Sở Dịch vừa kinh ngạc vừa hoan hỉ, như si như say,trong lúc bất tri bất giác,trăng sáng từ từ lặn về phía tây, phía đông mặt trời ló dạng,thế là đã qua một đêm.Một đêm này, Đường Mộng Yểu tâm sự trùng trùng,suy nghĩ muôn vàn chuyện, đến quá canh ba mới mê mê hồ hồ đi vào giấc ngủ.Trước bình minh,nàng nghe tiếng lừa hí tỉnh lại,quay đầu nhìn lại phía sau,vẫn thấy Sở Dịch vẫn ngồi xếp bằng y như cũ, lông mày lúc nhíu lúc giãn,dường như đang suy nghĩ gì đó,mới biết là cả đêm hắn không hề ngủ.Thấy hắn thân phủ hồng quang, tinh thần phấn chấn, những đường đỏ ẩn hiện lấp lánh nơi kinh lạc, dường như qua một đêm vết thương đã hoàn toàn bình phục,Đường Mộng Yểu không khỏi thầm thấy kỳ quái.Không đợi nàng hỏi,Sở Dịch đã tự mình đứng lên, quay đầu cười nói:-"Tiên tử, tôi đã khỏi hoàn toàn rồi, ngày mai là mười sáu, chính là ngày tiên phật đại hội khai mạc,không thể chần chờ được nữa,chúng ta lập tức phải khởi hành quay lại Trường An thôi!"Trường An ở phía đông bắc của Thái Bạch sơn,cách nhau ba trăm dặm, với cước bộ của hai người, chỉ hơn một thời thần là đến nơi.Nhưng giữa thanh thiên bạch nhật, tai mắt rất nhiều, hai người không muốn đả thảo kinh xà, chỉ đành hóa trang thành tiều phu,mua một cỗ xe ngựa ở làng dưới chân núi,giả làm xe chở than, dùng lừa kéo, không nhanh không chậm phi về hướng Trường An.Trên đường đi, trời quang nắng trong,núi sông tráng lệ,gió sớm từ từ thổi tới, làm người như trút bỏ mọi lòng trần.Đường Mộng Yểu tuy áo vải trâm gỗ,nhưng khó dấu được vẻ mỹ lệ, hòa quyện vào mỹ cảnh xung quanh.Sở Dịch trong lòng khoan khoái,cười nói thoải mái,chuyện hôm trước đã quên lên chín tầng mây.Dần dần, tâm tình khẩn trương của Đường Mộng Yểu cũng lắng xuống, mỉm cười nói chuyện, khôi phục vẻ tự nhiên.Nhưng mỗi khi quay đầu lại nhìn đỉnh núi Thái Bạch phủ tuyết đang dần xa,bỗng nhiên nàng cảm thấy như mộng, từ nơi sâu thẳm trong lòng dâng lên chút mất mát buồn bã khó nói nên lời.Ra đến quan đạo, ngựa xe đi lại càng lúc càng nhiều,tam giáo cửu lưu,trang phục khác nhau,rất đông đạo sĩ, hòa thượng, hầu hết đều đi đến Trường An tham gia Tiên phật đại hội.Hai người ngưng thần nghe ngóng, mới biết thì ra đêm nay chính là tiết nguyên tiêu, hoàng đế theo như kiến nghị của Tề vương, tại Trường An mở yến mời tất cả tiết sứ của các phiên bang,ban cho khánh chúc,quân dân hoan hỉ,cũng tính là sự kiện mở màn cho thịnh hội sẽ được khai mạc ngày hôm sau.Sở Dịch cùng Đường Mộng Yểu nhìn nhau, trong lòng phát lạnh.Vô luận là Lý Huyền hay chính bản bản thân hắn cũng chưa từng tấu thỉnh cái gọi là:" nguyên tiêu bách quốc khánh yến" này.Không cần nói cũng biết, Tề vương này nhất định là do Lộc Lực đại tiên giả mạo chứ chẳng sai.Trong số sứ tiết các nước có không biết bao nhiêu ma môn yêu nhân, Lý Tư Tư có ý chiêu mời "Bách quốc khánh yến",cứ theo tâm địa ả mà phán đoán, chắc là muốn kích động đạo, phật,ma các phái.Đợi bọn chúng đánh nhau đến lưỡng bại câu thương, nàng ngồi hưởng ngư ông đắc lợi, sau đó mới chuyên tâm đối phó với hắn.Sở Dịch nhíu mày nghĩ:-"Thời gian khẩn bách, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, ta phải làm cho đạo phật các phái tin vào lời nói của ta, hợp lực đối phó ma môn? Cho dù bọn họ toàn bộ tin ta,cũng khó bảo đảm Tề Vũ Tiêu,Ngọc Hư Tử bọn giải dối tham lam đó không thấy bảo vật mà đổi ý, không chẳng những hàng yêu phục ma,mà ngược lại quay lại đối phó với bản thân ta...."Suy nghi một lúc, nhớ tới Đinh lục nương cùng Lý Mộ Đường, nảy ra một ý:-"Đúng rồi,ta hà tất phải đem thân phận thật sự của mình ra,chỉ cần đêm nay trước mặt người trong thiên hạ,mượn miệng hai tên đó vạch mặt Lộc Lực đại tiên,tiện thể bức Lý Tư Tư cùng bọn yêu ma hiện nguyên hình.Lúc đó không cần ta ra tay,đạo phật các phái tự nhiên phải kiếm công trước mặt hoàng thượng,hợp tác chống địch.Trong khoảnh khắc đó, hắn đã định sẵn một kế hoạch chi tiết, nét ưu tư hiện giữa đôi mày bị quét sạch,trên mặt lộ xuất một tia cười,thúc giày quát lớn:-"Kỳ lân nhi, chạy mau lên!Đến kinh thành ngắm hoa đăng, xem kịch hay!"Lừa hí lên một tiếng,tung nhanh bốn vó,kéo theo chiếc xe lắc lư chạy nhanh như bay về phía trước.Đường Mộng Yểu cười yêu kiều, thấy hắn nghĩ ra được kế hoạch, nỗi bất an trong lòng cũng tan đi như mây khói. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn...o0o...Vào lúc hoàng hôn, xe lừa của họ cuối cùng cũng tiến vào thành Trường An.Trường An thời Tây Đường có Tiêu cấm, mỗi ngày vào buổi tối, khắp thành nổi lên trống hiệu, đại môn của tất cả các phố phường đều bị đóng chặt, trừ kim ngô vệ đi tuần tra ra, không cho bất cứ ai đi lại trên phố.Người dám phạm vào dạ cấm,lập tức bị bắt giữ,bị trừng phạt nghiêm minh.Nhưng mỗi năm chỉ có mỗi tiết nguyên tiêu là ngoại lệ.Mỗi năm vào mười bốn, mười lăm, mười sáu tháng một, ba ngày nguyên tiêu,bách tính có thể vui chơi cả đêm, thưởng đèn chơi tết,vì thế,không khí vui vẻ của ba ngày này còn vượt xa đêm trừ tịch.Trong thành ngựa xe như nước, người như sóng triều,bốn phía huyên náo tiếng cười nói,vô cùng náo nhiệt.Sở Dịch cưỡi trên xe lừa, thuận theo dòng người từ từ tiến lên phía trước.Hai người từ đỉnh núi phủ tuyết hiểm trở một lần nữa trở lại kinh thành lần này, đều có cảm giác như đã cách xa nó một kiếp.Lừa dường như cảm thấy rất hưng phấn,nhìn đông ngó tây, hí lên ô ô không ngừng, làm cho người đi trên đường theo nhau nhìn nó.Hai người đến Tây thành, bán đi xe than, lại mua y phục mới, cưỡi lừa đi tìm khách sạn trú chân.Không ngờ hôm qua là ngày thứ nhất của tiết nguyên tiêu, trong kinh thành đã sớm đầy du khách đến thưởng đèn,khách sạn đâu đâu cũng đầy chật,họ không dễ dàng gì tìm được một lữ quán nhỏ ở Diên Khang phường để trú.Ăn xong cơm chiều, Sở Dịch hai người giả làm hai thiếu niên thư sinh từ nơi khác đến kinh thành, tìm hỏa kế nghe ngóng tin tức, hỏi về đăng hội đêm nay.Hỏa kế nọ sắc mặt tươi tỉnh,cười nói:-"Nhị vị khách quan có nhãn phúc đấy.Đêm nay hoàng thượng ở đại nhai bên ngoài An Phúc phường cử đăng hoa đại hội, cùng văn võ bá quan,phiên sứ các nước thưởng đăng.Chỉ là những tửu lâu,trà quán ở gần đó đã sớm bị bao hết,trên phố giờ chắc đâu đâu cũng đứng đầy người rồi, hai vị nếu còn chậm trễ nữa, e rằng chẳng chen vào đám đông được đâu."Sở Dịch nhớ tới việc Sở Cuồng Ca trước lúc chết ủy thác lại cho hắn,lại hỏi tiếp:-"Ở bên ngoài An Phúc môn có gốc thiên niên ngân hạnh nào không?"Hỏa kế cười đáp:-" Đương nhiên là có rồi!Nhánh cây đó gọi là "Hứa nguyện thụ".Mỗi năm đăng hội đều có rất nhiều người viết nguyện vọng của mình trên đèn lồng, treo lên cành cây,nghe nói chỉ cần đèn lồng sáng đến ngày hôm sau, nguyện vọng nhất định thành hiện thực.Công tử muốn cầu sĩ đồ, hay cầu nhân duyên?"Sở Dịch mỉm cười, từ trong ngực lấy ra một hòn bạc,đặt vào tay hỏa kế nói:-"Ngươi đến Bắc Khúc phường Nghi Xuân viện tìm nữ nhân được gọi là Đinh lục nương,nói với cô ta đêm nay giờ dậu, Sở công tử đợi cô ta ở dưới gốc hứa nguyện thụ,không gặp không về.Hỏa kế cầm lấy hòn bạc, mặt mày rạng rỡ vâng lời dời đi,trong lòng thầm nghĩ:-"Con bà nó, tên tú tài nghèo đó hủ lậu quá,muốn tìm lọai nữ tử chốn hoan trường đó, việc quái gì phải treo đèn hứa nguyện?Chỉ cần có bạc trắng giơ ra, là cô nàng thắp lồng đèn,tự mình lao đến rồi!"Đường Mộng Yểu tim đập thình thình, cảm thấy có chút khẩn trương nói:-"Sở công tử, người muốn để Đinh lục nương giúp người đối phó Lý Tư Tư sao?Nhưng giờ đã qua mười hai ngày, nói không chừng ả ta đã sớm phát hiện "Cửu độc tam thi" trùng đó là giả rồi.Vạn nhất ả lại quay đầu giúp Lý Tư Tư hại người, há không phải là muốn phòng cũng không phòng được hay sao?"Sở Dịch điềm nhiên nói:-"Tiên tử cứ yên tâm, Đinh lục nương bản tính đa nghi sợ chết,qua mười hai ngày thái bình không sao,ả ta lại càng thấy bất an,chắc chắn không dám hoài nghi chuyện thật giả của cổ trùng.Mà cho dù có hoài nghi, ả quyết cũng không dám đem tính mạng của mình ra mạo hiểm đâu."Ngừng lại một lúc, hắn đứng lên cười nói:-"Tiên tử,nàng nghĩ xem ta phải hứa cái gì nguyện cái gì bây giờ?Nếu còn không đi,sẽ chẳng còn cành nào trống cho chúng ta treo đèn lồng nữa đâu."Hai người để lừa lại nhà ngựa của khách điểm,cùng nhau ra khỏi cửa,đi bộ về hướng đại nhai bên ngoài An Phúc phường.