Tiêu Vãn Tình trong lòng run lên, cuối cùng cũng hiểu được hoài nghi của hắn với mình, nhắm mắt, nước mắt lặng lẽ tuôn trào, phẫn nộ, u oán, hối hận… theo nhau dâng lên, ruột như từng chút một quặn đau, thống khổ như dao cắt.Tại nơi chật hẹp và tối tăm như đồng quan này, mặc dù nàng cùng hắn thân thể quấn quít lấy nhau, không thể phân chia, như là một cơ thể, nhưng khoảng cách giữa hai con tim lại xa xôi đến thế, gương mặt hắn bỗng trở lên xa lạ đến thế…Chỉ trong giây lát, nàng như từ thiên đường sa xuống vực sâu không đáy. Nàng biết tâm môn (cửa lòng) của mình vừa mới mở ra, lại bắt buộc phải đóng lại lần nữa.Sở Dịch thô lỗ phát tiết giận dữ cùng tình dục, nhìn nước mắt nàng từng giọt một chảy xuống, trong lòng vừa khoái ý vừa đau khổ.Vài lần muốn dừng lại hành động bạo ngược của mình, nhẹ nhàng ôm ấp nàng, dịu dàng che chở, nhưng nghĩ đến nàng đang lừa gạt mình, lòng thương tiếc nhanh chóng chuyển thành lửa giần bừng bừng, ngược lại còn giận dữ hơn, vùi hoa dập liễu.Lúc này Văn Phong chung "đinh đinh đương đương" vang lên, bên ngoài quan tài các loại âm thanh rốt cục truyền đến, mới đầu có chút tạp âm lao xao, nhưng chỉ một lát trở lên cực kỹ rõ ràng.Chỉ nghe một âm thanh lớn tiếng sằng sặc:- Tiêu Thái Chân, Lý Tử Vi, Tiết Cốt Nhãn Nhân đã tới, các ngươi còn dám đùa bỡn, nương nương ngươi là Ô Vương Bát Đản, sao không giao ra hiên viên lục bảo, đừng trách lão tử không nói tới đạo nghĩa đồng môn!Sở Dịch rùng mình, không tự chủ được dừng lại xem kì biến.Người nói là một nam tử cao gầy, trên đầu quấn khăn năm màu rực rỡ, bó sát trên người là áo da cá màu xanh, bên ngoài khoác áo choàng da gấu, thắt lưng đầy vòng hạt san hô rực rỡ, nhìn khó xác định.Lơ thơ mầy chòm râu dê, mắt hẹp dài xếch, thần sắc ngông cuồng cao ngạo, càng cảm thấy cổ quái, nực cười.Tiêu Thái Chân không trả lời, một lục y nữ đệ tử bên cạnh mỉm cười nói:- Tư Mã Kình Ba, tên gọi của sư tôn ta ngươi có thể gọi sao? Ngươi tưởng đây là Đông hải chắc, chỉ có vài con tôm cá thối nát, mới để ngươi xưng bá?Thanh âm ngọt ngào dứt khoát, đúng là yêu nữ Phiên Phiên.Sở Dịch thầm nghĩ: "hóa ra thằng cha này là Đông Hải Cứu Khổ thiên tôn, khó trách hắn lại khoa trương cuồng vọng như thế!"Ma môn quần hùng đều mắng:- Tiêu nha đầu, ngươi không cần trách con bà hắn trượng thế khi nhân! Trường An thành là cái quái gì? Chẳng lẻ ngươi là hoàng đế lão nhi hay sao?- Chó má! cho dù là hoàng đế lão nhi thì sao? Lão tử một ngón tay tiêu diệt mười vạn cấm quân...Trong tiếng ồn ào, một người mặc cẩm y, như quan ngọc vương công nhẹ lay động chiết phiến, từ trong đám người đi ra, mỉm cười nói:- Tiêu thiên tiên, mọi người lúc đó đã thỏa thuận, thu hồi hiên viên lục bảo, phá bỏ tứ linh phong ấn, hỏi tội Thái Cổ ngũ tông, trùng hưng Ma môn, cùng hưởng "Hiên Viên tiên kinh". Nhưng các ngươi gian xảo, tranh phần tiện nghi, chèn ép Sở thiên đế cùng Lí ngưu tử chưa nói đến. Sao còn vội vàng hấp tấp vì bảo tàng mà nổi lòng tham, chẳng lẻ coi chúng ta đều là kẻ ngu sao? Tự nhiên thay các ngươi bán mạng hả?Kẻ này nói năng hời hợt, nhất thời thổi bùng lên ngọn lửa phẫn nộ của chúng Ma môn, Tiếng là hét càng trở lên hỗn loạn, inh ỏi:- Phương thiên đế nói không sai, đúng rồi! Mau mau giao ra pháp bảo cùng "Hiên Viên tiên kinh", nếu không đừng trách lão tử trở mặt không nhận người!Sở Dịch rùng mình, cẩm y vương công tiếu lí tàng đao đó đúng là Nam Cực Tiêu Diêu đại đế Phương Thái Trân. Chẳng biết trong Ma môn, ngoài ngũ đế tứ mẫu, còn có ai tới đây nữa?Liếc mắt nhìn lại, trong đám người rất nhiều kẻ cùng hung cực ác, giống như đã từng quen biết, nhưng nghĩ kỹ lại, thực không thể phân biệt kẻ nào với kẻ nào.Tiêu Thái Chân thản nhiên cười, bách mị hoành sanh:- Tiêu Diêu đế tôn luôn miệng nói chúng ta độc chiếm Hiên Viên lục bảo, xin hỏi có cái gì làm bằng chứng? Từ ba ngày nay, các ngươi lục soát Tình Tuyết quán, thiếu chút nữa lật nhào Tề vương phủ, được thế hung hung xâm nhập Tần lăng địa cung này… Lại không biết ngoại trừ kim nhân đồng thú, còn tìm được cái gì nữa?Chúng yêu ma mặt mày xám ngoét, nhất thời không nói lên lời.Chỉ nghe một cô gái giọng trong trẻo nói:- Tìm không thấy, không có nghĩa là không có. Nếu Hiên Viên lục bảo không ở chỗ này, ở trước cửa cung bày ra lớp lớp trạm gác làm cái gì?Thanh âm thanh thúy kiều mỵ, nhưng trong tai Sở Dịch như tiếng sấm giữa trời nắng, làm não hắn ù ù, hô hấp ngưng trệ, thất thanh nói:- Nghĩa đệ! Rồi gấp rút nhìn về hướng âm thanh.Chỉ thấy ở trong đám người sau cẩm y vương công, một bạch y thiếu nữ tuyệt mỹ đang đứng, mắt đẹp long lanh, thanh lệ thoát tục, không phải là Yến Tiểu Tiên đó sao?Sở Dịch choáng váng, nước mắt tràn trề nóng bỏng, há hốc mồm, trong lòng kinh hãi, kích động, bi thương, hạnh phúc… Tinh thần hứng khởi, cơ hồ muốn nhảy ra.Trong sát na đó, tất cả cảm xúc đều bay lên chín tầng mây, hận không thể lập tức nhảy ra ngoài quan tài, ôm chặt nàng vào lòng, vĩnh viễn chẳng phân li.Tiêu Vãn Tình thấy người của hắn đột nhiên cứng đờ, như bi như hỉ, như si như cuồng, giương mắt nhìn ảo ảnh của Yến Tiểu Tiên trong kính, trong lòng không khỏi đột nhiên trầm xuống, cảm giác thấy sự đau đớn như bị vật bén nhọn đâm vào tâm khảm.Chẳng biết vì sao, loại đau đớn này cộng với nỗi thống khổ trùy tâm triệt cốt (xuyên tâm thấu xương) làm mũi cay cay, nước mắt không nhịn được ứa ra dàn dụa.Tiêu Thái Chân khanh khách cười, ôn nhu nói:- Yến cô nương, không tìm thấy có nghĩa là không có. Nhưng thấy được cũng vị tất đã là chân tướng. Không sai, ba mươi sáu danh tử vi, thiên tiên đệ tử, làm chúng ta phải trấn thủ nơi này. bất quá, bọn họ không phải vì tim kiếm hiên viên lục bảo...Chúng nhân huyên náo.Đông Hải Cứu Khổ thiên tôn cười gian ác nói:- không phải vì tìm kiếm pháp bảo, không lẽ là vì giúp Tần Thủy Hoàng canh quan tài sao?Một hán tử gầy gò mặc tử y cười quái dị, giọng the thé kêu lên:- Ta thấy không phải coi quan tài, trông như là trộm mả...Quần hùng lập tức lại một trận hỗn loạn.- Hỏa Diệu thiên tôn nói không sai, đúng là trộm mả.Tiêu Thái Chân không hề buồn bực, thu ba lưu chuyển, dáng người lả lướt, thản nhiên nói:- Tử Vi đế tôn cùng thiếp sớm dọ thám biết Tần lăng địa cung nằm ở sâu trong lòng đất nơi đây, muốn lấy địa cung bảo tàng, làm tư phí phục hưng thần môn, chúng ta phái đệ tử thay nhau tiềm nhập đào bới...Nàng dừng một chút, mỉm cười nói:- Ngược lại, nếu đúng là có được Hiên Viên lục bảo, muốn độc chiếm, chúng ta cần gì mệt nhọc chia cho ba mươi sáu đệ tử trấn thủ? Chư vị không phải kẻ ngu, chẳng lẻ ngay cả điểm đạo lý này cũng không rõ sao?Khóe mi ánh lên phong tình vạn chủng, tiếu âm nhu mị tựa như xuân phong phất qua tai, làm cho người ta khao khát, mềm lòng.Quần hùng trong lòng áy náy, nửa tin nửa ngờ, lửa giận nhất thời giảm đi một nửa.Trong đám người, duy có Sở Dịch nghe mà như không hiểu, nhìn như không thấy, mục quang như nam châm dính sắt, dừng ở Yến Tiểu Tiên mãi không rời.Bắt đầu từ giây phút gặp lại giai nhân, đối với hắn mà nói, mấy trăm ma yêu ma dường như không có. Ngay cả Tiêu Vãn Tình, trong lòng cũng đã quên.Yến Tiểu Tiên dung nhan tiều tụy, hai tay hai chân bị xích sắt Huyền Băng Thiết Liên quấn chặt, đến mức xuất hiện vài vết thâm tím, mỉm cười cúi đầu không nói, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.Trong lòng Sở Dịch như bị dao cắt, vừa phẫn nộ khổ sở, vừa đau đớn thương yêu, nhịn không được tưởng muốn lập tức lật quan tài mà dậy cứu người, quét sạch quần ma.Nhưng hắn biết thực lực của mình, không thể ngăn cản quần ma vây công, huống hồ đệ thất trường sanh kiếp có thể bộc phát, một khi hôn mê bất tỉnh, chắc chắn sẽ bị thiệt thòi. Hắn cố nén nhịn để xem kì biến và tìm lương kế.Tiêu Diêu đại đế bình tĩnh phe phẩy chiết phiến, cười nói:- Tiêu thiên tiên nói như vậy, cũng có thể tự mình lấp liếm. Hừm, Ông nói ông có lý, bà cãi bà đúng hơn, khiến người khác càng khó xử...- Oh! Đế tôn thực nghĩ vậy sao?Đã thấy Yến Tiểu Tiên đột nhiên mày liễu khẽ nhíu, mỉm cười nói:- Ta vừa mới biết, thì ra Tử Vi đại đế đường đường là đương triều vương gia, Tề vương Lí Huyền. Ài, Tề vương quyền khuynh thiên hạ, phú khả địch quốc, nếu thật cần tiền vốn liếng, làm gì đến mức quật phần trộm mả? Lý do này không phải cao minh lắm...Chúng nhân inh ỏi, trong Ma môn, ngoại trừ ngũ đế tứ mẫu cùng cự hung yêu khôi ra, cực ít người biết thân phận của Tử Vi đại đế, giờ phút này nghe nàng một câu lật tẩy, đều kinh ngạc hét ầm ĩ.Lí Huyền im lặng không nói, nhưng trong hai tròng mắt sau mạng che, đột nhiên sát khí đại tác.Sở Dịch lạnh người, thầm nghĩ:- Không tốt, lão yêu này muốn hạ độc thủ Tiên muội!Ngưng thần chú ý, quyết định, nếu đối phương có dị động, lập tức động thân cứu giúp.Lại nghe Phiên Phiên cười lạnh nói:- Yến tỷ tỷ, đêm đó tại Hoa Sơn nhị thập bát động, ngươi ôm ấp âu yếm Sở công tử, phong ấn Sở thiên đế, Lí ngưu tử vào trong thần đỉnh, rồi nhét vào trong bụng hắn, vọng tưởng có ngày dối trời vượt biển, kim thiền thoát xác, kết quả khuấy động thiên hạ đại loạn, suýt nữa ngăn cản thần môn ta phục hưng nghiệp lớn. Hừ hừ, mắt thấy hai bảo vật biến mất, ghi hận trong lòng, bây giờ lại muốn gây rối ly gián, gây hấn báo thù sao?Sở Dịch trong lòng chấn động, hồi tưởng tình cảnh lúc ấy, nhất thời giật mình.Đêm đó, thấy cơ thể của mình bị yêu mãng ma thức nhanh chóng bành trướng, sắp hóa thành cự mãng chi thể, Yến Tiểu Tiên khẩn cấp sanh kế, nghĩ đến Thái Ất Nguyên Chân đỉnh cùng Kiền Khôn Nguyên Cương hồ có thể hấp luyện tà hồn yêu phách, cho nên đem hai đại pháp bảo phong trấn vào huyền băng trong thần châu, tống vào trong bụng hắn, sau đó cố ý đưa hắn vào lò luyện đan.Tại đan lô nhiệt hồng nóng bỏng, băng châu vỡ tan, hai đại thần khí hòa vào đan điền của hắn.Có hai đạo ma, tiên nguyên thần hộ thể, hắn nhất thời hóa giải hiểm cảnh, chẳng những hấp nạp được xà yêu tà thần, hơn nữa nhân họa đắc phúc, cuối cùng trở thành thai hóa ký thể của lưỡng đại Tán tiên.Nhưng Thái Ất Nguyên Chân đỉnh cùng Kiền Khôn Nguyên Cương hồ vì sao ở trong cơ thể Yến Tiểu Tiên? Chẳng lẻ...Sở Dịch trong lòng run lên, loáng thoáng hiện lên một ý niệm không thể tin trong đầu, lắng nghe Yến Tiểu Tiên cười nói:- Không sai, hai pháp bảo kia bị ta phóng nhập vào cơ thể Sở công tử. Nguyên nhân là như thế, ta mới dám khẳng định hắn đã bị các ngươi giam cầm trong địa cung!Mọi người rùng mình, Tiêu Diêu đại đế phe phẩy chiết phiến, trong mắt tinh quang bạo phát ra, cười nói:- Oh! nói như vậy, Yến cô nương một đường dẫn chúng ta đi vào nơi này, thì ra là có nguyên do của mình. nói đến đây mọi người nghe xong thấy như thế nào?Yến Tiểu Tiên thu ba lưu chuyển, mỉm cười không nói, bàn tay trắng nõn hé ra, lòng bàn tay có một viên hồng đậu tiên diễm.Quần hùng đột nhiên rung động, thất thanh kêu:- Nam cương tương tư quả!Tiêu Thái Chân khẻ run lên, trong mắt đẹp đột nhiên hiện lên một tia thần sắc cực kỳ cổ quái, như là bơ phờ, như là buồn tủi, thì thào ngâm nhỏ:"Hồng đậu sanh nam quốc,xuân lai phát tứ phương.Quân vương bằng lòng thử,Lại thấy lòng tương tư ……"Loại hồng đậu này hi thế hãn hữu, tương truyền từ thời thái cổ, Hỏa tộc thánh nữ vì tưởng nhớ người, lấy tình hoa, nguyệt cung quế, lệ hồng đậu… chín loại kỳ hoa dị thụ lai tạo mà thành. Tổng cộng trăm gốc, thời điểm hoa nở, rực rỡ như biển lửa, dị hương lan rộng cả trăm dặm bên ngoài.Như hiện tại, tám ngàn dặm Nam Cương, chỉ có thượng lưu Lưỡng Vong nhai còn một gốc cây. Ba mươi năm mới khai hoa, năm mươi năm mới kết quả, mỗi lần kết quả cũng không quá chín quả.Quả chua ngọt đắng chát, năm vị tề toàn. Theo truyền thuyết chỉ cần đôi tình nhân mỗi người một nửa cùng ăn tương tư quả, từ đó về sau, cho dù thiên nam địa bắc, âm dương tương cách, cũng vĩnh viễn không quên.Nhưng nếu không yêu hoặc yêu đơn phương, ăn hồng đậu này, khiến bách độc tề phát, đau đớn không thể kể xiết. Cho dù may mắn không chết, hàng năm, lúc tháng tám hoa nở, cũng nhất định phải chịu đau đớn, khổ sở vô cùng.Vì nguyên nhân đó, Nam Cương hồng đậu này được cho là một trong yêu tà quỷ dị độc quả.- Không sai, chính là Nam Cương tương tư quả.Yến Tiểu Tiên thản nhiên cười, tiến lên phía trước vài bước, bước chân tạo thành tiếng đinh đang, nói:- Ta nuốt một nửa, còn lại một nửa bị ta đưa vào Thái Ất Nguyên Chân đỉnh, tống nhập vào bụng Sở công tử. cho nên mặc kệ hắn ở chân trời hay góc biển, ta có khả năng tìm được hắn.Chúng nhân không người nào là không ngạc nhiên, bọn người Phiêu Phiêu lộ vẻ thích thú trước tai họa của người khác, mặt lộ tiếu ý, nghĩ thầm: "hay lắm hay lắm!- Này, nhưng ngươi tự chịu khổ, một khi sau này sở tiểu tử di tình biệt luyến, ngươi có chịu được không?Sở dịch "ôi chao" một tiếng, càng kinh hãi không thể biểu lộ. Phương pháp này thực là quá điên cuồng, quả thực không kể bản thân tự mình hạ cổ độc.Mặc dù sớm biết nghĩa muội đối với mình phương tâm oanh hệ, nhưng vạn vạn lần hắn không nghĩ đến tình cảm lại sâu đậm đến vậy!Buồn vui lẫn lộn, âm thầm thở dài: "Hảo muội tử, ngươi làm sao phải khổ như thế! cho dù không có hồng đậu, chẳng lẻ đại ca có thể quên ngươi sao?"Trong lòng hắn dâng lên mãnh liệt, không hề nhìn đến khuôn mặt thảm thương của Tiêu Vãn Tình ở trong lòng. ngưng thần nghe Yến Tiểu Tiên nói chuyện, rốt cục biết được mọi nguồn cơnThì ra đêm đó sau khi Yến Tiểu Tiên chạy ra khỏi Hoa Sơn nhị thập bát động, thân thụ trọng thương, vẫn chưa đi xa, chỉ là tìm một của sơn động ẩn mật, một bên dưỡng thương, một bên tìm cách giải cứu Sở Dịch.Sau lại nghe nói Sở Dịch bị đạo ma nhị tiên khống chế, đại khai sát giới, lại đi thẳng đến Trường An, bị Ma Môn vây hãm, cùng đạo môn quần hùng đấu đến lưỡng bại câu thương, trong lòng nàng như lửa đốt, nhưng thế cô lực đơn, vô kế khả thi.Bất đắc dĩ, nàng mạo hiểm tự đâm đầu vào lưới, gặp nam cực tiêu diêu đại đế cùng hung thần đầu sỏ của Ma Môn, dẫn bọn họ đi tìm hiên viên tam bảo với điều kiện, tha cho Sở Dịch một mạng.Thế là, nàng theo cảm ứng của tương tư hồng đậu để truy tìm, dẫn Ma Môn quần hùng di chuyển khắp nơi,đến thần bí địa cung dưới chân núi Chung Nam, không ngờ tình cờ gặp đạo môn quần hùng nghe phong thanh tới tụ họp ở đây.Sau một hồi huyết chiến, song phương đều tìm lối tắt, đều muốn tìm được sở dịch trước đối phương, đoạt hiên viên tam bảo.Thật không dễ dàng gì giải khai được bí môn, xuyên qua mê cung, tiến vào tần lăng địa cung thần bí, lại cùng toàn bộ mấy vạn binh lính,đồng thù tỉnh giấc toàn diện phát sinh một trận kịch chiến thảm liệt.Nếu không phải là có Lãng khung tỷ muội cùng Ma Môn tuần thú cao thủ, bọn họ chỉ sợ còn cần thêm nửa ngày hay 1 ngày nữa, mới có thể xâm nhập huyền cung bí thất.Nói đến đây, Yến Tiểu Tiên dừng một chút, giọng nhàn nhạt: "Truy theo thẳng một đường, tâm niệm cảm ứng càng ngày càng mạnh, chỉ là tới vừa mới đến đáy huyền cung đột nhiên biến mất. bởi vậy có thể thấy được, Sở công tử nhất định bị bọn họ giấu ở chỗ này……"Chúng yêu nữ thiên tiên phái giận dữ, theo nhau khẽ quát: "câm mồm! sư tôn cùng Tử Vi đế tôn một lòng chấn hưng thần môn, trời đất chứng giám, sao có thể để cho ngươi bôi nhọ như vậy, những lời công kích điêu toa!""Tiểu hồ ly tinh, ngươi lại nói hưou nói vượn, để ta dạy ngươi thế nào là hồn phi phách tán, vạn kiếp không được siêu sinh!"Yến Tiểu Tiên mặt không đổi sắc, khanh khách cười nói: "Ta tự chui vào lưới, vốn đã có ý quyết tử.Bọn ngươi nếu muốn giết ta che tai mắt thiên hạ, thì cứ việc động thủ đi. xem tại TruyenFull.vnMa Môn quần hùng hò reo hưởng ứng, theo nhau kêu lên: "không sai, các ngươi nếu không phải có lòng gian dối, làm gì mà phải uy hiếp đe dọa như vậy?"Song phương khiêu khích chửi bới lẫn nhau, khí thế hùng dũng, nhìn tưởng muốn động thủ ngay."các vị bình tĩnh, đừng nói vội!" Lí Huyền từ đầu tới cuối một bên bình tĩnh mỉm cười lắng nghe, đến lúc bị Yến Tiểu Tiên vạch rõ thân phận, cũng không nói một lời nào. lúc này đột nhiên nói một câu sư tử hống, lập tức làm tai mọi người chấn động, khí huyết nhộn nhạo, trong nháy mắt lại trở lên an tĩnh,im lặng.Thân phận đã bại lộ, Lí Huyền cũng không còn muốn che đậy, khéo léo gỡ bỏ mặt nạ, lộ ra gương mặt thanh nhã tuấn mỹ, mỉm cười nói: "chư vị, thần môn kinh qua ngàn năm hạo kiếp, rốt cục hôm nay là ngày then chốt đón chờ phục hưng, chúng ta hãy một lòng đoàn kết, đồng tâm góp sức. nhìn nghiệp lớn thành công, mọi người một mặt nghe theo tiểu hồ ly tinh, thành ra nghi kỵ, tàn sát lẫn nhau, há không phải tự ôm lấy đau khổ, cho cừu địch vui mừng sao?"Quần hùng khẽ rùng mình, có người lớn tiếng kêu lên: "chúng ta đúng là không thể chỉ nghe một mặt, cho nên hãy để các ngươi cùng Yến hồ ly đối chất. Đúng là đoàn kết một lòng, đồng tâm góp sức, nhưng cũng nên tạo tín nhiệm cho nhau."Mọi người nghe đều phụ họa nói: "không sai, đúng rồi, các ngươi cho mình trong sạch, chẳng biết lấy cái gì làm bằng chứng?"" các hạ một lời đã chắc chắn Yến nha đầu vu hãm giá họa, chỉ cần đưa ra chứng cớ ra, sao lại phải né tránh che dấu?"Lí Huyền thong thả bước ra, dương mi mỉm cười nói: "chứng cớ? bổn vương có cái này cho ngươi!"tử y oanh nhiên phấp phới, tay phải hé ra, vạn đạo ngân quang từ tử vi tinh bàn bạo xạ xung xuất, tinh hà như thác nước đánh vào trên người Yến Tiểu Tiên.Sở Dịch hoảng hốt, chực lao ra, đã thấy Yến Tiểu Tiên thân thể mềm nhũn run rẩy dữ dội, thủy quang huyễn ảnh như gợn sóng lay động, đột nhiên bò trên mặt đất, hóa thành trường mao hồ ly.Sở dịch trong lòng như bị trọng chùy đánh mạnh, Hô " a " một tiếng thất thanh, trong nháy mắt há hốc mồm không thở hơi.Đó không phải là con bạch hồ mình thấy qua tại hoang sơn quỷ miếu sao? chẳng lẻ …… chẳng lẽ Yến Tiểu Tiên chính là hồ ly tinh?May mù tan mất, những hoài khi cùng khốn hoặc đã theo hắn trong đầu tới giờ đều sáng tỏ.Vì sao đêm đó tỉnh lại, Thái ất nguyên chân đỉnh cùng Kiền khôn nguyên cương hồ không cánh mà bay, lại rơi vào trong tay nàng, vì sao thư sinh nghèo như mình mà Yến Tiểu Tiên vẫn đối với hắn một lòng chung tình, vì sao……Trong phút chốc, tất cả " vì sao " tất cả đều vỡ vụn, băng tiêu tuyết chảy.Thì ra tiên nữ làm cho hắn trong lòng lo âu, tình mê ý loạn này lại là một yêu hồ báo ân!Nếu không phải bởi vì ở trong quan tài đồng, xem huyễn cảnh qua âm dương kính, khó có thể tìm ra chân tướng, hắn dùng hỏa nhãn kim tình, sớm đã nhận ra nguyên hình của nàng."Đại ca, ta không trách ngươi, ngươi …… ngươi đối với ta như vậy, ta rất vui mừng. nhưng ngươi …… nhưng ngươi liệu có mặc kệ ta là ai, có còn thích ta như trước nữa không?""Đại ca, ta không cần ngươi thề. Ta đối với ngươi cũng là cùng hoan hỉ. chỉ cần ngươi sau này không chê thì ta vĩnh viễn không hối hận, trong lòng mãn ý vô cùng ……"Đột nhiên, Sở Dịch lại nhớ đến những giọt nước mắt, nụ cười yêu kiều, những lời nói ngượng ngùng của nàng đêm đó tại Hoa Sơn thập nhị bát động.Trong nhất thời, hắn như vừa ăn tương tư quả, tâm loạn như ma, ngũ vị giáp tạp, cũng không biết đến tột cùng có vị ngọt ngào, chua xót, hay đau khổ.Hắn run run nhìn chăm chăm bạch hồ xin đẹp đang cuộn tròn, nghĩ đến nụ cười của nàng, từng câu từng chữ, nghĩ đủ loại mật ý nhu tình của nàng, tâm thần kích động, hô hấp ngưng trệ, bỗng dưng nghĩ ngợi nói: "Hảo muội tử, ngươi là người cũng mặc, là yêu cũng mặc, ta trước sau đều yêu ngươi, không phân biệt được chút nào!"Bên ngoài quan tài, Ma Môn quần yêu hung hung hỗn loạn, tiếng người sôi sục, mắng chửi: "Con bà nó, Lý Tử Vi ngươi muốn làm cái gì? Trước mặt các đại gia ngươi định giết người diệt khẩu sao?"" lão tử cảm thấy, trước khi làm rõ chân tướng, Yến nha đầu nếu mất đi một cọng lông hồ ly, lão tử sẽ hỏi tội ngươi!Lí Huyền tay trái nâng lên một bạch ngọc tịnh bình, mỉm cười nói: "yên tâm, chờ ta nguyên thần của nàng ngưng luyện thành châu, phóng nhập tĩnh tâm bình này, các ngươi muốn hỏi cái cứ hỏi, nàng nhất định không nói được một câu giả dối!"Nói xong, Tử Vi tinh bàn phi toàn nộ chuyển, quang mang càng ngày càng mãnh liệt,yến tiểu tiên co tròn người, kịch liệt rung động, rên lên đau khổ, xích sắt kêu đinh đang giòn tan.Sở Dịch vừa sợ vừa giận, thầm nghĩ: "lúc này nếu không động thủ, Tiên muội sẽ dữ nhiều lành ít!"trong phút chốc linh cơ nhất động, lại nghĩ: "Hừm, lũ yêu ma này gieo rắc ly gián, làm cho đạo phật môn chó gà không yên, hôm nay ta tương kế tựu kế, hí lộng hắn cho thiên hạ đại loạn, thừa loạn cứu Tiên muội ra,lập tức trốn thoát."Kế hoạch đã định, không hề lưỡng lự, âm thanh cuồng tiếu như tiếng chuông: "nơi này dẫn tới vô thường tiểu quỷ, dám ở chỗ này khua môi múa mép, quấy rầy thiên thu hảo mộng của trẫm!"