu nữ ngây thơ chất phác, nhìn Vũ La tràn trề hy vọng.
Tuy rằng kinh nghiệm luyến ái nữ nhân của Vũ La không phong phú, nhưng hắn cũng lờ mờ đoán ra được nếu mình không đáp ứng, gương mặt tươi cười đáng yêu kia sẽ lập tức biến thành gương mặt quỷ dạ xoa.
- Chuyện này... thôi được.
Chu Cẩn vẫn tỏ ra thiếu nữ ngây thơ:
- Đừng ra vẻ miễn cưỡng như vậy, ta thật sự tôn trọng ngươi. Người ta là thục nữ xuất thân quyền quý, sẽ không coi thường ngươi...
Vũ La tức đến nỗi lông tóc toàn thân dựng đứng. Đây là uy hiếp, uy hiếp hết sức trần trụi.
Hắn lập tức tỏ thái độ:
- Tên rất hay, không còn tên nào thích hợp với thú kia hơn nữa. Tên này coi như đã định, ai dám phản đối, ta sẽ liều mạng với kẻ đó.
Vũ La cảm giác được thú nhỏ ngọ nguậy phản đối trong lồng ngực, hắn cũng chỉ có thể thầm than trong lòng: Bằng hữu, vì gia đình hòa thuận, ngươi chịu khó hy sinh một chút đi...
Vũ La ngẫm nghĩ một chút, tương lai tiểu gia hỏa này nhất định trưởng thành, hùng tráng cao lớn, uy phong lẫm lẫm, vạn thú thần phục, lại có một cái tên hết sức trẻ con như vậy, quả thật là mất mặt thượng cổ Thần Thú.
Ngày hôm đó, nhân thủ của Chu gia và Tiết Kiêu tiến vào Nhạc Băng Uyên, quả nhiên người phe Chu gia thu hoạch nhiều hơn hẳn phe Tiết Kiêu. Bất kể là Hắc Thủy Tiên hay Tiết Kiêu đều không cam lòng, nhưng không thể làm gì được.
Vũ La đã có Động Động, tự biết đây là cơ duyên lớn bằng trời, cũng không muốn vào Nhạc Băng Uyên nữa. Lòng tham không đáy nhất định sẽ dẫn tới tai họa.
Chu Cẩn ngủ một giấc dài, hôm sau lập tức cảm thấy tinh thần hưng phấn gấp trăm lần. Nhưng nàng cũng không đi gặp Vũ La, vì bản tính nữ hoàng lại tái phát.
Cả ngày hôm ấy Vũ La cũng có rất nhiều chuyện cần xử lý. Một ít công văn của Nhược Lô Ngục chưa giải quyết, còn phải thông báo với người của mình biết mình đã trở về, bằng không bọn Đồng trưởng lão, Hướng Cuồng Ngôn còn tưởng rằng hắn đã chết thật.
Đến tối, Chu Cẩn ở trong phòng có vẻ đứng ngồi không yên. Nàng cũng không đốt đèn, đôi mắt sáng rực trong bóng tối, vốn rất xinh đẹp. Nhưng nàng lại trừng mắt, trong bóng tối có vẻ hơi kinh khùng.
- Tên chết bằm kia không biết tới đây sao, người ta là nữ nhân, vì sao ngươi không thuận theo người ta một chút?
Hai tay Chu Cẩn vắt chăn, dường như đang vắt ngang eo Vũ La vậy, không ngừng hạ thủ nhưng vẫn chưa nguôi giận. Chu Cẩn oán hận lầm bầm:
- Đừng để ta gặp ngươi trong mấy ngày tới, bằng không ta nhất định cắn ngươi một cái thật mạnh...
- Ta sẽ không đi tìm ngươi, ta biết ngươi đang bắt ta chờ đợi, bản cô nương cũng không phải là kẻ không có đầu óc...
Chu Cẩn ngã người xuống giường thật mạnh, kéo chăn lên trùm kín đầu.
Nàng quả thật không ngờ, lần hờn dỗi này đã khiến cho mấy ngày liền nàng không gặp được Vũ La.
Mã Hồng tìm tới Vũ La., sau khi vào phòng cẩn thận khép chặt cửa lại, khiến cho Vũ La kinh ngạc hỏi:
- Ngươi làm gì vậy?
Mã Hồng không nói nửa lời, lấy trong lòng ra khối Thái Ất Ngân Phách của mình đặt lên bàn.
Vũ La cười nói:
- Sao hả, tặng ta ư?
Hắn không chút khách sáo giơ tay ra lấy, nhưng Mã Hồng trừng mắt đoạt lại:
- Đừng giỡn, thứ mà Mã Hồng ta liều mạng đoạt được, có thể để cho ngươi cướp hay sao? Hai người cũng thân thiết, vẫn thường hay đùa giỡn với nhau như vậy.
Vũ La cũng cười nói:
- Ta cũng biết ngươi keo kiệt, được rồi, rốt cục có chuyện gì vậy?
Mã Hồng hỏi:
- Ngươi nói thật đi, một thân áo giáp của ngươi phải chăng là do ngươi luyện chế?
Vũ La nhướng mày:
- Làm sao vậy?
Mã Hồng vỗ bàn nói:
- Ta đã biết là tay nghề của ngươi, bảo người khác luyện chế ra pháp bảo xấu xí như vậy quả thật không phải là chuyện dễ dàng gì...
Vũ La xấu hổ, ho khan hai tiếng ngất lời Mã Hồng:
- Thái độ này của ngươi cũng không giống như đang có việc muốn nhờ người khác.
Mã Hồng cười sượng mấy tiếng:
- Toàn là người phe mình, ngươi còn sợ xấu nữa sao?
Vũ La ngửa đầu nhìn trời, lại chỉ thấy ván gỗ trên nóc phòng tịch mịch:
- Những lời này của ngươi làm như ta là kẻ không biết xấu hổ vậy...
Rốt cục Mã Hồng cũng tỏ ra xấu hổ:
- Ta... không phải ta có ý này...
Y chợt đẩy khối Thái Ất Ngân Phách kia về phía Vũ La:
- Hảo huynh đệ, giúp ta luyện chế một món bản mệnh pháp bảo đi.
Vũ La sửng sốt:
- Ngươi tin tưởng ta vậy sao?
Khối Thái Ất Ngân Phách này to bằng đầu người. Hơn nữa từ sau thời Hồng Hoang, Thái Ất Ngân Phách vô cùng hiếm có, một khối lớn như vậy cũng đủ đổi được một thanh phi kiếm tam phẩm trong phường thị tu chân.
Lúc trước Vũ La chưa từng nói qua mình biết luyện khí. hơn nữa quả thật hắn chưa từng luyện chế ra pháp bảo gì. Kỹ năng giỏi nhất của hắn là chế phù, tuy rằng địa vị của phù sư cao hơn luyện khí sư rất xa, nhưng chế phù và luyện bảo là hai chuyện khác nhau. Hiện tại Mã Hồng giao phó một khối tài liệu trân quý như vậy cho Vũ La, làm cho hắn cảm thấy trách nhiệm của mình hết sức nặng nề.
Mã Hồng khoát tay chặn lại:
- Ta không tin ngươi còn có thể tin ai?
- Nhưng...
Vũ La do dự một chút, nhưng rất nhanh lập tức đáp ứng:
- Được, cứ giao cho ta.
Hắn chính là người rất quyết đoán, tính tình này đã có từ tiền kiếp. Bát Hoang Đoán Tạo chính là thượng cổ thần kỹ, sử dụng rèn thượng cổ tài liệu quả thật là phối hợp với nhau càng tăng thêm sức mạnh.
Thấy Vũ La đã bằng lòng, Mã Hồng vô cùng hưng phấn, ôm chặt hắn một cái:
- Vậy phó thác cho ngươi.
Tiễn bước Mã Hồng, Vũ La mờ cung điện tráp gỗ ra, chui vào trong đó. Hiện tại tối đa hắn chỉ có thể tạo ra pháp bảo bát phẩm hạ, còn phải ở trạng thái tốt nhất mới có thể làm được.
Bất quá nếu Mã Hồng cầm khối Thái Ất Ngân Phách này đi đổi một thanh phi kiếm tam phẩm, hiện tại y cũng không thể sử dụng được.
Cho nên Vũ La muốn rèn nên một món pháp bảo thất phẩm hạ, nhưng vẫn có thể tiếp tục thăng cấp.
Riêng điểm tiếp tục thăng cấp đối với Đại sư luyện bào bình thường là có chút khó khăn, bởi vì đó là hạn chế về kỹ xảo. Nhưng đối với Bát Hoang Đoán Tạo lại không phải là chuyện khó, trong Bát Hoang Đoán Tạo có một bộ chuy pháp, cho phép tạo ra pháp bảo sau đó có thể tiếp tục thăng cấp.
Bất quá bộ chuy pháp này tiêu hao tài liệu rất lớn.
Trên thực tế tài liệu không thành vấn đề, trong Thiên Phủ Chi Quốc có đủ các tài liệu kim loại có thể thỏa mãn nhu cầu. Hiện tại Vũ La cần phải thăng cấp cho tay nghề Bát Hoang Đoán Tạo của mình.
Hắn chui vào cung điện tráp gỗ, tập trung lại bên cạnh mình một đống quặng Ô Thiết, bắt đầu luyện tập.
Bát Hoang Đoán Tạo không giống như pháp môn luyện khí thông thường, cần phải luyện chế mười mấy món, thậm chí là mấy chục món pháp bảo mới có thể quen tay, tích lũy kinh nghiệm, sau đó mới có thể thăng cấp.
Bát Hoang Đoán Tạo chú trọng kỹ xảo tùy tâm, giáng xuống một búa tiêu hao tinh khí thần không ít. Cho nên chỉ cần chân chính dụng tâm, cũng có khả năng chỉ cần luyện chế một món pháp bảo là có thể thăng lên một cấp.
Vũ La nghiên cứu hai ngày, rèn ra bốn món pháp bảo, lại rơi vào tình trạng kiệt sức, rốt cục cũng thăng cấp được tay nghề Bát Hoang Đoán Tạo của mình, hiện tại có thể rèn ra pháp bảo thất phẩm hạ.
Bất quá xác suất thành công không cao, Vũ La nghỉ ngơi nửa ngày, sau đó lại luyện tập trong nửa ngày nữa. mới có thể xem như thật sự nắm được kỹ xảo Bát Hoang Đoán Tạo rèn ra pháp bảo thất phẩm.
Sau đó hắn thu thập đầy đủ tài liệu cần thiết, ngồi xuống mình tường thêm nửa ngày. Rốt cục Vũ La mở bừng mắt, Kỳ Lân Tý hóa thành một chiếc búa lửa, giáng xuống một búa.