Tiên Tuyệt

Chương 226: Hắc thủy tiên dụ hoặc (thượng)

Diệp Niệm Am cũng tự biết phận mình, lần trước hội ngộ ở Chu gia cũng đã biết, quá nửa Chu Nhị công tử không thích đám quan lại như lão.

Vũ La bất đắc dĩ ôm quyền:

- Xin Diệp Đại nhân lượng giải bao dung.

Diệp Niệm Am khoát tay quay trở về.

Hỏa vân rộng mấy trăm mẫu nọ quả nhiên vội vàng đáp xuống ngoài Nhược Lô Ngục. Tuy rằng Chu Hoành lỗ mãng thật nhưng rốt cục vẫn biết chừng mực, không dám điều khiển hỏa vân xông vào trong Nhược Lô Ngục.

Ba ngàn Hỏa Vân Chiến Xa chỉnh tề dừng lại, Chu Hoành đứng trước xa trận, nhìn xung quanh một vòng, tiện tay chỉ về một phía:

- Các ngươi qua bên lập doanh hạ trại, không có mệnh lệnh, không được tự tiện hành động.

Trên mỗi chiến xa là hai tên tu sĩ, chẳng khác nào là sáu ngàn binh sĩ Chu gia, Bọn họ nhận mệnh lệnh dạ vang một tiếng, cùng nhau xuất phát qua hướng đó. Rất nhanh trong cánh rừng bên kia, gà bay chó chạy một trận.

Vũ La thấy sáu ngàn binh sĩ này không khỏi thoáng động trong lòng, Sở Tam Tuyệt cùng vị cao nhân sau lưng lão e rằng không có được thế lực bậc này. Bọn chúng nóng lòng lấy được ích lợi trong Nhạc Băng Uyên, e rằng cũng đã nhanh chóng thành lập một lực lượng của riêng mình, để đối kháng Chu Thanh Giang.

Chu Hoành cầm trong tay một thanh trường mâu, trên mũi mâu còn cắm con nhím bị nướng khi nãy, cười ha hả đi về phía Vũ La:

- Muội phu...

Chu Hoành xuất hiện ở đây, lập tức Vũ La hiểu rõ lý do vì sao Hắc Thủy Tiên ngửa bài với mình nhanh như vậy.

Chu Hoành mang theo ba ngàn Hỏa Vân Chiến Xa xuất hiện, có ý uy hiếp rất rõ ràng.

Thế lực sau lưng Hắc Thủy Tiên có thể suy tính ra đại khái thời gian Nhạc Băng Uyên xuất hiện, cho nên chuẩn bị trước, nhưng trên đời này giấy không thể nào gói được lửa. Đại trưởng lão Chu Thanh Giang nắm giữ cơ quan gián điệp hùng mạnh nhất phe Chính đạo là Ám Vệ, chuyện gì có thể qua mặt được lão?

Chu Hoành mang theo ba ngàn Hỏa Vân Chiến Xa tới chia một phần canh, Sở Tam Tuyệt và người sau lưng lão hiển nhiên là nóng nảy.

Chu Hoành xuống khỏi chiến xa, trên xe còn có một người phụ trách điều khiển. Bất quá so với Chu Hoành, người nọ có vẻ gầy hơn không ít, một thân chiến giáp màu vàng nhạt lửa cháy bừng bừng, có vẻ lung linh rực rỡ, Trên chiến giáp còn có hoa văn màu đỏ sẫm trang trí, bề ngoài đẹp đẽ vô cùng.

Chu Hoành vừa gọi Vũ La một tiếng muội phu, người nọ lập tức quất Hỏa Lân Tiên trong tay về phía đầu y. Chu Hoành kêu lên một tiếng quái đi, nghiêng đầu né tránh, cả giận nói:

- Muội làm gì vậy, nếu trúng phải Hỏa Lân Tiên này, sẽ để lại sẹo không bao giờ lành lại. Ca ca còn chưa tìm được tẩu tẩu cho muội, nếu như bị hủy dung mạo, tương lai sẽ rất phiền phức...

Chu Cẩn một thân áo giáp rực rỡ từ trên chiến xa bước xuống, tháo mũ giáp và mặt nạ ra, để lộ dung nhan tuyệt mỹ kinh thế hãi tục.

- Ai bảo huynh nói bậy, vừa rồi muội đã cảnh cáo huynh trên đó, xuống đây huynh vẫn còn nói...

Chu Cẩn vô cùng căm tức, vung vẩy Hỏa Lân Tiên trong tay, toát ra từng tia lửa khiếp người.

Chu Hoành vội vàng ôm lấy vai Vũ La, giải thích một phen:

- Muội muội ta bình thường không phải như vậy, đây cũng không phải là chân diện mục của nó. Hẳn là nó bực bội vì chúng ta muốn gả nó đi, cho nên cố ý biểu hiện hung hăng trước mặt ngươi như vậy.

Vũ La thầm nhủ trong lòng, ngươi lầm rồi, đây mới là chân diện mục của nàng...

Chu Cẩn điểm vào phần giáp trước ngực một cái, bốp một tiếng hoa lửa bắn ra, áo giáp của nàng nhanh chóng thu lại, nằm yên trên ngực hóa thành hình một ngọn lửa treo ngược.

Bên trong áo giáp, Chu Cẩn khoác một thân y phục màu đen, khiến cho dáng vóc hoàn mỹ của nàng thêm phần dụ hoặc. Một chiếc đai lưng màu đỏ sẫm dường như muốn cắt đứt ngang eo nàng, khiến cho người ta trông thấy không khỏi sinh lòng thương tiếc.

Bất quá Vũ La sẽ không bị biểu hiện giả dối này mê hoặc, nữ nhân này vô cùng đáng sợ, không thể trêu chọc được.

Vũ La tiện tay xé một miếng thịt nhím nướng trên tay Chu Hoành bỏ vào miệng nhai, cười gượng hai tiếng:

- Hương vị cũng khá...

Chu Hoành đã có chút sốt ruột:

- Muội từ ta thật sự không phải là người như vậy, ngươi nhìn kỹ lại xem...

Chu Cẩn tức tới nỗi toàn thân run lẩy bẩy. Tuy rằng nàng không muốn thành thân thật, nhưng cũng không muốn người khác coi mình là nữ nhân lỡ thời không gả được cho ai.

Đúng lúc này, một trận gió mang theo hương thơm ập tới, mũi Chu Hoành lập tức hít mạnh vài cái:

- Thơm quá...

Hắc Thủy Tiên vừa mới thướt tha bước tới sau lưng Chu Hoành, nghe vậy nhất thời hai mắt như phun ra lửa, chưa từng thấy tên nào lỗ mãng dám trèo cao như vậy, dám nói ra những lời hạ lưu trước mặt mình.


Vũ La ho khan một tiếng, Chu Cẩn lại cười tủm tỉm chờ xem kịch vui, ai bảo vừa rồi ngươi mang bản tiểu thư ra bêu xấu làm chi...

Chu Hoành còn chưa biết, tiếp tục nói với vẻ mê mẩn:

- Không biết rốt cục là thứ gì mà thơm như vậy, thật là dễ chịu, A Cẩn, còn thơm hơn cả huân hương mà muội hay dùng...

Thình lình sau lưng y nổi lên một luồng sát khí hung tàn đánh tới, Chu Hoành phản ứng nhanh nhẹn, xuất ra trường thương cấp tốc xoay mình lại. Đến khi y nhìn rõ bóng người sau lưng mình, hai mắt chợt sáng ngời, mũi hít vài cái, nở một nụ cười ra vẻ phong lưu phóng khoáng:

- Thì ra là vị cô nương này, nàng lặng lẽ không tiếng động đứng sau lưng bản sinh, còn phát ra mùi hương cơ thể, chẳng lẽ là có ý gì với bản sinh sao? Không sao cả, đừng thẹn thùng xấu hổ, cứ việc can đảm nói ra...

Cho tới bây giờ Hắc Thủy Tiên còn chưa gặp người nào da mặt dày như vậy, tức tới nỗi run lên bần bật, đôi ngọc thủ trắng toát cong lại thành hình lợi trảo, mỗi tay xuất hiện một luồng điện quang màu đen kêu lên ken két.

Mỗi lần chiến đấu, Hắc Thủy Tiên lại cảm thấy vô cùng căm hận Vũ La. Cũng vì hắn hủy đi bản mệnh phi kiếm của mình, khiến cho chiến lực của mình giảm mạnh, bằng không đã xuất ra một kiếm đâm thủng đầu tên khốn dám với cao này.

Hắc Thủy Tiên càng tỏ ra lãnh đạm, Chu Hoành càng thích, trong mắt y đã lộ ra vẻ mê mẩn, khen ngợi tận đáy lòng:

- quả nhiên là giai nhân...

Hắc Thủy Tiên đảo mắt một vòng, liếc nhìn Chu Cẩn bên cạnh, thầm cười lạnh một tiếng trong lòng. Thình lình ánh mắt nàng trở nên hết sức dịu dàng, nhưng không phải hướng tới Chu Hoành, mà là quay sang Vũ La, thay đổi hoàn toàn hình ảnh lãnh khốc thường ngày, ngọt ngào nói:

- Vũ lang, hai vị này là bằng hữu của chàng sao, vì sao không giới thiệu cho nô gia?

Chu Hoành như vừa bị người giội một gáo nước lạnh vào đầu, rốt cục nữ nhân này có quan hệ gì với Vũ La? Theo giọng điệu của nàng, tối thiểu cũng là ước định chung thân... Thật là đáng buồn, vất vả lắm mới tìm được một nữ nhân vừa ý, vì sao lại là nữ nhân của bằng hữu mình? Thê tử bằng hữu không khách sáo, sai rồi, là thê tử bằng hữu không thể khi...

Chu Hoành đột nhiên rùng mình tỉnh lại, túm chặt lấy Vũ La, lạnh lùng hỏi:

- Muội phu, ngươi có ý gì, kim ốc tàng kiều ư, vì sao ngươi lại làm chuyện có lỗi với muội tử ta?

Vũ La cũng vô cùng nghi hoặc. Độc quả Phụ Hắc Thủy Tiên này muốn làm gì?

Bất quá lời Chu Hoành làm cho hắn cảm thấy không biết nói sao. Kim ốc tàng kiều (giấu nữ nhân trong nhà), hắn nhìn nhìn Nhược Lô Ngục sau lưng mình, đó nào phải là kim ốc, rõ ràng là quỷ ốc.

Chu Cẩn trợn ngược đôi mày, Nữ nhân lúc nào cũng có lòng tranh cường háo thắng, nàng không muốn gả cho Vũ La, nhưng khi Vũ La có nữ nhân khác, hơn nữa là nữ nhân có nhan sắc không kém gì mình, ít nhiều gì vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái.

Hắc Thủy Tiên quan sát hết phản ứng của ba người, mừng thầm đắc kế, Nàng lại tiến lên một bước, thân thiết níu lấy cánh tay Vũ La:

- Vũ lang, vị huynh đệ này là ai vậy, vì sao gọi chàng là muội phu? Chẳng lẽ y có muội muội xấu đau xấu đớn, không gả cho ai được nên cố ý ép gả cho chàng?

Huynh muội Chu gia cùng nhau kêu lên giận dữ:

- Bậy bạ!

- Thối lắm!

Tiếng trước là Chu Hoành kêu, tiếng sau là Chu Cẩn kêu.

Chu Hoành toát mồ hôi trán, thầm nói muội muội, muội còn giả vờ làm gì nữa, đối thủ có lực cạnh tranh hùng mạnh đã xuất hiện rồi, muội còn giả vờ nữa sẽ thua thiệt...

Hắc Thủy Tiên cười tủm tỉm, đôi mắt to trong veo như nước trợn tròn xoe trông vô cùng khả ái:

- Vũ lang...

Từ lúc nàng áp sát, Vũ La cảm thấy cơ bắp toàn thân căng thẳng vô cùng. Đừng giỡn, đây chính là Độc Quả Phụ, hại chết cả nhà người ta mà không có chút gánh nặng tâm lý nào. Tiếp xúc thân mật với nàng cũng không phải là chuyện thích thú gì cho cam.

Vũ La ra sức giãy mạnh, nhưng bị Hắc Thủy Tiên âm thầm lặng lẽ dùng sức giữ lại. Hai người đấu sức một lát, Vũ La mới có thể tránh thoát, vội vàng kêu to:

- Nàng nói bậy bạ gì vậy, ta với nàng nào có quan hệ gì chứ?

Huynh muội Chu gia nghe vậy bàng hoàng ngơ ngác, đôi mắt trong veo của Hắc Thủy Tiên lập tức ửng lên một lớp hơi nước, dáng vẻ uất ức như muốn bật khóc bất cứ lúc nào:

- Vũ lang, sao chàng lại làm như vậy, người ta đã cho chàng hết thảy, nếu chàng còn ghét bỏ người ta, người ta sẽ không muốn sống nữa, hu hu...

Chu Cẩn đùng đùng nổi giận:

- Vũ La, ngươi không phải là người sao, vì sao có thể làm ra chuyện ruồng bỏ người ta như vậy? Mau mau giải thích cho vị cô nương này!

Chủ nghĩa nữ quyền của nàng nổi lên, bất chấp cả chuyện tranh giành Vũ La.


Vũ La dở khóc dở cười:

- Hắc Đại nhân, nàng đừng nói bậy bạ nữa. Ba người trước mặt nàng, ta cùng Chu cô nương không sao, nhưng Chu Nhị công tử đây cũng không phải là người kín miệng, hơn nữa bằng hữu của y rất nhiều, nếu chuyện này truyền ra ngoài, coi như danh tiết của nàng sẽ bị hủy...

Hắc Thủy Tiên cười thầm, danh tiết ư? Ngay cả thanh danh của lão nương cũng đã thối um, còn danh tiết cái rắm gì nữa?

Nàng nhìn Vũ La với vẻ hết sức đáng thương:

- Vũ lang, chàng không cần ta nữa sao, cho dù chàng ghét bỏ ta, nhưng đứa nhỏ là vô tội, chẳng lẽ chàng không nhận cả giọt máu thân sinh của mình sao? Chàng đã không cần ta, ta cũng sẽ không dây dưa với chàng nữa, tam tòng tứ đức, ta biết...

Chu Cẩn Đại tiểu thư tức giận gần nổ phổi:

- Thối lắm, chỉ là đánh rắm, bậy bạ vô cùng, Cái gì là tam tòng tứ đức, dựa vào cái gì nữ nhân phải giúp chồng dạy con, ngoan ngoãn phục tùng nam nhân? ngươi, cứng cỏi lên cho ta, là nữ nhân phải có cốt khí, đừng nên ủy mị như mèo, níu kéo nam nhân làm gì.

- Thế nhưng con ta không thể không có danh phận...

Hắc Thủy Tiên ‘buồn bã’ nói.

Lần này Chu Cẩn cũng phải á khẩu nghẹn lời. Nàng là kẻ theo chủ nghĩa lý thuyết, hoàn toàn không thực tế. Đến khi gặp chuyện thật sự, ngoại trừ rống to một tiếng, trong lúc nhất thời quả thật không thể nghĩ ra biện pháp gì.

Đây không phải là năng lực của Chu Đại tiểu thư kém cỏi, thứ nhất, nàng chưa có tiền lệ, kinh nghiệm gì có thể tham khảo. Thứ hai, nàng cũng lớn lên trong thế gia, mọi việc đều có người giúp nàng xử lý gọn gàng. Nếu thật sự gặp chuyện cần phải tự mình xử lý, trong lúc cấp thời cũng không biết làm thế nào.

Tóm lại, bốn người cứ giằng co với nhau như vậy.

Trước kia Vũ La cho rằng vứt bỏ một nữ nhân là chuyện rất dễ dàng. Hiện tại hắn mới hiểu ra, nếu gặp phải một nữ nhân hoàn toàn bất chấp thể diện, theo sát bên người nhất quyết không buông, đây là chuyện đáng sợ tới mức nào.

Vũ La thầm hận trong lòng, lúc trước mình vừa nghe sự tích về Hắc Thủy Tiên, đã biết nàng quả thật là một Độc quả Phụ, nhưng trong thời gian nàng tới Nhược Lô Ngục, biểu hiện của Hắc Thủy Tiên hoàn toàn vô hại, đã làm cho hắn có hơi sơ ý. Hôm nay chân diện mục của nàng bại lộ, lập tức khiến cho hắn trở tay không kịp.

cả đời này của hắn, kinh nghiệm chiến đấu các loại vô cùng phong phú, riêng có phương diện nữ nhân, vì thế mạnh của Tống Kiếm Mi tiền kiếp, quả thật kinh nghiệm của hắn ít ỏi tới mức đáng thương. Đối với chiến thuật huênh hoang khoác lác của Hắc Thủy Tiên, hắn cũng không nghĩ ra kế sách nào ứng phó, chỉ đành vung tay đẩy nàng ra, co giò bỏ chạy:

- Đúng là bà điên, không thể nói lý...

Trong mắt Hắc Thủy Tiên lộ ra vẻ giận, vừa rồi Vũ La đẩy ra, ‘ngẫu nhiên’ trúng vào ngực nàng...

Trên thực tế chuyện này chỉ có thể trách nàng. Nàng không nên làm ra bộ dạng ‘oán phụ bị ruồng bỏ quỳ sụp xuống đất níu kéo Vũ La như vậy. Dáng người nàng cũng khá cao, lúc Vũ La đẩy nàng ra, nàng đang quỳ túm ngang thắt lưng hắn, chiều cao vừa đúng, vị trí thích hợp, nếu không đấy trúng ngực quả thật có lỗi với Nhược Lô Ngục sau lưng...

Vũ La cũng thấy cảm giác không tệ, nhưng linh cơ đã cứu hắn một phen. Hắn không dám trở về chỗ cũ, thậm chí không dám lộ vẻ sướng rơn, làm như không biết gì cả, quay đầu chạy vào trong Nhược Lô Ngục.

Lúc xoay người, lòng hắn thầm nhủ, nữ nhân này nhìn bề ngoài không thấy gì, không ngờ hàng hóa cũng không tệ...

Mềm mại vừa tay, đàn hồi mà đầy đặn.

Bình thường Hắc Thủy Tiên đều khoác một thân trường quần lụa đen, nhìn qua bộ ngực hết sức bình thường. Sau chuyện này, Vũ La mới hiểu ra một chân lý: Nếu không điều tra thực tế, tuyệt không thể khinh suất kết luận.

Hắc Thủy Tiên tức tối cuồng bạo, Chu Cẩn cũng nổi giận ra khói lỗ tai.

- Nhị ca, đây là chỗ tốt mà các người định gả muội đó sao?

Chu Cẩn hừ lạnh một tiếng, xoay người định đi, Chu Hoành vội vàng giữ chặt nàng lại:

- Muội tử, hảo muội tử, muội khoan hãy nóng giận, nam nhân mà, người nào lại không có chút thói trăng hoa. Hơn nữa nam nhân vĩ đại như muội phu... à, như Vũ La, cũng giống như một đóa hoa, tự nhiên là thu ong hút bướm tới...

Chu Cẩn tức tới nỗi run lẩy bẩy, Chu Hoành vội vàng nói:

- Muội cũng đừng quên lần này phụ thân bảo chúng ta tới đây là có chuyện quan trọng, Nếu muội không sợ hiện tại trở về sẽ bị phụ thân nhốt ba tháng, vậy cứ đi đi.

Chu Cẩn thở hồng hộc một hồi, khó khăn lắm mới đè nén được lửa giận, rốt cục cảm thấy bị nhốt ba tháng đáng sợ hơn, bèn nói:

- Chuyện này bỏ qua, về sau các người không được nhắc tới chuyện gả muội cho hắn nữa.

Chu Hoành cười khổ, cũng không dám đáp ứng.

Vũ La chính là con rể mà cả nhà y chọn, y cũng không dám làm chủ một mình.

Hắc Thủy Tiên ở bên cạnh tỏ ra lạnh nhạt thờ ơ. Nữ nhân kia thật là hung hãn... Vũ La ngươi là tên sắc quỷ, dám ăn đậu hũ của lão nương, chờ xem lão nương bắt ngươi quỳ xuống đất liếm chân lão nương...

ủa, vì sao mình lại nghĩ tới chuyện này...

Hắc Thủy Tiên đỏ bừng mặt, vừa an ủi mình vừa rồi chỉ là nghĩ vẩn vơ, không phải thật sự khao khát như vậy, vừa tính toán ám hại Chu Cẩn.

Hắc Thủy Tiên thật là Độc quả Phụ, nàng có vài loại thủ đoạn có thể làm cho Vũ La cùng Chu Cẩn rơi vào tình trạng mập mờ bất minh bất bạch, tới lúc ấy...

Hắc Thủy Tiên cười thầm trong lòng, với tính tình của Chu Đại tiểu thư này, đến lúc ấy ắt sẽ liều mạng một mất một còn với Vũ La. Đến lúc đó Chu Hoành cũng phải sứt đầu mẻ trán, không còn lòng dạ nào lo tới chuyện Nhạc Băng Uyên.

Vũ La về tới Nhược Lô Ngục, sau khi chạy như điên một đoạn đường, đột nhiên bừng tỉnh ngộ:

- Kế sách này giỏi thật, quả nhiên không hổ là Độc quả Phụ.

Hắn đã hiểu ra, ngay từ đầu Hắc Thủy Tiên đã nhìn ra ý tứ của Chu gia với mình, cho nên mới cố ý diễn trò trước mặt Chu Hoành, không tiếc bại hoại danh tiếng, vì muốn làm cho giữa mình và Chu gia sinh ra ngăn cách.

Nói đi nói lại cũng là vì Nhạc Băng Uyên.

Thượng cổ tài liệu, thượng cổ pháp khí, thượng cổ linh đan, thượng cổ Dị Thú... Vũ La âm thầm gật đầu, vì những thứ này, Hắc Thủy Tiên làm chuyện gì cũng đều đáng giá.

Vài ngày sau, Nhược Lô Ngục trở nên đặc biệt khẩn trương, Đến lúc này vốn không cần phong tỏa tin tức nữa, cả Nhược Lô Ngục đều biết Nhạc Băng Uyên sắp sửa xuất thế, Diệp Niệm Am lệnh cho mọi người cẩn thận, một khi có tình huống khác thường lập tức thông báo.

nhưng đám ngục tốt cũng có tâm tư riêng của mình. Mọi người đều biết Nhạc Băng Uyên nguy hiểm, nếu Nhạc Băng Uyên mở ra, đám ngục tốt nho nhỏ bọn họ vào đó, nhất định chỉ còn đường chết. Tuy rằng ích lợi trong Nhạc Băng Uyên khiến cho người ta thèm nhỏ dãi, nhưng đám ngục tốt trong Nhược Lô Ngục vẫn biết tự lượng sức mình.

Cho nên mấy ngày nay ngoại trừ những người trực nhật, đám ngục tốt còn lại đều trốn trong chỗ ở của mình, không chịu ra ngoài.