Sau khi chụp ảnh chấm dứt, người đại diện ngồi ở trên ghế chơi di động, chuyên viên trang điểm lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho người đại diện.
Người đại diện: "???"
Chuyên viên trang điểm nhìn hắn, hơi cong mi: "Ngày mai tiến độ chụp ảnh ở đây sẽ kết thúc, tôi sẽ không đến đây nữa."
Người đại diện: "!!!!"
Chuyên viên trang điểm nhướng mày: "Anh giống như có điểm cao hứng?"
Người đại diện vội vàng lắc đầu.
Chuyên viên trang điểm lắc lắc đầu: "Anh cao hứng thì cao hứng đi, dù sao anh cũng không chủ động liên hệ đâu, đây là cuối cùng gặp mặt."
Chuyên viên trang điểm nói xong, thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Người đại diện nhảy cao ba thước tại chỗ, vui sướng tới mức vò danh thiếp nhăn nhúm lại rồi vứt vào thùng rác. Hôm nay Nam Mô cũng được về sớm, không cần hắn lái xe chở về nhà. Hắn có thể một mình, một người làm càn, thích làm gì thì làm.
Người đại diện bước chân nhẹ nhàng, xoay người hát bài nông nô ca (1). Đi tới trước cánh cửa thủy tinh, nhưng lại gặp được nhân viên vệ sinh đi lên trên lầu, bước chân người đại diện tức khắc dừng lại.
Người đại diện nắm tay cầm, rồi chạy nhanh trở về. May mắn nhân viên vệ sinh còn chưa tới thu dọn rác, hắn thật vất vả từ một đống rác trang điểm và giấy vệ sinh mới tìm ra được tấm danh thiếp tròn vo kia, còn chưa kịp nghĩ thông suốt rốt cuộc bản thân vì cái gì muốn tìm danh thiếp trở về, thì từ phía sau đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Người đại diện đứng lên, bị người ta hung hăng lôi kéo xoay người sang chỗ khác.
Chuyên viên trang điểm nhón chân hung hăng mà cắn bờ môi của hắn, hai người hung hăng mà hôn môi. Cuối cùng hôn đến mức tay chân mềm nhũn, thở hồng hộc.
Chuyên viên trang điểm nhìn người đại diện, thở hổn hển hung hăng nói: "Anh dám không liên hệ với tôi."
Người đại diện không biết vì cái gì, nhịn không được bật cười.
Đúng vậy, hắn làm sao dám.
(1): ám chỉ người bị áp bức lâu ngày được giải thoát, và người đại diện vô cùng vui