Không lâu sau, lại có người gõ cửa.
Mục Cẩm thuận miệng bảo đi vào, cửa được đẩy ra từ từ. Một nam tử mặc trung đan hồng nhạt đứng ngoài cửa, mái tóc đen để xõa trên vai, cổ áo mở rộng, lộ ra xương quai xanh trắng ngần. Bên dưới trung đan, dường như không mặc gì hết, chân trái thon dài trắng bóc như ẩn như hiện ở chỗ xẻ trên áo ngoài.
Người này dù đẹp, nhưng lại mang vẻ nữ khí.
Nam tử mặc y bào hồng nhạt kia đi vào trong phòng, đến trước mặt Mục Cẩm, nói: “Phù Xuân tham kiến Thái tử điện hạ.”
Ngay cả trong giọng nói cũng có vẻ lẳng lơ.
Mục Cẩm hơi chau mày: “Ai bảo ngươi tới?”
“Là Lưu đại nhân.”
“Hắn nói gì với ngươi?”
“Lưu đại nhân nói mấy hôm nay điện hạ bôn ba mệt nhọc, dặn Phù Xuân hầu hạ điện hạ cho tốt.”
Mục Cẩm đỡ trán, hiện giờ chắc tất cả người trong thiên hạ đều nghĩ hắn có ham thích đoạn tụ. Hắn không thích nam nhân, nhưng người này là do Thứ sử Linh Châu sắp xếp, dù thế nào Mục Cẩm cũng phải nể mặt.
Khi Mục Cẩm nói chuyện cũng không thèm nhìn hắn: “Biết xoa bóp vai không?”
“Biết.”
“Vậy xoa bóp vai cho bản cung.”
“Vâng.” Phù Xuân đi vòng ra phía sau Mục Cẩm, giơ tay lên xoa bóp đúng tiêu chuẩn. Mục Cẩm cầm sách đọc tiếp, nhưng trên cơ thể của nam tử phía sau có một mùi hương nồng đậm, làm hắn hơi phản cảm.
Trên người Mạch Sương cũng có một mùi hương thoang thoảng dìu dịu, nhưng hương vị đó khiến người ta cảm thấy an bình, giống như đặt mình trong núi thẳm rừng sâu vậy.
Mục Cẩm giở một trang sách, bỗng nhiên trên cổ có một chút lành lạnh, là ngón tay của Phù Xuân. Hắn không quan tâm, tiếp tục đọc sách, nhưng ở cổ luôn bị ngón tay hơi lạnh cố ý vô tình chạm vào, hiển nhiên là đang khiêu khích.
Ấn đường Mục Cẩm tối lại: “Được rồi, đi xuống đi.”
Phù Xuân dừng tay: “Phù Xuân xoa bóp không thoải mái sao?”
“Không phải.”
Phù Xuân mím nhẹ đôi môi đỏ mọng, giọng nói yêu mị vang lên: “Phù Xuân không chỉ biết xoa bóp vai, mà còn có sở trường khác, bảo đảm điện hạ sẽ thoải mái.”
Ấn đường Mục Cẩm biến thành màu đen: “Đi xuống, đừng để bản cung nói lần thứ ba.”
Tim Phù Xuân giật nảy một cái: “Vâng, Phù Xuân cáo lui.” Vội vàng đi ra ngoài.
Hắn đi rồi, Mục Cẩm cảm thấy không khí dễ chịu hẳn lên.
Đêm hôm đó, hắn có một giấc mơ.
Trong giấc mơ, Mạch Sương trần trụi nằm bên dưới hắn, đôi môi mọng nước thêm phần hồng nhuận hơi mở ra thở gấp, đôi mắt như ngọc lưu ly dường như ngập tràn ánh nước, hai bên má ửng lên màu đỏ hây hây, Mục Cẩm vuốt ve mặt cậu, đôi môi chạm vào môi cậu. Triền triền miên miên, không ngừng hút nước miếng trong miệng cậu.
Khi tỉnh lại, mới phát hiện là một giấc mộng, lại còn là mộng xuân, cùng với Mạch Sương. Ngực vẫn đang phập phồng kịch liệt, hạ thân hơi ẩm ướt, Mục Cẩm ngồi dậy, cũng không thấy mất mặt, trái lại còn thấy trống ngực đập dồn.
Sau đó nhớ lại, hương vị trong mơ, thật ngọt.
Tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, Mục Cẩm thần thanh khí sảng đi vào chính sảnh của phủ Thứ sử.
Lưu Phó Sơn tiến đến vấn an: “Hạ quan tham kiến điện hạ.”
“Miễn lễ.”
“Không biết đêm qua điện hạ ngủ ngon không?”
Mục Cẩm lại nhớ đến giấc mơ đêm qua, đáp lại: “Rất ngon.”
“Vậy thì hạ quan yên tâm.”
Liếc sang người bên cạnh, Mục Cẩm nghiêm mặt nói: “Phái thêm mấy người cho bản cung, bản cung muốn đích thân đi điều tra.”
“Hạ quan đi bố trí ngay cho điện hạ.”
Mục Cẩm lại đi đến nơi xảy ra chuyện quan ngân bị cướp, muốn tìm ra chút ít manh mối còn sót lại.
Bận rộn cả một ngày, vẫn không có thu hoạch gì.
Người được phái đến núi Lăng Vân đã trở về, nói: “Khởi bẩm điện hạ, hiện tại Thái tử phi vẫn đang ở Lăng Vân quán.”
Mục Cẩm nghe xong, trong lòng vô cùng khó chịu, Hư Trường đạo trưởng đã cưỡi hạc về trời được nửa tháng rồi, nếu cậu muốn về kinh, đã về từ lâu.
“Còn gì nữa?”
“Nghe người trong đạo quán nói, dường như Thái tử phi cố ý ở lại đạo quán, không định về kinh.”
Mục Cẩm chậm rãi nhắm mắt lại, nói: “Hắn không trở về, càng tốt.”
Hôm sau, Mục Cẩm dẫn theo một đoàn người tiếp tục điều tra, tìm kiếm đầu mối xung quanh địa điểm quan ngân bị cướp. Cưỡi ngựa dưới ánh mặt trời cuối hạ, bất cứ một sơn động hay hố sâu nào đều không bỏ qua.
Khi cưỡi ngựa qua một con sông nhỏ có chiều rộng khoảng một trượng, Mục Cẩm phát hiện đá vụn ở ven bờ sông không hề giống đá tảng ở giữa sông. Ở giữa sông là đá cuội, còn ở ven bờ sông là đá cẩm thạch.
Dựa theo lẽ thường, ở bờ sông không thể xuất hiện nhiều đá cẩm thạch như thế này, rõ ràng là do con người làm.
Mục Cẩm hạ lệnh dừng lại, cưỡi ngựa đi dọc theo bờ sông quan sát, những viên đá cẩm thạch cỡ như trứng chim trải dài mấy chục trượng, mà cũng chỉ trong khoảng mấy chục trượng này là đá cẩm thạch, những chỗ khác vẫn là đá cuội.
Mục Cẩm xuống ngựa, nhặt một viên đá cẩm thạch lên nhìn, viên đá kia nhìn qua trông như mới được đục nhỏ không được bao lâu, thế nhưng ai đã cố ý trải đầy đá cẩm thạch ở nơi hoang sơn dã lĩnh này?
Nhìn chỗ đá cẩm thạch được trải dọc theo bờ sông, đột nhiên Mục Cẩm liên tưởng đến ba mươi vạn lượng bạc trắng kia, nếu số bạc đá mà biến thành đá, đại khái cũng nhiều như thế này.
Bất chợt nhanh trí hơn, nếu có người biến bạc trắng thành đá vụn từ trước rồi mới vận chuyển, vậy thì có thể giải thích được tại sao ba mươi vạn lượng bạc trắng kia bị cướp mà không để lại chút dấu vết.
Thị vệ thân tín chạy đến hỏi: “Điện hạ, có gì bất thường sao?”
Mục Cẩm cầm viên đá cẩm thạch trên tay, nói với thị vệ: “Lập tức quay về phủ Thứ sử!”
Nhưng đã quá muộn, những quan binh do Lưu Thứ sử phái đi đã bao vây Mục Cẩm và hai thị vệ. Đại đa phần những người ở đây đều là người của Lưu Thứ sử, hắn đã phân công thị vệ của mình đi điều tra những nơi khác, chỉ dẫn theo hai thị vệ bên mình.
Mục Cẩm nhìn đám người cầm đao kiếm bốn phía: “Các ngươi định làm gì? Muốn tạo phản sao?”
Một người trong số đó nói: “Muốn trách chỉ trách ngươi biết chuyện không nên biết!”
Mục Cẩm hiểu ra, suy đoán của hắn là đúng! Nhưng ngàn vạn lần không thể ngờ được chính là, mười mấy quan binh mà mình dẫn theo đều là gian tế.
“Điện hạ đi trước! Ty chức sẽ chặn hậu!” Một thị vệ nói.
Hai thị vệ giao đấu với đám quan binh, tiếng đao kiếm va chạm vào nhau và tiếng la hét hòa trộn cả lại. Mục Cẩm giẫm lên đống đá dưới chân phi người lên, đúng lúc rơi trên lưng ngựa, vung roi ngựa nhanh chóng rời đi.
Ba quan binh của phủ Thứ sử lập tức thúc ngựa đuổi theo. Ven bờ sông đều là đất bằng phẳng, cỏ dại mọc trên mặt đất thành từng bụi, càng đi vào trong, cây cỏ càng cao.
Đằng sau có truy binh, Mục Cẩm không còn đường lùi, chỉ có thể thúc ngựa về phía trước. Nhưng phía trước lại chính là rừng rậm với những bụi gai chằng chịt, căn bản không thể cưỡi ngựa vào được.
Mục Cẩm kéo dây cương dừng ngựa, ba người phía sau xông tới: “Thái tử điện hạ, ngươi không chạy được đâu!”
Mục Cẩm cầm dây cương, quay đầu ngựa lại, nghĩ đã đến tình trạng này, chẳng thà nói thẳng ra với bọn chúng: “Nếu bản cung đoán không sai, kẻ đứng sau vụ án quan ngân bị cướp lần này chính là Lưu Phó Sơn, còn các ngươi chính là đám cướp đó!”
Tên đi đầu dữ tợn nói: “Nếu ngươi thông minh, thì phải nhắm một mắt mở một mắt giả bộ không biết gì hết, nếu không nhất định sẽ dẫn tới họa sát thân!”
Mục Cẩm rút kiếm ra: “Khẩu xuất cuồng ngôn, đừng trách bản cung đại khai sát giới!”
Ba tên quan binh cưỡi ngựa lập tức giơ đao xông đến, một mình Mục Cẩm phải đối phó với ba người. Cũng may võ công của ba người này đều không phải đối thủ của hắn, nếu đơn đả độc đấu, không đến nửa khắc là có thể khiến cả ba bại trận.
Nhưng ba tên này cùng vây công, Mục Cẩm không thể chú ý toàn bộ, ít nhiều gì cũng có chỗ sơ hở, một tên quan binh bị ngã xuống ngựa vung đao lên, chém một vết dài trên đùi hắn, máu tươi chảy ròng ra.
Sắc mặt Mục Cẩm biến đổi, một kiếm đâm chết tên quan binh làm hắn bị thương.
Ba tên quan binh, chưa đến thời gian một nén nhang hắn đã giải quyết xong. Vết thương trên đùi không ngừng chảy máu, nhuốm phần áo màu lam bên ngoài của hắn thành máu đen.
Ở phía sau lúc nào cũng có thể có truy binh đuổi theo, căn bản không có thời gian rảnh để xử lý vết thương. Hắn rẽ vào một khúc ngoặt, đi dọc theo khu rừng rậm, không lâu sau thì tới một con đường khá rộng.
Lúc này việc cấp bách nhất là phải điều động binh tướng đến phủ Thứ sử bắt người, nhưng hắn đang ở xa nghìn dặm, đơn thương độc mã xông vào phủ Thứ sử chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Suy nghĩ mãi, hắn quyết định đến phủ nha của Kỳ Châu cách Ly Châu không xa để điều động quan binh.
Có lẽ vết thương trên đùi bị chảy quá nhiều máu, ngước lên nhìn ráng chiều phía trước, Mục Cẩm bắt đầu hoa mắt chóng mặt. Lúc này, từ trong khu rừng bên cạnh có một cái bóng màu đen xông ra.
Mục Cẩm giật mình, cầm chặt kiếm: “Ai?” Vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một con dơi có hình thể ngang với con người, chiếc cánh màu đen trải ra trước mặt.
Trong miệng con dơi to lớn phát ra một tiếng: “Máu… Máu…”
Đây là một con dơi chưa tu luyện thành yêu, là mùi máu của Mục Cẩm đã dẫn nó tới.
Mục Cẩm cắn chặt răng, không ngờ lại họa vô đơn chí, vừa mới thoát khỏi hiểm cảnh này, đã rơi vào một hiểm cảnh khác.
Con dơi to lớn này không ngừng kêu lên: “Máu…” Rồi lao về phía Mục Cẩm. Mục Cẩm vừa định rút kiếm, không ngờ bị móng vuốt của nó quét một cái, thanh kiếm trên tay bị hết ra xa, trên bụng còn có thêm một vệt máu.
Con ngựa bị kinh hãi, giương cao chân trước lên gào thét hết sức, Mục Cẩm bị hất mạnh xuống ngựa, trong miệng nôn ra một ngụm máu. Hai chân con dơi chạm đất, thu hồi đôi cánh đen sì lại, cúi đầu muốn cắn vào phần đùi bị thương của Mục Cẩm.
Mục Cẩm trừng lớn hai mắt, nâng chiếc chân không bị thương lên đá vào miệng con dơi, con dơi lại gào lên một tiếng, vỗ cánh bay lên, hai chân quắp lấy chân Mục Cẩm đưa hắn bay lên cao.
Mục Cẩm bị quắp lên không trung, con dơi giữ chân hắn vô cùng chặt, căn bản không giãy ra được. Con dơi càng lúc càng bay cao, mang hắn đến hang động của nó. Mục Cẩm bị mất máu quá nhiều nên mất hết sức lực, dù hắn phản kháng thế nào cũng không có tác dụng.
Mục Cẩm nghiến chặt răng, không cam tâm, hắn đường đường là Thái tử một nước, sao có thể rơi vào cảnh làm thức ăn cho dơi.
Đột nhiên, con dơi lại kêu lớn một tiếng, móng vuốt đang quắp hắn bỗng buông lỏng ra, trong lúc thân thể Mục Cẩm rơi xuống, một bóng trắng lướt qua trước mặt.
Lúc ấy, mặt trời đã hạ xuống, chỉ còn sót lại chút ánh chiều tà phía tây, nhưng hắn vẫn nhìn rõ, nam tử áo trắng kia lao đến đón lấy hắn trong ánh trời chiều, tựa như tiên giáng trần. Bên hông có thêm một luồng sức lực, từ từ đưa hắn xuống đất.
Con dơi bị thương gào thét bay đi.
Xuống đến mặt đất, Mạch Sương đứng vững đỡ lấy hắn.