Cho nên có người đề nghị như vậy, mọi người cùng kêu lên phụ họa, Quan Bạch Phượng cũng thuận thế nói:
- Được, cứ quyết định như vậy.
Nàng cũng bỏ qua nhân vật không quan trọng như Vũ La.
Sau khi mọi người tiến vào Xà Long sơn, Quan Bạch Phượng bèn nhắc nhở mọi người:
- Không nên coi thường Linh Vật này, ngoại trừ tốc độ rất nhanh, lực công kích của nó cũng hết sức hùng mạnh, ta cũng không muốn các vị có sơ xuất gì.
Mọi người làm thành một vòng tròn, chậm rãi tiến nhập Xà Long sơn. Núi này cũng là một danh lam thắng cảnh bên ngoài Lâm An thành, nhiều văn nhân mặc khách trong lịnh sử từng để lại không ít di bút.
Trong quá trình tìm kiếm, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một ít chữ khắc trên đá.
Mọi người tìm hết một vòng, không thu hoạch được gì.
Các tu sĩ có vẻ tức tối, Quan Bạch Phượng cũng có vẻ bó tay hết cách. Lúc này có một tên tán tu đứng ra, lấy tài liệu ngay tại chỗ, chém một gốc đào trăm năm tuổi, lấy phần thụ tâm trong gốc cây vót thành một thanh mộc kiếm nho nhỏ. Sau đó không biết y thi triển pháp thuật gì, linh quang toát ra trên đầu ngón tay, điểm vào thân mộc kiếm một chỉ, quát to một tiếng:
- Lên!
Mộc kiếm nọ lập tức bay lên, quay tròn một hồi, sau đó nhắm một hướng lảo đảo bay tới.
Tên tán tu kia thi triển pháp thuật này cũng không dễ chịu gì, đầu đầy mồ hôi, nghiến răng một cái:
- Mau đuổi theo.
Không cần y nói, Quan Bạch Phượng đã lập tức đuổi theo.
Thanh tiểu kiếm gỗ đào kia phân biệt phương hướng, quẹo trái rẽ phải, rất nhanh đã bay đến một cái khe núi, sau đó lao mạnh vào một tảng đá thăng tắp cao chừng mười trượng.
chỉ nghe bốp một tiếng, mộc kiếm va phải tảng đá lập tức gãy nát.
Lập tức bên trong tảng đá phát ra một luồng hào quang màu đỏ vô cùng mạnh mẽ, nháy mắt chiếu rọi phạm vi ngàn trượng, Hào quang lóe lên, khiến cho cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy, Những kẻ tu vi kém một chút trong số mọi người ở đây lập tức loạng choạng muốn ngã.
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, tảng đá nổ tung, vô số đá vụn bay vào người Quan Bạch Phượng đi đầu. Mỗi viên đá vụn như vậy có lực lượng rất hùng mạnh, Quan Bạch Phượng không thể không cẩn thận ứng phó, liên tục lui về phía sau.
mắt thấy đạo hồng quang nọ phóng vút lên cao, chuẩn bị phá không bay đi, Quan Bạch Phượng quát lớn:
- Chưa chịu động thủ, còn đợi khi nào? Đưa các ngươi tới đây, chính là muốn các ngươi ra sức vào lúc này!
Các tán tu thấy đạo hồng quang nọ giống như lưỡi đao xoay tròn liên tục, ngay cả đá vụn trên mặt đất cũng bị nó nghiền thành bụi phấn, Tuy rằng sợ hãi, nhưng cũng chỉ có thể nghiến răng xông lên, hy vọng có thể cầu được phú quý từ trong hiểm cảnh.
Vũ La lại đứng yên bất động, chăm chú nhìn mặt đất nơi tảng đá kia vừa nổ tung.
Trên mặt đất còn để lại một hố sâu, bên trong toát ra một làn khói màu xanh nhạt hết sức khó thấy, Vũ La thấy vậy thầm gật đầu, quả nhiên mình đoán không sai, dưới Xà Long sơn này có một linh mạch hùng hậu, Thiên Sinh Thần Thạch dừng ở nơi này cũng có nguyên do.
Xem ra Quan Bạch Phượng là vì truy tung Thiên Sinh Thần Thạch mà đến, Thiên Sinh Thần Thạch lại không trốn tránh nàng, sau khi phát hiện ra linh mạch kia bèn bay tới đây hấp thu.
Đám tán tu ào lên một lượt, ba người một tổ bao vây Thiên Sinh Thần Thạch vào giữa chặt chẽ. Các loại pháp bảo, pháp thuật tuôn ra như mưa, tuy rằng tu vi những tán tu này không ra gì, nhưng có thể lấy thân phận tán tu lăn lộn trên Tu Chân Giới, chắc chắn phải có một hai thủ đoạn giữ nhà, Lúc này tất cả liều mạng, đông người như vậy cũng tạm thời ngăn cản được Thiên Sinh Thần Thạch.
Lúc này Quan Bạch Phượng cũng đã giải quyết xong đám đá vụn bay về phía mình. Nàng liếc nhìn sang bên, chợt thấy Vũ La vẫn không nhúc nhích, cũng không tức giận, Vũ La ở đây cũng chỉ có một con đường chết, hà tất phải tức giận một người chết làm gì.
Nàng quát to một tiếng, trường quần màu lửa đỏ trên người hóa thành một bức màn lửa, rợp cả đất trời quét về phía đạo hồng quang kia.
Quan Bạch Phượng hết sức tự tin, bởi vì nàng tu luyện Bách Luyện Hỏa Y công của Không Động, công pháp thuộc tính Hỏa vốn là khắc tinh của Linh Vật như Thiên Sinh Thần Thạch này. Lúc trước nàng từng đánh cho khối Thiên Sinh Thần Thạch này đại bại chạy đi, rốt cục chạy tới Xà Long sơn này. Chẳng qua lúc ấy nàng chỉ có một mình, mà tốc độ của Thiên Sinh Thần Thạch quá nhanh, cho nên không ngăn được nó, Lần này có nhiều trợ thủ như vậy, nhất định phải đoạt nó vào tay cho bằng được.
Đám tán tu này đang cố gắng một cách vất vả, bị Thiên Sinh Thần Thạch phóng xuất từng đạo hồng quang đánh cho cả người lẫn pháp bảo loạng choạng tơi tả, suýt nữa không duy trì được vòng vây.
Quan Bạch Phượng dùng màn lửa quét một cái, hung hãn ngăn chặn tất cả hồng quang, xung quanh đám tán tu lập tức hết lời khen ngợi, đệ tử Cửu Đại Thiên Môn quả thật bất phàm.
Quan Bạch Phượng cũng có chút tự đắc, chợt nổi máu khoe khoang, gia tăng Bách Luyện Hỏa Y công lên tới đỉnh phong. Từng đợt lửa ngọn trông như sóng biển ập về phía Thiên Sinh Thần Thạch liên miên bất tuyệt, đốt cho hồng quang kêu lên những tiếng xèo xèo.
Đám tán tu xung quanh kết thành trận pháp, khống chế Thiên Sinh Thần Thạch bên trong, nhưng trận pháp lại thiếu một người, Lý Nguyên Hồng thấy vậy bèn nói:
- Vừa đúng thiếu một người, để cho Vũ La đi lên đi.
Đám tán tu xung quanh lại không đồng ý:
- Lão Lý, lúc trước đã nói, lần này là luận công chia thường. Chúng ta cố gắng rất lâu, mắt thấy thắng lợi sắp tới, tiểu tử kia không làm gì cả, chỉ cần tiến vào đứng cho đủ số, lại chia mất một phần công lao của chúng ta. Chuyện như vậy ngươi đừng nghĩ tới nữa, chúng ta quyết không làm.
Lý Nguyên Hồng cũng không làm sao được, đành phải liếc nhìn Vũ La ra vẻ xin lỗi. Y nhìn thấy Vũ La mỉm cười với mình, thình lình trong nháy mắt, nụ cười ấy đã đến sát trước mặt.
Lý Nguyên Hồng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Vũ La đã mở ra một đạo kết giới linh lực phòng ngự, bao phủ cả hai người vào trong.
Ngay sau đó Lý Nguyên Hồng lập tức nhìn thấy màn lửa của Quan Bạch Phượng bên ngoài nổ ầm ầm, hào quang màu đỏ lửa tung tóe đầy trời. Sau đó Thiên Sinh Thần Thạch bay lên cao, giống như thần vật ngạo nghễ thiên hạ, hóa hào quang bá đạo của nó thành từng thanh quang kiếm, chém giết hoành hành xung quanh.
Quan Bạch Phượng đứng mũi chịu sào, hét thảm một tiếng, trên người toát ra vài đóa huyết hoa, rơi thẳng xuống đất.
Những tán tu còn lại không thể nào chịu nổi, tuy rằng chỉ bị dư lực của vụ nổ quét trúng, nhưng cũng run rẩy toàn thân, chịu nội thương không nhẹ. Quang kiếm của Thiên Sinh Thần Thạch vừa quét qua, lập tức có ba người đầu mình chia lìa, số còn lại cuống quít lui về phía sau, trên người huyết quang chớp lóe, tất cả đều thọ trọng thương.
Duy chỉ có Lý Nguyên Hồng nhờ có Vũ La bảo vệ, cho nên không chút thương tích, Vũ La đẩy nhẹ một cái, Lý Nguyên Hồng tà tà rơi xuống đất. Sau đó hắn xoay người, xông lên nghênh đón Thiên Sinh Thần Thạch giữa không trung.
Lúc này hắn nhớ tới Cốc Mục Thanh. Nếu có Thiên La Địa Võng ở đây, bắt giữ Thiên Sinh Thần Thạch sẽ thoải mái hơn nhiều, nhưng không có Thiên La Địa Võng, Vũ La cũng chỉ có thể sử dụng biện pháp của mình.
Rào... Một con Thần Hỏa Phượng Hoàng phóng vút lên cao.
Thần Điểu Đồng Hoàn cũng là một món Phù Bảo, tuy rằng cấp bậc không cao, nhưng hùng mạnh hơn nhiều so với pháp bảo bình thường. Hơn nữa Quan Bạch Phượng không hề sai lầm, quả thật lửa có thể khắc chế Thiên Sinh Thần Thạch, chỉ có điều hỏa hậu Bách Luyện Hỏa Y công của nàng chưa đủ mà thôi.
Thần Điểu Đồng Hoàn hóa thành Thần Hỏa Phượng Hoàng bay liệng trên không, tám cái khoen sắt kêu lên loảng xoảng không ngừng. Lửa bùng lên bừng bừng, liên tục va chạm cùng đám quang kiếm của Thiên Sinh Thần Thạch, khiến cho những tiếng nổ ầm ầm vang lên liên tiếp, sau đó lửa và quang kiếm đồng thời biến mất.
Vũ La lại vung tay phát động Kỳ Lân Tý, Hắn không muốn để lộ Thiên Mệnh Thần Phù trước mặt những người ở đây, cho nên Kỳ Lân Tý chỉ thông qua lòng bản tay phun ra một luồng lửa đỏ trợ giúp Thần Điểu Đồng Hoàn, vây khốn chặt chẽ Thiên Sinh Thần Thạch.
Thiên Sinh Thần Thạch là Linh Vật, làm sao có thể bị áp chế một cách dễ dàng?
Thình lình hào quang bạo phát trên thân Thiên Sinh Thần Thạch, hung hăng bắn ra ngoài. Một đạo hào quang màu đỏ máu nổ tung, thanh âm chấn động thiên địa, làm cho đất rung núi chuyển. Thần Điểu Đồng Hoàn của Vũ La lập tức bị chấn bay lên cao, Thiên Sinh Thần Thạch vô cùng hung hãn, hóa hào quang màu đỏ máu kia thành mười tám thanh quang kiếm tiếp tục tấn công về phía Vũ La.