Tiên Nghịch

Chương 931: Cướp người

Vương Lâm bình thản liếc mắt nhìn Phù Phong tử một cái. Hai bên đều là người thông minh, có một số việc không cần cảnh cáo cùng nói nhiều. Hắn gật gật đầu, coi như việc này đã qua.
 
- Vương đạo hữu! Với hiểu biết của ta đối với những lão quái ở Thiên Vận tinh, thời điểm vùng đất Yêu Linh lại mở ra hẳn là không lâu nữa. Nhanh thì mấy tháng, lâu khoảng nửa năm chắc chắn mở ra. Thời gian chúng ta không còn nhiều nữa. Lần này ta mang thương tích, cần bế quan khôi phục tới đỉnh, không quấy rầy nữa.
 
Sau khi có ý thật tình hỗ trợ Vương Lâm, Phù Phong tử cũng dần dần suy nghĩ đến chuyện vùng đất Yêu Linh.
 
Từ biệt Vương Lâm, Phù Phong tử rời đi, sau khi trở lại cung điện lập tức bắt đầu ngồi xuống thổ nạp.
 
Sau khi Phù Phong tử rời đi, lông mày Vương Lâm nhăn lại. Hắn nhìn tay phải của mình, sau khi trầm mặc một lúc lập tức lại một lần thi triển lực tàn đêm. Lập tức trên tay phải hắn lại có kim quang bao phủ.
 
Trong khoảnh khắc kim quang xuất hiện, nguyên lực trong cơ thể Vương Lâm giống như ngựa hoang đứt cương, gần như không bị khống chế ngưng tụ về phía tay phải.
 
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, tay phải nhoáng lên một cái kim quang lập tức tiêu tan. Nguyên lực trong cơ thể hắn lúc này mới chậm rãi thu hồi. Nhưng chỉ trong chốc lát như vậy cũng tiêu hao của hắn hơn một phần.
 
- Cũng giống như vừa rồi, chỉ cần vừa thi triển thuật này nguyên lực trong cơ thể lập tức bay nhanh đi. Với nguyên lực trong cơ thể ta muốn chân chính thi triển lực tàn đêm này căn bản không đủ. Nhưng vì sao khi ở trên đỉnh núi kia, ta lại có thể không cần tiêu hao một chút nguyên lực nào thi triển ra lực tàn đêm lại cực kỳ kinh người… Vương Lâm chau mày.
 
- Hay là… Vương Lâm mạnh ngẩng đầu, mắt lóe lên ánh sáng giống như hiểu ra điều gì.
 
Trong nháy mắt, ban ngày trôi qua đêm tối lại đến, Vương Lâm thủy chung khoanh chân ngồi trong cung điện. Hắn trầm ngâm không ngừng, mãi cho đến khi đêm tối trôi qua. Sáng sớm hôm sau vừa bắt đầu, ánh mắt Vương Lâm lóe lên, đứng lên bước về phía trước một bước.
 
Thân hình hắn lập tức biến mất, lúc xuất hiện lại đi tới đỉnh núi hơn hai tháng cảm ngộ!
 
Gió biển thổi đến mang theo từng cơn lạnh của đêm, thổi lên người Vương Lâm nhưng không khiến Vương Lâm có bất kỳ chú ý nào. Mắt hắn lộ tinh quang nhìn chằm chằm vầng mặt trời đang chậm rãi dâng lên từ mặt biển phía xa xa. Vương Lâm hít sâu một hơi, nâng tay phải lên. Lực tàn đêm cảm ngộ ra lại một lần nữa tràn ngập toàn thân, cuối cùng toàn bộ ngưng tụ về phía tay phải.
 
Trong nháy mắt này, tay phải Vương Lâm lập tức lóe lên từng trận kim mang. Nguyên lực trong cơ thể hắn không tiêu hao chút nào. Mà trong khi tay phải nâng lên, tâm niệm khẽ động, Vương Lâm ngay lập tức phát hiện. Không ngờ từ trong mặt trời buổi sáng dần dần dâng lên kia lập tức có sức mạnh vô tận của trời đất ngưng tụ đến, dung nhập vào trên tay phải hắn, khiến cho kim mang trên tay phải lập tức tỏa ra vạn trượng!
 
Theo càng nhiều sức mạnh từ trong vầng mặt trời xuất hiện toàn bộ dung nhập vào tay phải Vương Lâm, dần dần kim quang trên tay phải Vương Lâm càng ngày càng đậm. Cuối cùng kim quang từ cánh tay phải lan tràn khắp toàn thân Vương Lâm!
 
Vương Lâm lúc này toàn thân phát ra kim quang vô tận. Kim quang tràn ngập lập tức thân thể hắn giống như một mặt trời. Một lúc sau thân thể hắn không ngờ thay thế hẳn mặt trời, trở thành mặt trời dâng lên khỏi mặt biển trong trời đất này.
 
Hai mắt Vương Lâm lộ vẻ hiểu ra, tâm niệm buông lỏng. Lập tức kim quang bên ngoài thân thể chậm rãi tiêu tan cho đến khi mờ dần rồi hoàn toàn biến mất.
 
- Quả nhiên là như vậy. Loại thần thông tự nghĩ ra này uy lực kinh ngươi. Lấy nguyên lực của ta không đủ để thi triển, chỉ có trong nháy mắt mặt trời mọc mới có thể mượn sức mạnh trời đất để sử dụng.
 
Vương Lâm trầm ngâm hồi lâu, hơi chút lắc đâu, thân hình bước về phía trước, biến mất dạng.
 
- Tuy nói có hạn chế, nhưng nếu ta đánh nhau vào lúc mặt trời mọc, phối hợp với thần thông con mắt thứ ba và Xạ Thần Xa, như vậy cho dù là Toái Niết sơ kỳ ta chắc chắn có thể liều mạng đánh một trận!
 
- Giây phút đầu tiên của bình minh chính là lúc Vương Lâm ta mạnh nhất!
 
Vương Lâm trở lại trong cung điện, ánh mắt lóe lên hàn quang, thì thào lẩm bẩm:
 
- Không tính Phù Phong tử, không biết ai sẽ là người thứ nhất bị ta gặp được vào lúc bình minh mà ta mạnh nhất!
 
Vương Lâm khoanh chân ngồi, hai tay bấm pháp quyết. Lập tức từng đạo cấm chế hiện lên tràn ngập toàn bộ cung điện. Sau đó tay phải hắn điểm lên mi tâm, lập tức Tâm Cấm thuật tràn ngập, một tia tơ đen bay ra, hóa thành cấm chế bay ra bốn phía.
 
Theo hàng loạt cấm chế tràn ngập xung quanh, cung điện hoàn toàn bị phong ấn.
 
Làm xong hết mọi thứ, Vương Lâm vẫn hơi chút lo lắng. Hắn vỗ túi trữ vật, lập tức trong tay xuất hiện một la bàn! La bàn này đúng là vật mà chỉ có truyền nhân Phá Diệt Cấm mới có!
 
Hắn thổi về phía la bàn một hơi nguyên khí. Lập tức kim chỉ nam trên la bàn lập tức xoay tròn. Bỗng nhiên la bàn tự động bay lên, không ngừng biến lớn. Chỉ là trong giây lát la bàn liền biến lớn hơn mười trượng tự xoay quanh phía trên đầu Vương Lâm. Vương Lâm đứng dậy, la bàn hạ xuống mặt đất. Vương Lâm bước lên khoanh chân ngồi ở trung tâm của la bàn.
 
- Hẳn là đủ rồi!
 
Vương Lâm vỗ túi trữ vật. Lập tức xác chết Ngân Y Luyện Thi dưới ánh huỳnh quang lóe lên, xuất hiện trước mặt hắn. Nhìn cái xác này, Vương Lâm thổ nạp một lát, tay phải hắn bỗng nhiên nâng lên hung hăng điểm nhanh lên mi tâm của nữ thi.
 

Trong khoảnh khắc này, nữ thi hai mắt mở bừng ra, lộ ra vẻ lạnh như băng nhìn chằm chằm Vương Lâm. Trên mi tâm lập tức liền hiện lên một lốc xoáy nhanh chóng xoay tròn, ngăn cản ngón tay Vương Lâm ngoài một tấc.
 
Ánh mắt của nữ thi lộ vẻ hung dữ, thân hình bay nhanh về phía sau. Nhưng ngay khoảnh khắc nàng bay về phía sau, lập tức la bàn trên mặt đất phát ra tiếng động nức nở. La bàn xoay tròn, từng đạo cấm chế nhanh chóng lóe lên, trong nháy mắt liên kết với tất cả cấm chế trong cung điện, liền lạc không kẽ hở. Bất kể nữ thi từ nơi nào rời khỏi đều cũng chạm tới cấm chế. Chỉ cần nàng chạm vào cấm chế, liền tương đương với cùng lúc mở toàn bộ cấm chế!
 
Trong mắt nữ thi chợt lóe lên vẻ hung dữ, mà lại có vẻ linh động. Thân hình nàng đang lui về chợt ngừng lại, hóa thành một chùm sáng bạc bay thẳng đến Vương Lâm!
 
Nữ thi này bản thân bị thương nặng, tu vi tuy hạ xuống nhưng dáng vẻ khí thế độc ác lại không bớt đi chút nào mà ngược lại càng đậm. Nàng xông tới gần Vương Lâm, tay phải hung hăng chộp một cái. Vẻ mặt Vương Lâm thủy chung bình tĩnh, trong khoảnh khắc xác chết chộp tới, mắt phải hắn chợt lóe ánh sáng xanh, lập tức tuôn ra. Tay phải nữ thi kia lập tức chạm vào ánh sáng xanh.
 
Nữ thi này kêu thảm một tiếng, lập tức lui về sau. Tuy là lui về nhưng thân hình cực kỳ nhẹ nhàng không ngờ không chạm vào bất kỳ cấm chế nào. Cuối cùng thân hình nàng dừng cách Vương Lâm mấy trượng, ánh mắt linh động nhìn chằm chằm Vương Lâm. Nàng hé miệng lộ ra răng nanh, gầm nhẹ.
 
Nữ thi này vốn là xinh đẹp động lòng người. Giờ phút này nàng làm động tác này chẳng những không làm cho người ta có nguy cơ gì, ngược lại bởi vì hai cái răng nanh của nàng, làm người ta có cảm giác khác thường như là mèo vậy.
 
Xích sắt trên xương tỳ bà và xương chậu trong khi lùi lại phát ra tiếng động va chạm vào nhau, quanh quẩn trong cung điện.
 
Vẻ mặt Vương Lâm bình tĩnh, tay phải bấm pháp quyết chỉ vào la bàn bên dưới. Lập tức la bàn xoay tròn nhanh hơn, tất cả cấm chế trong cung điện trong nháy mắt này toàn bộ phát tác, bay thẳng đến nữ thi.
 
Trong miệng nữ thi truyền ra một tiếng rít. Tiếng rít này chói tai lại mang theo một lực chấn động mạnh mẽ. Lập tức liền có hàng loạt cấm chế ầm ầm sụp đổ.
 
Trong mắt nữ thi hiện lên vẻ lo lắng lập tức lui về sau. Mắt phải Vương Lâm lại lóe lên ánh sáng xanh. Lúc này đây cái khiên ánh sáng màu xanh biến ảo ra, nháy mắt liền ngăn cản phía sau nữ thi. Ánh sáng xanh chợt lóe lên, liền có một cỗ lực phản chấn mạnh mẽ khiến cho nữ thi liên tục lui về phía sau.
 
Tay phải Vương Lâm chỉ ra, lập tức cấm chế xung quanh rất nhanh ngưng tụ, tràn ngập toàn thân nữ thi.
 
Nữ thi rít lên, xích sắt trên xương tỳ bà lập tức lay động. Ngay sau đó liền có một màn sương khí màu đen tức thì tràn ngập bao phủ toàn thân. Nữ chết này há mồm phun ra một cây kéo màu đỏ, hung hăng cắt một cái lên phía trên.
 
Chỉ nghe "ầm" một tiếng. Theo cây kéo cắt một nhát, tất cả cấm chế ngăn cản ở phía trên nữ thi trong phút chốc sụp đổ. Nữ thi không nghĩ ngợi, thân hình được màn sương đen bao phủ, xông lên phóng thẳng lên phía trên.
 
Mắt thấy nàng sắp xông phá cung điện bỏ chạy, vẻ mặt Vương Lâm lạnh lùng. Tâm thần hắn khẽ động, ngoài thân thể lập tức liền có đại đỉnh Cổ Thần biến ảo ra.
 
- Hoán vị!
 
Theo giọng nói bình thản của Vương Lâm vang lên, lập tức toàn thân nữ thi kia hào quang lóe lên. Vào khoảnh khắc nàng sắp đụng tới đỉnh cung điện, thân hình đột nhiên run lên, bỗng nhiên biến mất. Nàng hoán vị với Vương Lâm đang khoanh chân ngồi ở trung tâm la bàn!
 
Trong khoảnh khắc, Vương Lâm xuất hiện ở không trung nơi lúc trước nữ thi chạy đến. Mà nữ thi thì lại đứng ở giữa la bàn. Ngay tại lúc này, la bàn điên cuồng xoay tròn. Vô số cấm chế xuất hiện đồng loạt ngưng tụ vào nữ thi. Cấm chế bốn phía lại tiến đến, bao vây xung quanh.
 
Nữ thi kia nhất thời ngừng lại, hơn nữa vốn nàng bị thương nặng tu vi hạ xuống. Giờ phút này thân hình nàng run lên lập tức hàng loạt cấm chế tràn ngập. Nhất là hai chân nàng phảng phất như bị la bàn này hút lại, dưới vô số cấm chế phong ấn không thể di động chút nào. Nữ thi giãy dụa không ngừng la hét ầm lên. Thanh âm nàng chói tai truyền ra bốn phía.
 
Thân hình Vương Lâm hạ xuống, nhìn chằm chằm nữ thi đang giãy dụa. Vẻ mặt hắn lạnh lùng, tay phải nâng lên hung hăng chộp một cái về phía trước. Lập tức xích sắt trên xương tỳ bà nàng này kêu "ầm" lên một tiếng, bị Vương Lâm mạnh mẽ kéo ra.
 
Thân hình nữ thi chấn động mạnh, tiếng thét chói tai lập tức suy yếu. Vẻ mặt nàng lộ ra uể oải, hai mắt linh động nhìn Vương Lâm, lộ ra ý hận thật sâu.
 
Xích sắt kia sau khi bị lôi ra lập tức hóa thành một con rắn đen há mồm hung hăng cắn về phía tay phải Vương Lâm. Vương Lâm căn bản không né tránh, mặc cho con rắn đen đó cắn. Chỉ nghe phịch một tiếng, con rắn màu đen cắn lên tay Vương Lâm, răng nọc lập tức sụp đổ, cũng không có gây cho cánh tay Vương Lâm bất kỳ thương tổn nào!
 
Vương Lâm thân thể Cổ Thần ngũ tinh, làm sao có thể bị con rắn đen nho nhỏ biến ảo ra này phá vỡ!
 
Tay phải Vương Lâm bóp một cái, lập tức toàn thân con rắn đen run lên trực tiếp vỡ vụn hóa thành mảnh vỡ xích sắt. Hắn không chút ngừng lại, tay phải hư không chộp một cái nữa. Lúc này nữ thi kia lại hét thảm một tiếng, xích sắt trên xương chậu lại bị Vương Lâm rút ra.
 
Hắn bóp một cái, xích sắt bị bóp nát!
 
Thân hình nữ thi này lảo đảo, nửa ngồi trên mặt đất. Vương Lâm há mồm phun ra một luồng nguyên thần khí tràn ngập la bàn. Hắn khoanh chân ngồi ở một bên, hai tay bấm pháp quyết điểm về phía trước. Lập tức la bàn chậm rãi chuyển động, cấm chế dần dần dung nhập vào trong cơ thể nữ thi.
 
- Trong ngọc giản của Tiên Đế Thanh Sương từng có một thuật tên là Thi vệ, là thuật sau khi người bị mình giết phối hợp nhiều loại tài liệu luyện hóa thành một xác chết ác độc lúc nào cũng sẵn sàng bảo vệ chủ nhân dù tan xương nát thịt, không có bất kỳ đau đớn nào. Ta tuy không thấy tài liệu đã sớm bị tuyệt tích này, không thể luyện ra Thi vệ nhưng có thể thi triển một chút thủ đoạn khống chế Thi vệ!
 
Vương Lâm nhắm hai mắt lại, hai tay ở trước người không ngừng biến hóa ấn ký, thi thoảng đánh ra dung nhập vào cơ thể nữ thi.
 
Thời gian chậm rãi trôi qua, mặt trời mọc rồi lại lặn, lại hơn nửa tháng qua đi. Vương Lâm trên Thủy Linh tinh này nháy mắt đã được ba tháng. Trong ba tháng này hắn trừ lúc cảm ngộ ở trên đỉnh núi ra, thì là ở trong cung điện luyện hóa nữ thi.

 
Quá trình luyện hóa xác chết rất là phức tạp, lại phải chuyên tâm. Như vậy Vương Lâm gần như không ra khỏi cửa, mỗi cách một đoạn thời gian lại phải đánh ra ấn quyết.
 
Lúc này, ở trong cung điện của hắn, la bàn mười trượng vẫn đang xoay tròn. Bên trên la bàn nữ thi ngồi khoanh chân, toàn thân phát ra từng chùm sáng bạc. Trên mi tâm nàng lại có một dấu ấn lóe lên.
 
Vẻ mặt nàng bình thản, oán hận lúc trước dĩ nhiên biến mất tăm tích. Giờ phút này nếu có người nhìn nàng, cực kỳ khó tưởng tượng được thân phận chân chính của nàng. Bất kể thế nào nhìn cũng chỉ là một nữ tu xinh đẹp.
 
Lúc Vương Lâm ở trên Thủy Linh tinh tu luyện, trên Thiên Vận tinh đã xảy ra một chuyện nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Một tu sĩ đại thần thông tên là Tư Đồ Nam nổi danh trên Thiên Vận tinh, trở thành cung chủ Hồng Phấn cung.
 
Chẳng qua danh tiếng người này có chút không dễ nghe.
 
Trong ba tháng này, gần như nữ đệ tử trong tất cả các môn phái lớn nhỏ trên Thiên Vận tinh đều bị người này quấy rầy. Mà người này cũng không dùng sức mạnh, chỉ ngụy trang lấy tu vi Tịnh Niết truyền tiên thuật, cũng ám chỉ có thể đưa tặng đan dược đề cao tu vi, tập trung không ít nữ tu sĩ tụ tập cùng một chỗ khiến cho cả Hồng Phấn cung khoái hoạt vô biên. Nếu đi ra ngoài, lại có vô số nữ tu vờn quanh bên cạnh, khiến cho tên Tư Đồ Nam ham mê sắc đẹp truyền lan ra.
 
Tuy nhiên người này cũng giữ lời. Phàm là nữ tu vì hắn tiến vào Hồng Phấn cung, toàn bộ đưa tặng đan dược truyền thụ tiên thuật. Nếu là sư môn truy cứu, Tư Đồ Nam lập tức hợp tình hợp lý đi tìm người ta lý luận một hồi. Kết quả cuối cùng thường thường đều là những tông phái này không thể không vẻ mặt tươi cười đón chào. Dù sao tu vi của Tư Đồ Nam này cũng là Tịnh Niết.
 
Như vậy nữ tu trong Hồng Phấn cung này càng ngày càng nhiều. Tên Tư Đồ Nam cũng xem như rung trời.
 
Cũng không biết từ đâu nghe nói, có hai người nữ đệ tử của Trần Đạo Tam Tử có thể nói là đẹp cực kỳ, cũng có một người là trời sinh Thủy Linh căn, một người khác đẹp lạnh lùng đến cực điểm. Tư Đồ Nam này trong lòng lập tức ngứa ngáy, suy nghĩ nửa ngày lập tức mang theo rất nhiều nữ tu trong Hồng Phấn cung đi khoiủ Thiên Vận tinh. Có người dẫn đường, hắn đi thẳng đến Thủy Linh tinh.
 
Đoàn người đông đúc, toàn bộ đều là nữ tu, mỗi người đều mặc quần áo hồng nhạt. Ở giữa các nàng có một cái giường ngọc trắng dài khoảng mười trượng, Tư Đồ Nam nghiêng người nằm bên trên, bên cạnh vây quanh nhiều nữ tu, vẻ mặt cực kỳ sung sướng.
 
Ở bốn phía hắn có vài trăm nữ tu làm bạn, đi về phía Thủy Linh tinh.
 
Ở phía trước Tư Đồ Nam có đứng một người đàn ông trung niên mặc áo lam. Người đàn ông này tướng mạo anh tuấn, ánh mắt dâm tà. Lúc này hắn khom người nịnh bợ:
 
- Tư Đồ tiền bối! Vãn bối cam đoan hai nữ tu của Thủy Linh tinh kia đều là hạng sắc nước hương trời. Nhất là Triệu Tuyết vẻ đẹp kinh người. Còn nữ tu tên là Linh nhi kia, trời sinh Thủy Linh căn, chính là lô đỉnh tuyệt hảo!
 
Tư Đồ Nam hưởng thụ sự hầu hạ người nữ tu bên cạnh, cười ha hả gật đầu nói:
 
- Tốt! Nếu đúng như lời ngươi, đến lúc đó lão tử không thưởng ít cho ngươi. Ồ! Đan dược, tiên thuật đến lúc đó ngươi tùy ý chọn!
 
Người đàn ông trung niên kia ánh mắt lộ vẻ vui mừng, vội vàng nói cảm ơn. Hắn lại nói không ít lời hay khiến cho Tư Đồ Nam nghe xong cười ha hả.
 
Người đàn ông trung niên này trong lòng cười lạnh, thầm nhủ:
 
- Triệu Tuyết! Cho ngươi lại trong sạch cao thượng. Lúc này Tư Đồ tiền bối đích thân đi, ta thật muốn nhìn ngươi theo hay không theo. Còn có Linh nhi kia, lúc này ngươi cũng chạy không thoát!
 
Ánh mắt Tư Đồ Nam đảo qua thân thể người đàn ông trung niên này. Mặc dù vẻ mặt hắn thoải mái nhưng trong lòng cũng biết rõ ràng ý niệm trong đầu người này. Với tâm cơ của hắn, liếc mắt liền nhìn ra được nhất định là người này có cừu oán với hai nữ tu trên Thủy Linh tinh kia.
 
Tuy nhiên tất cả chuyện này Tư Đồ Nam không thèm để ý tới.
 
- Thủy Linh căn không tồi. Người anh em kia của ta căn bản là một tên ngốc, phỏng chừng những năm gần đây cũng không có người con gái nào. Nếu là hai cô bé này không tồi, lão tử cho dù là cướp cũng phải cướp lấy làm lễ gặp mặt. Thủy Linh căn, không tồi… Tư Đồ Nam cười ha hả, trong lòng hắn cũng có chút buồn bã. Mấy tháng ở Thiên Vận tinh này, hắn tìm kiếm Vương Lâm nhưng không có bất kỳ manh mối nào. Hắn cũng muốn đi Thiên Vận tông thăm dò nhưng ở toàn Thiên Vận tông lại tràn ngập một cỗ khí tức cực kỳ khổng lồ, giống như là phong tỏa vậy. Với tu vi của Tư Đồ Nam, muốn đi vào cũng có chút khó khăn.
 
Hiện tượng này khiến cho tu sĩ Thiên Vận tinh rất là kinh ngạc nhưng không nghĩ ra manh mối.
 
Không ai biết, đây là một mệnh lệnh trước khi Thiên Vận tử bế quan đã hạ xuống. Phong bế Thiên Vận tông, mở ra đại trận phòng hộ môn phái!
 
May mà đệ tử Thiên Vận rất nhiều, còn có không ít người ở ngoài. Trong đó có mấy nữ tu cũng bị Tư Đồ Nam lừa tới Hồng Phấn cung du ngoạn. Hắn hỏi ra mới biết được đủ loại lời đồn về Vương Lâm ở vùng đất Yêu Linh năm xưa.
 
Những lời đồn này vốn không có gì bí mật, lúc trước Tư Đồ Nam cũng từng nghe qua từ trong miệng người ở Thiên Vận tinh. Lúc này đối chiếu cũng khiến cho hắn cực kỳ giật mình. Nhưng cuối cùng hắn rất nhanh lại cười ha ha, trong lòng thầm nhủ:
 
- Đây mới là người anh em của lão tử. Muốn làm, phải làm ra chuyện long trời lở đất!
 
Tư Đồ Nam hỏi thăm, lại biết được mấy tháng trước Vương Lâm trở về Thiên Vận tinh.
 
Tư Đồ Nam trầm ngâm, phân tích mọi việc. Hắn cho rằng Vương Lâm nếu dám trở về chính là không có sợ hãi. Nếu như vậy an toàn chắc không vấn đề. Chỉ là hắn rất kỳ quái, Vương Lâm rốt cuộc dựa vào cái gì mà không sợ hãi.
 
- Hay là tu vi tiểu tử này tăng mạnh?
 
Tư Đồ Nam suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra nguyên nhân. Nhưng hắn thông qua nghe ngóng và phân tích cũng biết được, lúc này Vương Lâm quay lại nhất định là vì vùng đất Yêu Linh kia.
 
Cho nên Vương Lâm nhất định không ở xa, trong khoảng thời gian ngắn nhất định sẽ xuất hiện.
 
Như thế Tư Đồ Nam cũng không nóng nảy, dứt khoát thoải mái chơi đùa một phen, cũng coi như xua tan một ít buồn bực ở Phượng Loan tinh.
 
Ngày hôm nay, dưới sự dẫn đường của người đàn ông trung niên kia, Tư Đồ Nam được mấy trăm nữ tu vây quanh, nhìn thấy được Thủy Linh tinh ở phía xa xa.
 
- Ha ha! Vẫn là lão tử đủ đạo nghĩa, chuyên môn vì tiểu Lâm tuyển thị thiếp. Hắn nếu biết không biết sẽ có biểu tình gì!
 
Tư Đồ Nam cười ha ha nhìn Thủy Linh tinh.
 
Hắn đột nhiên cười lập tức khiến cho tất cả nữ tu xung quanh, bao gồm cả người đàn ông trung niên kia đều lầm cho rằng đây là nụ cười dâm đãng.