“Khụ khụ!” Phía sau có hai tiếng ho khan truyền đến.
Mục Cẩm ngẩng đầu nhìn thấy Lý Thâm ngồi trên càng xe.
Lý Thâm cười, nói: “Xem ra, đoạn đường kế tiếp vẫn chỉ có một mình ta đi rồi.”
Mục Cẩm chắp tay, nói: “Sư huynh yên tâm, ta sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt.”
Lý Thâm lộ ra vẻ mặt không vui: “Đừng nói như thể bần đạo gả con gái thế, tiểu sư đệ của ta là nam nhân, giờ thì nói là ngài chăm sóc đệ ấy, đến cuối cùng còn không biết ai chăm sóc ai. Những thứ khác bần đạo không nói nhiều, nếu Thái tử điện hạ để đệ ấy phải chịu uất ức, bất cứ lúc nào bần đạo cũng có thể đưa đệ ấy đi.”
“Lời sư huynh nói ta đã nhớ kỹ.”
Lý Thâm quay người vào thùng xe, mã phu đánh xe vung roi lên, ngựa trắng bước đi trên nền tuyết.
Từ sau khi Đông Linh xuống xe ngựa vẫn đứng từ xa nhìn hai người. Mạch Sương nhìn xe ngựa đi xa dần, quay lại nhìn vào ánh mắt Mục Cẩm, cùng nhau cười.
“Chúng ta về thôi.” Mục Cẩm nói.
“Đợi đã.” Mạch Sương nói. “Em đến biệt uyển ở ngoại thành ở tạm, nếu chàng có thời gian thì đến thăm em.”
Mục Cẩm biến sắc: “Cái này…”
“Điện hạ, xin hãy nghe em nói.” Mạch Sương giải thích. “Nếu chàng đưa em về một cách lộ liễu, Hoàng thượng biết được nhất định long nhan sẽ giận dữ, đến lúc đó phải chịu tội danh kháng chỉ bất tuân, cả hai chúng ta đều không trốn thoát. Chi bằng để em đến biệt uyển ở tạm, che giấu mọi người, khi thời cơ thích hợp rồi tính tiếp.”
Mục Cẩm ngẫm nghĩ, Mạch Sương nói cũng đúng, nếu dùng cứng đối cứng với Hoàng thượng, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, chẳng thà lùi một bước để cầu toàn.
Mục Cẩm đưa tay phủi những bông tuyết trên áo Mạch Sương: “Vậy được, chúng ta đến biệt uyển trước.”
Đông Linh chạy vội tới: “Còn em nữa, đừng quên em!”
Mục Cẩm nhìn tiểu nha đầu này, cười: “Tất nhiên là không.”
Hai thị vệ đi theo sau Mục Cẩm cũng tiến đến. Mục Cẩm và Mạch Sương cùng cưỡi một con ngựa, Đông Linh ngồi trên ngựa của một thị vệ trong số đó.
Trận đại tuyết rơi từ sáng sớm cuối cùng cũng ngừng lại, mây đen trên trời tản đi, lại đến lúc trời nắng đẹp.
Tới cửa biệt uyển, Mục Cẩm xuống ngựa, vươn hai tay định đỡ Mạch Sương xuống, bỗng nhiên hoa mắt, thân thể ngả sang một bên suýt thì ngã. Mạch Sương vội vàng xuống ngựa đỡ hắn, chỉ thấy sắc mặt hắn trắng bệch.
Mục Cẩm nhẹ giọng nói: “Ta không sao.”
Thật sự không có cách nào với hắn, tự nhốt mình trong phòng hai ngày không ăn cơm chỉ uống rượu, cơ thể không suy nhược mới là lạ, thật là biết cách làm khổ mình.
Mạch Sương dìu hắn, dặn dò Đông Linh: “Xuống bếp xem có nguyên liệu nấu ăn không, nấu chút đồ cho điện hạ.”
“Vâng, em đi ngay.”
Một thị vệ đi theo Đông Linh: “Để ta giúp.”
Không lâu trước đây Doãn phu nhân đã từng ở trong biệt uyển này, ngoại trừ rau củ tươi ngon ra, cái gì cần có đều có. Đông Linh dùng gạo và khoai lang nấu thành cháo khoai lang, cho Mục Cẩm lót dạ trước.
Mục Cẩm nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm hờ, cơ thể không còn sức lực, nhưng vẫn nắm chặt tay Mạch Sương, như sợ cậu chạy trốn vậy.
Đông Linh bưng hai bát cháo khoai lang nóng hổi đi vào, một bát là cho Mạch Sương: “Công tử, hai ngày nay cậu cũng không ăn được gì, ăn một bát cháo cho ấm người.”
“Ừ, lát nữa ta ăn.”
Mạch Sương thổi bát cháo cho đỡ nóng, nâng Mục Cẩm dậy, đút cho hắn ăn từng thìa một.
Chờ Mục Cẩm khôi phục sức lực đã là buổi tối. Mạch Sương đã sớm cho một thị vệ về nói với Trần bá rằng đêm nay Thái tử điện hạ không hồi phủ.
Còn chuyện mình vẫn đang ở biệt uyển chứ không rời kinh, Mạch Sương không muốn để những người khác biết.
Mục Cẩm ở biệt uyển một đêm, ôm người yêu, lĩnh hội niềm vui sướng mất mà lại có được.
Ngày hôm sau, Mạch Sương nói: “Mấy hôm nay chàng không quan tâm xử lý chính vụ, nhất định đã tồn đọng không ít công văn. Chàng về phủ trước đi, xử lý hết mọi công vụ cần xử lý, buổi tảo triều ngày mai, nhất định phải có mặt.”
“Em đang muốn đuổi ta đi.”
“Đây đâu thể coi là đuổi, nếu thật sự muốn đuổi, không chỉ có vậy thôi đâu.”
Mục Cẩm nói: “Vậy ta không đi, xem em đuổi ta thế nào.”
Mạch Sương điểm huyệt Mục Cẩm với tốc độ cực nhanh, Mục Cẩm trợn mắt ra nhìn: “Em…”
Mạch Sương gọi thị vệ đến, dặn dò: “Đưa điện hạ hồi phủ, phải bảo vệ chu toàn.”
“Vâng!”
Thị vệ đang định tiến đến, Mục Cẩm quát: “Lui ra!”
Thị vệ đi đến gần lại lùi lại, Mục Cẩm dở khóc dở cười nhìn Mạch Sương: “Ta về là được chứ gì, em giải huyệt đạo đi.”
Mạch Sương giơ tay điểm nhanh vào vai hắn. Mục Cẩm được giải huyệt rồi, ôm Mạch Sương hôn một cái vào trán: “Ngày mai ta lại đến thăm em.”
“Ngày mai điện hạ không cần đến. Ngày mai em định bế quan tu tập đạo pháp, trong vòng ba ngày sẽ không xuất quan, dù chàng đến cũng không gặp được em.”
Mục Cẩm bất mãn nhăn mặt: “Em cố ý làm vậy đúng không?”
Mạch Sương rời khỏi ngực hắn, nhìn hắn nói: “Điện hạ, chàng là Thái tử, nhất thiết đừng quên bổn phận của mình. Em đã lùi một bước, điện hạ cũng phải lùi một bước mới đúng.”
Mục Cẩm trầm ngâm một lúc, hơi mím môi nhìn cậu: “Được, nghe lời em.”
Mạch Sương cười, hôn một cái lướt qua môi hắn.
Trở về phủ Thái tử, Trần bá nói sáng sớm có công công tới đây, truyền khẩu dụ bảo hắn tiến cung. Lúc ấy Mục Cẩm không có trong phủ, thái giám kia nhờ Trần bá chuyển lời, đợi Mục Cẩm về thì bảo hắn tiến cung.
Mục Cẩm cũng không nôn nóng, trước hết là bố trí cho hai tiểu tư lần trước đã chăm sóc Doãn phu nhân, âm thầm tìm bọn họ đến nói chuyện, bảo bọn họ mang theo chút đồ giữ ấm và thức ăn đến biệt uyển hầu hạ Mạch Sương, cũng dặn dò luôn, nếu để lộ chuyện Mạch Sương đang ở biệt uyển ra ngoài, chắc chắn sẽ đẹp mặt.
An bài việc này xong xuôi, Mục Cẩm mới thay thường phục của Thái tử, tiến cung.
Mục Cẩm tiến cung, vừa mới vấn an xong, Hoàng đế đã lườm hắn, lạnh giọng hỏi: “Mấy hôm nay, rốt cuộc con đã điên đủ chưa? Tảo triều thì không đến, đến phủ truyền gặp còn để trẫm chờ cả buổi, con cũng phách lối quá đấy!”
Mục Cẩm thở dài thật sâu: “Nhi thần biết tội, xin phụ hoàng trách phạt.”
“Nói, mấy hôm nay con đi đâu làm gì, cái bóng cũng không thấy đâu.”
“Thưa phụ hoàng, nhi thần chỉ ra ngoài cho khuây khỏa thôi.”
“Ra ngoài cho khuây khỏa, tại sao không gặp trẫm xin nghỉ, mấy ngày liên tiếp không đến tảo triều, con tưởng cái triều đình này là nơi con muốn đến thì đến không muốn đến thì không đến à?”
“Nhi thần nhất thời hồ đồ nên quên mất chuyện này.”
Hoàng đế liếc hắn một cái, thở mạnh một hơi, mấy ngày nay, Mục Cẩm đã làm hắn thất vọng không ít.
Mục Cẩm chắp tay vào nói: “Phụ hoàng, nhi thần muốn khẩn cầu phụ hoàng một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Lúc trước phụ hoàng do dự nên phái vị tướng quân nào dẫn binh đến biên cảnh, không biết hiện giờ đã quyết định chưa?”
“Sao, con muốn tiến cử ai?”
Mục Cẩm nói: “Nhi thần là nam nhi hoàng thất, đã sống hoài suốt hai mươi năm, chưa từng một lần lên sa trường, thật sự hổ thẹn. Nhân lúc hiện giờ có cơ hội tốt, nhi thần muốn tự mình dẫn binh xuất trận, trải nghiệm tư vị dẫn binh tác chiến, xin phụ hoàng thành toàn.”
Mục Cẩm chủ động xin ra chiến trường, Hoàng đế hơi ngạc nhiên, nhưng vừa nghĩ tới chuyện Mục Cẩm chưa có kinh nghiệm nơi sa trường, cứ ra tiền tuyến như vậy, trong lòng không yên tâm: “Con đã suy nghĩ kỹ chưa, sa trường không giống triều đình, đó là nơi dùng đao thật thương thật, chỉ không chú ý một chút là có thể phải bồi thường cả tính mạng.”
Tâm ý Mục Cẩm đã quyết: “Nếu nhi thần đã quyết định, tất nhiên sẽ không sợ.”
Tuy rằng trong lòng Hoàng đế lo lắng cho an nguy của hắn, nhưng dù sao Mục Cẩm hiện không có kinh nghiêm thực chiến, sau này đăng cơ sẽ thiếu kinh nghiệm trong việc điều binh khiển tướng. Cứ suy nghĩ mãi, cuối cùng Hoàng đế vẫn đồng ý. “Vậy là tốt, con đã suy nghĩ kỹ rồi, trẫm cho phép con.”
“Tạ ơn phụ hoàng!”
Được sự đồng ý của Hoàng đế, Mục Cẩm bắt đầu chuẩn bị cho việc dẫn binh xuất chinh. Sau khi hồi phủ, việc đầu tiên là viết một bức thư, lệnh cho thị vệ bên cạnh lập tức mang đến biệt uyển.
Viên Ngọc Chi biết tin Mục Cẩm sắp dẫn binh xuất chinh, làm ầm một trận chắc chắn là điều khó tránh khỏi. Khó khăn lắm mới đuổi được Mạch Sương đi, giờ chính là khoảng thời gian để nàng và Mục Cẩm hâm nóng tình cảm, không ngờ hắn lại phải dẫn binh xuất chinh.
Lần này đi, không đến một năm cũng phải nửa năm.
Viên Ngọc Chi khóc lóc đi tìm Mục Cẩm: “Thái tử điện hạ, triều đình có nhiều vị tướng quân như vậy, chẳng lẽ đều chết cả rồi sao, tại sao chàng phải đích thân dẫn binh xuất chinh?”
“Là bản cung muốn đi!”
“Nhưng mà, sao Hoàng thượng có thể đồng ý chứ, chàng là Thái tử điện hạ, nếu có chuyện gì không hay xảy ra…”
Mục Cẩm không nghe nổi, quát lên: “Nàng câm miệng!”
Viên Ngọc Chi tự vả miệng một cái: “Là thần thiếp lắm miệng, chắc chắn điện hạ sẽ bình an vô sự.” Lập tức ôm cánh tay Mục Cẩm. “Nhưng mà, thần thiếp không muốn xa cách điện hạ lâu như vậy.”
Mục Cẩm rút cánh tay ra khỏi tay nàng, về chuyện lúc trước Viên Ngọc Chi đuổi Mạch Sương đi, hắn chưa kịp tính toán. Nhưng bây giờ Viên Ngọc Chi cứ quấn lấy hắn, hắn chỉ cảm thấy phiền phức không thôi.
Mục Cẩm hít sâu một hơi để mình trấn tĩnh lại, nhìn nàng, trầm giọng xuống: “Ngọc Chi.”
“Có thần thiếp.”
Mục Cẩm nói rất nghiêm túc: “Bản cung hy vọng nàng có thể gặp được một người thật sự yêu nàng, quan tâm nàng, ở bên nàng cả đời này, giống như bản cung và Mạch Sương vậy. Còn nữa, từ nay về sau, nếu nàng dám làm tổn thương Mạch Sương dù chỉ một chút, nhất đinh bản cung sẽ không lưu tình mà giúp cậu ấy đòi lại tất cả, ta nói được là làm được, nàng nghe rõ chưa?”
Sắc mặt Viên Ngọc Chi biến đổi, lập tức cúi đầu: “Điện hạ nói gì, thần thiếp không hiểu.”
“Thật ra, ngay từ đầu đã là sai lầm, ngay từ đầu bản cung đã không nên đồng ý hôn sự cùng nàng. Nàng lựa chọn gả cho bản cung cũng là sai lầm, nàng nên tìm một nam tử thật sự yêu nàng quan tâm nàng, như thế, cuộc sống của nàng sẽ an ổn hơn bây giờ nhiều.”
“Điện hạ…”
“Nàng còn trẻ, không nên bỏ lỡ thời gian ở trong phủ Thái tử của bản cung. Nếu gặp được một người như vậy, bản cung sẽ chúc mừng nàng.” Ngụ ý của Mục Cẩm vô cùng rõ ràng.
Viên Ngọc Chi lại bướng bỉnh đến cùng: “Không, thần thiếp đã gặp được rồi, đó chính là Thái tử điện hạ, cả đời này, thần thiếp sống là người của điện hạ, chết là ma của điện hạ!”
Mục Cẩm nghiêm mặt nói: “Nhưng người trong lòng ta, không phải nàng!” Cả cuộc đời này, Mục Cẩm hắn chỉ nhận định một mình Mạch Sương.
Viên Ngọc Chi nghe vậy, nước mắt tràn mi, dù thế nào cũng không ngừng được.
Ở bên kia, Mạch Sương nhận được thư của Mục Cẩm, biết được kế hoạch của hắn.