Tiên Tuyệt

Chương 168: Công phu sư tử ngoạm (thượng)

nhưng tới trước mặt Vũ La, nhìn thấy gương mặt kẻ thù mà mình hận thấu xương, Mộc Dịch Trạc lại cảm thấy do dự. Xin tội ư, xin tội với kẻ giết chết con mình sao... Vô cùng nhục nhã.

- Mộc Dịch Trạc, phải chăng ngươi muốn làm chậm trễ thời gian?

Đám tu sĩ sau lưng lại kêu lên, Mộc Dịch Trạc biết hôm nay tuyệt đối không có biện pháp tránh được nỗi nhục này, bèn buông tiếng than dài, nhắm mắt lại quỳ xuống, dập đầu một cái thật mạnh, chỉ nghe binh một tiếng vang lên, một phiến đá xanh lát sân đã bị y đập vỡ nát.

Máu tươi lập tức chảy từ trên trán Mộc Dịch Trạc xuống, nhưng nỗi đau này vẫn chưa bằng một phần vạn nỗi nhục trong lòng y.

Vũ La không biết thật giả, ra vẻ sững sờ nhìn Mộc Dịch Trạc:

- ngươi muốn làm gì vậy, ta chỉ muốn ngươi nói lời xin lỗi, nhận sai về mình mà thôi, cũng không bắt ngươi dập đầu tạ tội, toàn là do bọn họ nói...

Mộc Dịch Trạc choáng váng, giận tới nỗi hai mắt trợn trừng, một lúc lâu sau vẫn không hồi phục lại được.

Vũ La tiếp tục nói:

- Dù sao đi nữa, con ngươi cũng chết trong tay ta, rốt cục là ta cũng hơi quá đáng, có phải không?

Nếu như nửa câu trước, mọi người không biết thật giả, nửa câu sau vừa nói ra, tất cả mọi người đều biết nửa câu trước của Vũ La là cố ý.

Đám tu sĩ xung quanh khẽ rùng mình, thầm nghĩ vị phù sư Đại nhân này hết sức hung tàn, về sau trăm ngàn lần đừng trêu chọc hắn, bằng không Mộc Dịch Trạc sống không bằng chết trước mặt chính là tỷ dụ hết sức rõ ràng.

Mộc Dịch Trạc khẽ hự lên một tiếng, ộc ra một búng máu tươi, hai mắt nhắm nghiền, hôn mê tại chỗ.

Vũ La thản nhiên nói:

- Ta cũng không phải là lang trung, đừng bảo ta cứu y.

Hắn đã nói như vậy, ở đây còn ai dám đi tới cứu tỉnh Mộc Dịch Trạc?

Thủy Vi Hoa thầm than một tiếng, tiến lên khom người nói:


- Vậy... Vũ Đại nhân, chúng ta có thể đi được rồi chứ?

Vũ La cười, khôi phục gương mặt hiền lành, đáp lễ:

- Sư huynh không cần khách sáo, ngươi là sư huynh Cốc Mục Thanh, chúng ta là người một nhà, không cần khách sáo.

Tuy rằng Vũ La nói như vậy, nhưng mà toàn bộ Tu Chân Giới, ai dám không khách sáo với phù sư? Thủy Vi Hoa chỉ cười cười, thay cho chữ ‘mời’.

Lâu thuyền khổng lồ kia đáp xuống trong vườn hoa hậu viện, Trong vườn hoa này vốn trước đây hoa cỏ sum xuê, còn có một hòn già sơn không nhỏ, nhưng sau khi lâu thuyền đáp xuống, bất cứ vật gì cũng đã bị nghiền nát.

Trên lâu thuyền có năm tầng, mỗi tầng được lợp ngói lưu ly, dưới mái treo đèn lưu ly, nhìn qua vô cùng tráng lệ, hết sức xa hoa.

chỉ là chín đạo linh phù rất lớn đã vỡ nát, làm lộ ra chín lỗ hổng trống hoác, khiến cho dáng vẻ lâu thuyền tàn tạ khó coi, có thể nhìn ra mới vừa thất bại chạy về.

Thủy Vi Hoa tới dưới lâu thuyền bèn vung tay đánh ra một đạo pháp quyết, lập tức có một chiếc thang treo từ trên rơi xuống, Thủy Vi Hoa lại tỏ ra khách sáo, mời Vũ La lên thuyền.

Bên trong tầng thứ nhất có hàng chục tu sĩ đang ngồi đả tọa, Những người này ít nhiều đều bị hỏa độc lây nhiễm, đang ra sức vận công chống cự hỏa độc xâm nhập. Trong đó có một người, hơn phân nửa thân mình đã trở nên cháy đen, ngay cả mặt mũi cũng đã cháy mất hai phần ba.

Càng lên cao, nhân số càng ít, tu vi cũng càng cao, nhưng nơi này ai ai cũng bị hỏa độc lây nhiễm.

Vũ La chỉ nghĩ thoáng qua đã hiểu rõ ràng, những người có thể ngồi bên trong lâu thuyền toàn là chủ lực của lần chinh phạt này, hẳn vào phút cuối cùng mới ra tay.

Đạo Cửu U Ma Hỏa ở Ma Diễm cốc của Quỷ Lệ Danh chính là thủ đoạn giữ mạng cuối cùng của y, không đến mức vạn bất đắc dĩ, hẳn sẽ không vận dụng.

Hiển nhiên đến lúc phe Chính đạo vận dụng toàn bộ lực lượng này, Quỷ Lệ Danh mất thấy ngăn cản không được, lúc này mới dẫn động hỏa tuyền phản kích, Cho nên những người trong này trúng hỏa độc nặng nề hơn so với những đệ tử ngoài kia.

Trên tầng cuối, không gian bên trong to như vậy nhưng chỉ có ba vị lão nhân.

Tuy rằng không nhìn ra trên thân thể ba người có thương tích gì, nhưng Vũ La nhìn thoáng qua đã thấy, bên dưới ghế mà ba người đang ngồi, phàm là nơi nào tiếp xúc với thân thể bọn họ đều bị cháy đen.

Lẽ ra ba lão là trưởng lão Cửu Đại Thiên Môn tôn quý, tu vi thâm hậu vô cùng, nhưng hiện tại Vũ La lại không cảm giác được chút uy hiếp gì cả. Hiển nhiên là vì hỏa độc đang hoành hành trong cơ thể bọn họ, một thân công lực hùng hậu đã dồn nén trong cơ thể để áp chế hỏa độc.


Đây cũng không phải là kế lâu dài, một khi áp chế không được để hỏa độc bạo phát, lúc ấy càng khó chữa trị hơn nữa.

Hiển nhiên ba lão nhân này chính là ba vị trưởng lão Cửu Đại Thiên Môn chủ trì cuộc chinh phạt lần này.

Thủy Vi Hoa đang muốn dẫn kiến Vũ La cho tam lão, thình lình có tiếng bước chân vang lên, Bạch Thắng Kiếp chạy nhanh lên lầu, Thấy Vũ La, y hết sức bất ngờ:

- Vũ La, ngươi tới đây làm gì vậy, ở đây có chuyện của ngươi từ lúc nào vậy? Mau mau đi ra ngoài, không được quấy rầy ba vị trưởng lão tĩnh dưỡng.

Bạch Thắng Kiếp cùng Mộc Dịch Trạc mang linh dược tới đây. Trong số linh đan tạm thời góp nhặt mang tới, chia ra hai tên mỗi tên mang theo một nửa, mà số linh đan do Bạch Thắng Kiếp mang theo chính là linh đan đẳng cấp cao, hơn xa linh đan của Mộc Dịch Trạc.

Bạch Thắng Kiếp vừa tới đây lập tức chui vào lâu thuyền, vẫn chưa hề đi ra ngoài, cho nên chưa biết những chuyện xảy ra bên ngoài.

Cơ hội tốt có thể xuất đầu lộ diện trước mặt ba vị trưởng lão, đương nhiên y sẽ không đi ra ngoài.

Bạch Thắng Kiếp biết Thủy Vi Hoa chính là sư huynh của Cốc Mục Thanh, còn tưởng rằng Vũ La năn ni Thủy Vi Hoa dẫn kiến ba vị trưởng lão cho hắn. Cho nên vừa thấy mặt Vũ La lập tức quát tháo một trận, không chút khách sáo.

Y bị Vũ La đuổi cổ ra khỏi Nhược Lô Ngục, cho nên hiện tại không cần làm ra vẻ ngụy quân tử với Vũ La nữa, nói chuyện không chút khách sáo.

Vũ La cười lạnh một tiếng:

- Nếu ta đi rồi, vậy ngươi phải nhận lấy trách nhiệm...

Thủy Vi Hoa nghe vậy muốn khóc, vội vàng chạy tới giữ chặt Vũ La. Vừa rồi hắn ép một chút, suýt chút nữa làm cho đám tu sĩ bên ngoài làm ầm lên một trận, hiện tại lại ép lần nữa, không biết còn xảy ra chuyện gì đây.

Thủy Vi Hoa không để ý tới Bạch Thắng Kiếp, ôm quyền nói với ba vị trưởng lão:

- Ba vị Đại nhân, vị này là Tổng Lãnh Ban Đầu Nhược Lô Ngục Vũ La, hắn chính là một vị phù sư, hơn nữa còn có thể luyện chế linh phù giải độc, có thể giải được độc của Cửu U Ma Hỏa.

Bạch Thắng Kiếp lập tức tái mặt, nếu Vũ La thành phù sư, vậy mối thù của y bao giờ mới báo được đây? Bạch Thắng Kiếp là tên ngụy quân tử điến hình, ngày thường giả vờ khiêm tốn trước mặt mọi người, bao dung độ lượng, thật ra bụng dạ y hết sức hẹp hòi, có thù tất báo.

Vũ La mấy lần làm y mất hết mặt mũi, lại thêm chuyện Nam Cung Bảo lần trước, khiến cho y hận Vũ La thấu xương, vốn y nghĩ mình về Thẩm Phán Đình rồi, muốn trả thù Vũ La không dễ dàng gì, nhưng nếu Vũ La trở thành phù sư, ngay cả Chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn muốn động tới hắn còn phải cân nhắc một phen cho thật kỹ, Bạch Thắng Kiếp càng không có cơ hội.

- Thủy Tiên sinh, ngươi có lầm không, tiểu tử này là phù sư sao? Ta biết hắn một thời gian cũng không ít, vì sao lại không biết hắn là phù sư? Vũ La, chẳng lẽ ngươi mù quáng rồi sao, giả mạo người nào không giả, lại đi giả mạo phù sư?

Lúc này tâm thần Bạch Thắng Kiếp đã rối loạn, nói năng lộn xộn vô cùng, phản ứng đầu tiên của y chính là nghi ngờ Thủy Vi Hoa.

Thủy Vi Hoa xử sự đâu ra đó, nhưng không có nghĩa là y tốt tính. Ngược lại loại người như y chính là bề ngoài ôn hòa nhưng trong lòng vô cùng kiêu ngạo, nghe Bạch Thắng Kiếp nói như vậy bèn hừ lạnh một tiếng, không chút khách sáo phản kích:

- Thủy mỗ phục vụ ở Trưởng Lão hội đã mười năm, không ngu ngốc tới nỗi nói chuyện vô căn cứ, đa tạ Bạch thần bộ đã quan tâm.

Bạch Thắng Kiếp á khẩu không trả lời được, mắt thấy ba vị trưởng lão vừa rồi còn nói cười vui vẻ với mình, hiện tại không thèm nhìn tới mình lần nào, y biết mình lại thất bại về tay Vũ La lần nữa.