Một câu nói như lời thề son sắt lướt qua trong đầu: “Ta không thích nam nhân!”
Muc Cẩm như bị giật điện buông Mạch Sương ra, lảo đảo lùi ra sau mấy bước, trong miệng vẫn đang thở dốc từng hơi.
Trên mặt xuất hiện một vệt đỏ hiếm thấy, Mục Cẩm luống cuống chân tay lấy quần áo mặc vào. Mạch Sương giữ tay hắn: “Điện hạ, thay thuốc trước hẵng mặc.”
Mục Cẩm nhìn cậu một cái, vẻ mặt đối phương vẫn bình thường, như không có chuyện gì xảy ra vậy. Còn mình thì tim đập thình thịch, lúng ta lúng túng. “Bản cung tự thay thuốc, ngươi ra ngoài trước.”
Mạch Sương im lặng một lúc: “Thần cáo lui.”
Mạch Sương ra ngoài rồi, trong phòng chỉ còn lại một mình Mục Cẩm. Ngồi xuống giường, một lúc lâu sau mà tâm tình vẫn chưa hồi phục, vừa rồi, rõ ràng hắn có phần mất kiểm soát. Đến cả bản thân cũng không hiểu, tại sao đột nhiên lúc ấy lại ôm cậu, lại còn muốn tiến thêm một bước.
Khi ở Kỳ Châu đã điều một quan viên đến Linh Châu tạm thời giữ chức Thứ sử, Mục Cẩm vừa dưỡng thương ở Linh Châu, vừa xử lý những chuyện lớn lớn bé bé của Linh Châu.
Đợi đến khi vết thương tốt hơn nhiều, mới về kinh phục mệnh. Chuyện lùng bắt Lưu Phó Sơn và điều tra vụ án này kỹ càng hơn thì giao cho bộ Hình.
Về phủ Thái tử, còn chưa xuống khỏi xe ngựa, đã nghe thấy tiếng gọi của Viên Ngọc Chi.
“Mục Cẩm ca ca!”
Viên Ngọc Chi chạy đến, khi thấy Mạch Sương cũng xuống xe ngựa thì thay đổi sắc mặt, sao hắn lại về cùng Mục Cẩm ca ca?
Nhưng rất nhanh đã coi như không thấy, chạy đến cạnh Mục Cẩm, vươn hai tay ôm hắn, vùi cả người vào lòng hắn: “Mục Cẩm ca ca, muội rất nhớ huynh.”
Mục Cẩm hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Mạch Sương, lùi lại tạo một khoảng cách với Viên Ngọc Chi, nói: “Không phải bản cung nói rồi sao, phải chú ý thân phận của mình.”
Viên Ngọc Chi cầm tay Mục Cẩm làm nũng: “Nhưng mà, gần nửa tháng không gặp huynh, muội thật sự rất nhớ huynh.”
Mạch Sương đi vào trong phủ, bước chân không nhanh không chậm, lão quản gia đi đến trước mặt vấn an: “Thái tử phi đi đường vất vả!”
Mạch Sương cười nhẹ gật đầu với ông, coi như đáp lễ.
Mục Cẩm nhìn theo bóng dáng màu trắng kia, ánh mắt cũng đi theo vào trong.
“Mục Cẩm ca ca, mấy hôm nay huynh có nhớ muội không?”
Mục Cẩm nhìn người cứ dính chặt vào mình: “Muội buông tay trước, bản cung mệt rồi, muốn đi nghỉ.”
Viên Ngọc Chi nghe lời buông tay ra. Mục Cẩm bước vào trong phủ, người bên cạnh cũng đi theo, trên mặt mang vẻ xấu hổ nói: “Mục Cẩm ca ca, mấy ngày nữa là trung thu rồi, huynh còn nhớ không?”
“Bản cung biết.”
Viên Ngọc Chi lại hiểu câu này của Mục Cẩm nghĩa là hắn biết hôn sự của hai người tới gần, trong lòng thầm vui sướng. Kết quả là bày ra dáng vẻ quan tâm săn sóc nói: “Huynh đi đường xa chắc chắn là rất mệt, mau đi nghỉ đi.”
Mục Cẩm đi ngay đến thư phòng, sắp xếp lại chút chuyện lớn bé của Linh Châu, viết một tấu chương định ngày mai sẽ tiến cung dâng cho Hoàng thượng.
Chờ đến khi xong xuôi, trời đã nhá nhem tối.
Mục Cẩm vào phòng ăn, không thấy Mạch Sương đâu. Hạ nhân lần lượt bưng thức ăn lên, Mục Cẩm nhìn cả bàn đầy đồ ăn, nhưng không có khẩu vị.
Trên đường về kinh, mỗi một bữa cơm đều ăn cùng Mạch Sương, đột nhiên bây giờ chỉ còn một mình, có phần không quen.
“Đi gọi Thái tử phi chưa?” Mục Cẩm thuận miệng hỏi một nha hoàn đứng gần.
“Vừa rồi có người đi gọi, nha hoàn hầu hạ nói Thái tử phi vẫn đang tắm.”
Mục Cẩm không hỏi nữa, cầm đũa gắp một miếng thịt cho vào miệng, chỉ cảm thấy mùi vị nhạt nhẽo, khó mà nuốt được.
Ăn được một nửa, Mạch Sương mới đến.
Mấy món chay lập tức được mang lên, Mạch Sương ngồi xuống. Mục Cẩm vươn đũa gắp rau trong đĩa trước mặt Mạch Sương, bỏ vào miệng nhai mấy cái, phát hiện rau còn ngon hơn cả thịt cá.
Hôm sau, Mục Cẩm hạ triều lập tức đến Ngự Thư phòng diện thánh, bẩm báo lại vụ án quan ngân bị cướp ở Linh Châu cho Hoàng thượng.
Hoàng đế xem tấu chương của Mục Cẩm xong, gập mạnh lại ‘đùng’ một tiếng, tức giận nói: “Nực cười, một Thứ sử nho nhỏ ăn hối lộ trái pháp luật thì chưa nói, còn dám lừa trên dối dưới, quả đúng là vô pháp vô thiên!”
Mục Cẩm đứng trước ngự án nói: “Phụ hoàng bớt giận.”
Hoàng đế đặt tấu chương trên tay sang một bên, nhìn Mục Cẩm hỏi: “Việc truy nã Lưu Phó Sơn có manh mối gì chưa?”
“Thưa phụ hoàng, nhi thần đã hạ lệnh truy nã ở các châu các huyện, có cả bộ Hình hỗ trợ, rất nhanh sẽ có thể bắt hắn về quy án.”
Hoàng đế hỏi: “Vậy tung tích của ba mươi vạn lượng quan ngân thì sao?”
“Nhi thần chưa điều tra được, nhưng theo nhi thần thấy, Lưu Phó Sơn vẫn có vây cánh khác ở kinh thành.”
“Sao nói vậy?”
“Trên đường vận chuyển, quan ngân được quan binh trông coi nghiêm ngặt, trước khi gặp nạn ở Linh Châu chưa hề gặp phải tình huống bất ngờ nào. Theo nhi thần đoán, khi quan ngân còn ở kinh thành đã bị kẻ khác tráo đổi. Lưu Phó Sơn và vây cánh của hắn trong ngoài tiếp ứng, tạo ra tình huống giả quan ngân bị cướp.”
Hoàng đế ngẫm nghĩ, gật đầu nói: “Nói rất có lý. Có điều, nếu muốn người trong thiên hạ tin phục, nhất định phải có chứng cứ xác thực.”
Mục Cẩm chắp tay nói: “Nhi thần hiểu, hiện giờ chưa điều tra rõ chân tướng, nhi thần khẩn cầu phụ hoàng cho phép nhi thần âm thầm điều tra chuyện này trong kinh thành.”
Hoàng đế vô cùng hài lòng nhìn nhi tử của mình: “Con chủ động xin điều tra, trẫm sẽ cho phép con tiếp tục điều tra chuyện này.”
“Tạ ơn phụ hoàng.”
Hoàng đế đứng dậy, đi vòng qua ngự án đến trước mặt Mục Cẩm, nâng tay vỗ lên vai hắn, mỉm cười nói: “Quả nhiên trẫm không nhìn lầm, con không làm trẫm thất vọng.”
Ra khỏi Ngự Thư phòng, đúng lúc gặp Lục Vương gia Triết Khám.
“Nhiều ngày không gặp Thái tử điện hạ, vẫn khỏe chứ?” Lục Vương gia Triết Khám cười hỏi.
Vẻ mặt Mục Cẩm không chút thay đổi: “Đa tạ hoàng huynh quan tâm, bản cung rất khỏe.”
Triết Khám quan sát hắn từ trên xuống dưới: “Bản vương thấy mặt mày điện hạ tái nhợt, sợ là không khỏe lắm đâu.”
“Bản cung thấy được khuôn mặt không muốn thấy nên mới vậy, đã quen rồi, chắc hoàng huynh chưa phát hiện ra thôi.”
“Vậy sao?” Triết Khám như cười như không, rồi hít sâu một hơi. “Bất kể thế nào, hiện giờ ngươi là Thái tử, cần phải chú ý sức khỏe.”
“Hoàng huynh không cần lo lắng, bản cung nhất định sẽ tự bảo trọng mình.”
Ánh sáng trong mắt Triết Khám thu liễm lại, làm như vô tình nhắc tới: “Nghe nói lần này ngươi phá được vụ án quan ngân bị cướp, bắt được kẻ đứng sau, đúng là đáng chúc mừng.”
“Vừa khéo thôi.”
“Vậy mà bản vương lại hy vọng có thể vừa khéo một lần, được thể hiện trước mặt phụ hoàng.”
Mục Cẩm không có kiên nhẫn để tiếp tục nói linh tinh với hắn, nói: “Bản cung còn có việc, đi trước.”
Đang định đi, Triết Khám vẫn nói tiếp: “Phải rồi, dạo này bản vương say mê đạo pháp, đã đọc mấy cuốn sách mà vẫn không thu hoạch được gì, hôm nào đó muốn đến phủ Thái tử học hỏi Thái tử phi. Thái tử điện hạ sẽ không để ý chứ.”
Mục Cẩm thẳng lưng, khoanh tay nói: “Nếu hoàng huynh thích, sao bản cung lại để ý.”
Triết Khám cong môi: “Nếu đã vậy, bản vương yên tâm rồi.”
Mục Cẩm phất tay áo rời đi, đến tẩm cung Hoàng hậu thỉnh an.
Về phủ, Thượng thư lệnh Viên Canh đã chờ được một lúc lâu.
Thượng thư lệnh Viên Canh tươi cười khắp mặt, nói mấy hôm nữa là trung thu, nên đến đây tặng chút quà mọn.
Hai người ngồi trong chính sảnh, ban đầu còn nói về chuyện quan ngân bị cướp ở Linh Châu. Viên Canh nói: “Bề ngoài trông chuyện này giống một vụ cướp tiền bình thường, không ngờ điện hạ chỉ vừa điều tra lại điều tra được cả tham quan ô lại. Thần bội phục, bội phục.”
“Cữu cữu quá khen, nếu không phải Lưu Phó Sơn tự để lộ, chắc bản cung không thể phá giải nhanh như vậy.”
“Bất luận thế nào, vụ án này được phá, công lao lớn là của điện hạ.”
Nếu nói đến công lao thì còn có một người khác, chính là Mạch Sương. Nếu cậu không xuất hiện đúng lúc để cứu hắn thoát khỏi móng vuốt của con dơi, sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, thật không dám nghĩ đến.
“Hôm nay thần đến ngoại trừ việc tặng quà, còn một chuyện khác, muốn bàn bạc với điện hạ một chút.”
“Mời cữu cữu nói.”
Viên Canh cười nói: “Thật ra, là về chung thân đại sự của tiểu nữ.”
Mục Cẩm ngẩn ra, giống như bây giờ mới nhớ đến hôn ước với Viên Ngọc Chi. Mấy tháng trước, hắn từng hoãn hôn sự đến sau trung thu. Hiện giờ cách trung thu chỉ còn mấy ngày, đúng là thời gian thấm thoắt thoi đưa.
Quyết định hôn ước với Viên Ngọc Chi, đều do một tay Hoàng hậu tác hợp. Trong lòng Mục Cẩm vốn không có ý trung nhân, cũng không muốn làm trái ý Hoàng hậu, nên trước đây đã đồng ý.
Nhưng giờ nghĩ đến việc phải cưới Viên Ngọc Chi về, lại cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
Viên Canh thấy Mục Cẩm chần chừ lâu như vậy mà không nói gì, thuận tiện nói: “Ngày mười hai tháng sau là ngày hoàng đạo, điện hạ thấy sao?”
Ánh mắt Mục Cẩm tối lại: “Không giấu cữu cữu, đằng sau vụ án quan ngân bị cướp ở Linh Châu còn có rất nhiều liên lụy, bản cung vẫn muốn tiếp tục âm thầm điều tra.”
Viên Canh hiểu ý ngay, lập tức cố cười nói: “Điện hạ chuyên tâm vì quốc sự, quả đúng là cái phúc của dân chúng thiên hạ.”
“Chỉ là bổn phận thôi.” Mục Cẩm cũng thấy hơi có lỗi khi lại trì hoãn hôn sự: “Gần đây đều phải đặt hết tâm tư vào chuyện này, mong cữu cữu thông cảm.”
Trên mặt Viên Canh có chút xấu hổ: “Thần hiểu, chuyện của tiểu nữ cứ tạm thời gác lại, điện hạ chuyên tâm lo liệu chính sự là được.”
Mục Cẩm áy náy trong lòng: “Đa tạ cữu cữu.”
Đúng như dự đoán, hôm sau Viên Ngọc Chi lại đến phủ Thái tử. Nhưng nằm ngoài dự đoán, Viên Ngọc Chi không hề khóc lóc.
Mang theo bánh trung thu tự tay mình làm cho Mục Cẩm nếm thử, Mục Cẩm ăn một miếng, nói: “Làm rất ngon.”
Viên Ngọc Chi cầm tay Mục Cẩm, nói: “Vậy sau này năm nào muội cũng làm bánh trung thu cho Mục Cẩm ca ca ăn.”
Mục Cẩm dừng một chút: “Thật ra, trên đời này còn có rất nhiều người tốt đáng để muội làm vậy vì người đó.”
“Không!” Viên Ngọc Chi cầm tay Mục Cẩm chặt hơn. “Trên đời này không còn ai tốt hơn Mục Cẩm ca ca hết!”
“Muội không đi làm quen, sao biết được?”
“Biết chứ, đương nhiên là biết, muội thích Mục Cẩm ca ca, trong mắt muội, không ai tốt hơn huynh.”
Nàng chấp nhất như vậy, Mục Cẩm thật sự thấy đau đầu. Trước đây không ghét hôn sự với Viên Ngọc Chi, giờ lại bài xích thế này, đến cả hắn cũng không biết mình thay đổi từ bao giờ.
Viên Ngọc Chi đứng ôm Mục Cẩm từ phía sau, vùi mặt vào cổ hắn: “Muội có thể chờ, lâu đến mấy cũng chờ được, dù sao, nhất định Mục Cẩm ca ca sẽ cưới muội mà.”
Mục Cẩm chau mày sâu hơn, bỏ tay nàng ở trước ngực mình ra: “Muội về trước đi, bản cung còn chuyện phải làm.”
Viên Ngọc Chi rút tay lại: “Vậy muội không làm phiền Mục Cẩm ca ca nữa.”
Viên Ngọc Chi đi rồi, một mình Mục Cẩm ngồi trong phòng, nhìn lướt qua bánh trung thu trên bàn, trong lòng trăm mối ngổn ngang.