Sao lại không quan trọng? Nếu Thái tử điện hạ chỉ hư tình giả ý với Mạch Sương, mục đích chính là khiến cậu hy vọng rồi phải thất vọng, vậy thì ngay từ đầu đã không nên đến gần. Nếu không, sẽ chỉ là tổn thương khắp người thôi.
Thế nhưng, nữ nhân Viên Ngọc Chi kia bụng dạ nham hiểm, đa số những câu nói ra đều là châm ngòi ly gián, lúc này, rốt cuộc có nên tin không?
Đông Linh rối rắm trong lòng một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định đợi đến chiều, nhân lúc Mạch Sương vẽ tranh trong thư phòng thì lén chạy đến thư phòng của Mục Cẩm.
Mục Cẩm nhìn nha hoàn trước mặt, hắn không nhớ rõ tất cả nha hoàn trong phủ, thế nhưng nha hoàn bên cạnh Mạch Sương thì vẫn nhớ kỹ.
Không cần hỏi cũng biết, nha hoàn này lúc nào cũng suy nghĩ cho công tử nhà nàng, tự tìm đến đây, chắc chắn cũng là vì cậu.
Đông Linh mím môi, nhìn Mục Cẩm đang ngồi sau bàn, nói: “Nô tỳ muốn hỏi điện hạ một chuyện.”
“Nói đi, chuyện gì?”
Đông Linh chần chừ, đến cùng vẫn không biết có nên hỏi không. “Chuyện này, nô tỳ muốn, muốn…” Cắn môi, chung quy cũng không biết nên hỏi ra miệng như thế nào.
Mục Cẩm cười: “Bản cung nhớ, ngươi luôn nhanh mồm nhanh miệng, sao hôm nay lại ấp úng vậy?”
“Không phải, chuyện này, nô tỳ…” Vẫn ấp úng suốt, Đông Linh kiên trì đến cùng, nếu đã đến rồi, vậy thì cứ dũng cảm hỏi ra. “Nô tỳ đến tìm điện hạ, là muốn hỏi, điện hạ đối tốt với công tử, có phải là thật lòng không?”
Mục Cẩm hơi kinh ngạc khi nghe câu hỏi của nàng: “Sao lại hỏi vậy?”
“Vì, vì công tử nhà nô tỳ là nhi tử của Doãn Thừa tướng, mà điện hạ và Thừa tướng, hình như có thù oán.”
“Cho nên, ngươi nghĩ bản cung đối tốt với công tử nhà ngươi là hư tình giả ý?”
“Không phải, nô tỳ nghĩ là thật lòng, nhưng mà, nhưng mà nữ nhân họ Viên kia nói, điện hạ chỉ giả bộ với công tử.” Giọng nói càng về sau càng nhỏ dần, cho đến khi không thể nghe thấy.
Nghe vậy, Mục Cẩm nhíu mi: “Ngọc Chi nói vậy với ai?”
“Với công tử nhà nô tỳ.” Đông Linh nói nhỏ. “Cho nên, nô tỳ mới cả gan đến hỏi điện hạ.”
Ánh mắt Mục Cẩm sắc bén: “Cô ấy còn nói gì không?”
“Cô ta còn nói, điện hạ luôn coi công tử là gian tế, bây giờ đối tốt với công tử, cũng chỉ là để sau này làm công tử bị tổn thương sâu hơn.”
Ánh mắt Mục Cẩm phức tạp, quả thật hắn đã từng coi Mạch Sương là gian tế do Doãn Thăng sắp xếp cạnh hắn, nên cũng từng cảnh giác với cậu, thế nhưng, càng lúc hắn lại càng buông lỏng phòng bị, dường như đã quên mất điều đó vậy.
Đông Linh quỳ trên mặt đất, nói: “Điện hạ, nô tỳ biết Doãn Thừa tướng và điện hạ có nhiều thù oán, thế nhưng, công tử nhà nô tỳ tuyệt đối không phải người xấu. Điện hạ nghĩ lại xem, công tử nhà nô tỳ đã sống trong phủ Thái tử hơn nửa năm, đã bao giờ làm chuyện gì có lỗi với điện hạ chưa? Đã bao giờ làm điện hạ bị thương chưa? Vì vậy, xin điện hạ minh giám, xin đừng hiểu lầm người tốt.”
Mục Cẩm nhìn chiếc lư hương đang tỏa khói trắng nhè nhẹ đến mức xuất thần, nhớ lại nửa năm qua, Mạch Sương không chỉ không làm hại hắn, trái lại còn cứu hắn nhiều lần, nếu cậu thật sự muốn làm hại hắn, tuyệt đối sẽ không ba lần bốn lượt cứu giúp.
Đông Linh vẫn quỳ trên đất, một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy Mục Cẩm đáp lại, trong lòng nghẹn ngào, nói: “Nếu, nếu điện hạ không phải thật lòng với công tử nhà nô tỳ, xin điện hạ đừng tốt với công tử nữa. Công tử nhà nô tỳ có chuyện gì cũng giấu kín trong lòng, nhưng mà, không có nghĩa là công tử không quan tâm.”
Mục Cẩm nhìn nha hoàn đang quỳ, tuy ngữ khí có vẻ đại nghịch bất đạo, thế nhưng thực sự không thể làm người ta tức giận được. Mục Cẩm nhướng mi, kỳ quái hỏi: “Ngươi có vẻ rất hiểu cậu ấy?”
“Cũng, cũng không phải, chỉ là bình thường công tử không thích nói chuyện, nên nô tỳ đoán thôi.”
Mục Cẩm cười nhẹ, người như Mạch Sương, mà bên cạnh có một nha hoàn như thế, vậy thì bình thường sẽ là cảnh tượng thế nào đây?
Nha hoàn vừa quỳ trên đất đã ra ngoài, Mục Cẩm tựa lưng vào ghế, trên tay là một quyển tấu chương, nhưng không thể xem tiếp nữa. Bỏ công văn trên tay xuống, dứt khoát đứng dậy về phòng.
Đẩy cửa ra, trong căn phòng sáng bừng ánh nến không có người kia, vào gian trong, vẫn không có. Cậu vẫn chưa về?
Quay lưng lại, người muốn tìm đã xuất hiện ở cửa, quần áo trắng hơn tuyết, trên khuôn mặt tuyệt mỹ là thần sắc đạm mạc điềm tĩnh, dường như trên đời này không có thứ gì có thể tạo thành gợn sóng trong lòng cậu.
Mục Cẩm ngây ra nhìn cậu một lúc, rồi bước nhanh đến, kéo cậu từ ngoài cửa vào phòng, đóng cửa ngăn cản những cơn gió lạnh bên ngoài. Cũng tự nhiên bao bọc bàn tay lạnh ngắt của cậu trong lòng bàn tay mình: “Không phải đã nói, lúc ra ngoài phải khoác áo lông cáo à. Lời này, em bỏ ngoài tai?”
Mạch Sương dịu giọng: “Cả ngày đều ở trong phủ, đâu có ra ngoài.”
“Bên ngoài trời băng đất tuyết, thể chất em vốn lạnh, dù chỉ ra khỏi phòng cũng phải khoác.”
“Không sao đâu.”
Mục Cẩm nhìn cậu, hôm nay Viên Ngọc Chi nói những lời kia với cậu, chẳng lẽ trong lòng cậu không để ý? Hay là đúng như Đông Linh nói, cậu chỉ giấu kín trong lòng không biểu hiện ra ngoài?
“Mạch Sương.”
“Có thần.”
Mục Cẩm nhìn cậu không chớp mắt: “Nói cho ta biết, hôm nay Ngọc Chi nói gì với em?”
Mạch Sương hơi há miệng, rồi cười nhẹ: “Từ khi nào mà điện hạ quan tâm chuyện này?”
Trên mặt Mục Cẩm thì hoàn toàn không thấy nét cười, hắn vẫn nhìn cậu chăm chú, muốn tìm ra một chút cảm xúc khác thường từ trên mặt cậu: “Cô ấy nói với em, ta chỉ coi em là gian tế Doãn Thăng phái tới, đối tốt với em, chẳng qua là để làm em tổn thương? Đúng không?”
Ánh mắt Mạch Sương hơi dao động, điềm tĩnh nói: “Thì đã sao? Điện hạ cũng từng nói, cô ấy nói cái gì dễ nghe, thần sẽ nghe, không dễ nghe, thần coin ha gió thoảng bên tai.”
“Vậy, trong lòng em, có một chút nào đau lòng buồn khổ không?”
“Tại sao phải đau lòng?”
Mục Cẩm cau mày: “Nếu cô ấy nói thật, ta thật sự coi em là gian tế, tốt với em chỉ là hư tình giả ý, lẽ nào em không đau lòng?”
Mạch Sương hơi cúi đầu xuống: “Không có.”
Mục Cẩm bóp cằm cậu bắt cậu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đáy mắt cậu, nói: “Em nhìn vào mắt ta, nói cho ta biết, dù em biết ta hư tình giả ý với em, em cũng không quan tâm!”
Mạch Sương cầm cổ tay Mục Cẩm, hơi dùng chút lực, Mục Cẩm không chịu được đau phải buông tay ra. Mạch Sương cũng buông cổ tay hắn, nói: “Trái tim điện hạ nằm trên người điện hạ, người muốn thật lòng, hay muốn hư tình giả ý, thần đều không thể làm gì. Nếu đã vậy, thần đâu cần quan tâm.”
Nghe xong, trong lòng Mục Cẩm không biết nên thấy may mắn hay là tức giận. Mạch Sương không quan tâm có bị tổn thương hay không, nhưng trong tư tâm hắn hy vọng cậu có thể để ý, tối thiểu cũng cho hắn biết trong lòng Mạch Sương có hắn hay không.
Trong phòng im lặng rất lâu, hai người đứng đó, không ai nói gì.
“Không còn sớm nữa, điện hạ nghỉ ngơi đi.” Mạch Sương lên tiếng phá vỡ trầm mặc.
Mục Cẩm vẫn đứng im, Mạch Sương đi lướt qua hắn, cánh tay bị cầm, bên tai truyền đến giọng nói của hắn: “Ban đầu, đúng là ta từng cảnh giác với em, cũng từng hận em.”
Mạch Sương không nói gì.
“Có điều, không biết từ khi nào, sự cảnh giác đó dần dần phai nhạt.” Mục Cẩm cười tự giễu. “Thậm chí, bây giờ nghĩ lại, dù em thật sự muốn làm hại ta, ta cũng chấp nhận.”
Mạch Sương nghiêng đầu nhìn hắn: “Điện hạ muốn giải thích điều gì?”
Mục Cẩm cũng quay sang đối diện với cậu: “Em nói xem, rốt cuộc ta muốn giải thích điều gì?”
“Điện hạ không nói, sao thần biết được.”
Mục Cẩm cười nhẹ: “Em đang lôi kéo ta nói ra?”
“Có sao?”
“Đương nhiên là có, nghe ra được mà.”
“Điện hạ có nói hay không là do điện hạ quyết định, người ngoài sao có thể…” Còn chưa nói xong, môi đã bị chặn, lời muốn nói ra bị ngăn trong cổ họng, khuôn mặt Mục Cẩm cách gần đến mức không thể gần hơn được nữa.
Hơi rời ra, Mục Cẩm nhướng mi nói: “Nếu em muốn biết, vậy để ta làm cho em biết, thế nào?”
Mạch Sương chưa kịp nói gì, môi lại bị chặn, hai tay Mục Cẩm vòng quanh, không ngừng siết chặt.
Đông Linh bưng nước nóng tới đúng lúc nhìn thấy cái bóng in trên cửa, tập trung nhìn thật kỹ, sau khi xác nhận là Thái tử điện hạ và công tử nhà mình, mặt đỏ lên, chậu nước nóng trên tay suýt thì bị đổ, vội vội vàng vàng quay người rời đi.