Tiểu trợ lý cầm sữa bò trốn ở trong một góc phòng nhìn Nam Mô chụp ảnh, Nam Mô ở trong màn ảnh có vẻ đáng yêu mà lại thiên chân (ngây thơ).
Tiểu trợ lý nhìn trên khuôn mặt anh tuấn của Nam Mô treo nụ cười hồn nhiên, làm thế nào cũng không thể liên hệ được với tên biến thái nói chuyện với cô ngày hôm qua.
"Tôi thích bị người ta rình coi."
"Tôi thích ở trước mặt người khác lộ ra thân thể."
"Tôi thích người khác dùng ánh mắt xâm chiếm cưỡng gian thân thể của mình, tôi đối với loại ánh mắt này rất mẫn cảm."
"Tôi thích ở trong màn ảnh làm ra vẻ mặt khoa trương, ở ngoài đời, những cái đó biểu cảm đó bị gọi là biến thái, nhưng ở trong màn ảnh, cái biểu cảm đó chỉ có thể gọi là thực lực của người mẫu."
"Sao rồi, vẻ mặt của cô là sao? Bị dọa rồi?"
Cuối cùng hắn ý vị thâm trường mỉm cười: "Làm sao cô có thể bị một chút chuyện như vậy dọa sợ chứ. Ánh mắt của cô nói cho tôi biết, cô không phải loại người dễ bị dọa sợ như vậy."
"Bởi vì cô và tôi, đều là, biến thái."