- Nói đi. - Vương Lâm vẫn thản nhiên, lạnh lùng nói.
Nữ tử cắn răng, nói nhanh:
- Nó ở chỗ Huyền Đạo tông đang tập kết. Ở đó chắc chắn có một số người đang vây công. Vừa rồi, chúng ta vội đuổi theo Lý Sơn nên cũng không để ý lắm. Có điều, ta khẳng định bọn họ chắc chắn có lệnh bài.
Nét mặt Lý Sơn tái nhợt. Nhưng ngay sau đó, hắn lại cười rộ lên bởi Vương Lâm đang nhìn mình.
- Nó nằm trong tay Liễu Mi trưởng lão. - Lý Sơn vốn định nói dối. Nhưng không biết tại sao, nhìn vào hai mắt của Vương Lâm, cảm giác ớn lạnh lại xuất hiện. Cái cảm giác đó, cho dù khi hắn gặp lão tổ Phác Nam Tử cũng chưa hề có.
- Liễu Mi trưởng lão? - Vương Lâm hơi trầm ngâm. Trong đầu hắn dần hiện lên khuôn mặt kiều mỵ của một nữ tử. Nhìn Lý Sơn, Vương Lâm mở miệng nói:
- Nàng đã đạt tới Trúc Cơ?
Lý Sơn ngưỡng mộ, gật đầu nói:
- Nàng được lão tổ Phác Nam tử thi pháp trợ giúp trúc cơ.
Vương Lâm suy nghĩ một chút, không khỏi nhớ tới cảnh tượng ở Hằng Nhạc phái khi đó. Khuôn mặt hiền lạnh của cha mẹ lại hiện lên khiến cho đáy lòng Vương Lâm cảm thấy quặn đau.
Tay hắn chộp một cái, cách không nắm lấy nữ tử và Lý Sơn bay lên trời.
Nữ tử sợ hãi, nhất thời trên quần hơi ươn ướt. Lập tức, khuôn mặt nữ tử trở nên ửng hồng.
- Nói cho ta biến vị trí của Huyền Đạo tông. - Vương Lâm nhíu mày, đưa nữ tử ra xa một chút.
Nữ tử liền vâng dạ, chỉ về một hướng. Lý Sơn không hề chống cự, đứng bên nói chi tiết thêm. Vương Lâm không nói tiếng nào, nhanh chóng bay đi.
Một lúc sau, dưới sự chỉ dẫn của hai người, hắn đã tới được vị trí tập kết của Huyền Đạo tông.
Trên mặt đất vô cùng hỗn loạn, hiển nhiên ở đây vừa trải qua một trận quyết đấu. Vương Lâm vừa mới tới liền vung tay lên một cái, nữ tử và Lý Sơn ngã xuống đất.
- Ngươi có thể đi. - Vương Lâm liếc mắt nhìn nữ tử một cái rồi quay đầu nhìn về phía tập kết của Huyền Đạo tông.
Nữ tử từ từ lui lại phía sau hơn hai trăm thước, mới tế xuất phi kiếm.
Sau đó, nhanh chóng đạp kiếm quang, bỏ chạy với tốc độ nhanh nhất.
- Lý Sơn! Ngươi gọi người của Huyền Đạo tông tới đây đi. Ta chỉ muốn lệnh bài, không muốn giết người. - Vương Lâm lạnh lùng nói.
Trên trán Lý Sơn đầy mồ hôi, cười khổ lấy từ trong túi trữ vật ra một cái ngọc giản, đặt lên trán. Một lúc sau, hắn ném nó về phía trước. Ngọc giản hóa thành một tia sáng, trong nháy mắt biến mất Một lát sau, trên mặt đất chợt tỏa ra một quầng sáng trắng. Từ từ, quầng sáng đó càng lúc càng sáng, cuối cùng hình thành một cây cột sáng cao tới tận trời.
Xung quanh cây cột sáng có khoảng mười người đang khoanh chân ngồi. Mỗi người đều đang bắt quyết. Trong mười người đó có một nữ tử, ánh mắt trang nghiêm, hai tay đang nâng một cái bình. Trên đỉnh đầu của nàng có một cây phất trần. Những sợi tơ trên đó trắng muốt như ngọc. Có một vòng tròn bao lấy bọn họ.
Hai mắt Vương Lâm chớp chớp, liếc mắt nhìn khuôn mặt của mười người.
Trong giây lát, nữ tử liền mở hai mắt, thấy Lý Sơn, nàng cũng không để
ý. Nhưng khi bất ngờ nhìn thấy Vương Lâm đứng bên cạnh hắn, liền ngẩn
người. Sau khi nhìn kỹ vài lần, hai mắt liền lộ ra thần thái khác thường. Nàng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, tay phải vung lên, cây phất trần liền hạ xuống, cầm trong tay. Ngay sau đó, bốn cây cột sáng liền chậm rãi biến mất.
Trong mười người có một thanh niên khoảng chừng ba mươi tuổi. Ánh mắt bối rối nhìn Vương Lâm, sau đó đứng dậy ôm quyền, nói:
- Vương.sư huynh! Đã lâu không gặp.
Người này chính là ca ca Liễu Mi, Liễu Phong. Thần thức của Vương Lâm khẽ đảo qua một cái, liền phát hiện được hắn đã đạt tới Trúc Cơ sơ kỳ.
Có điều linh lực trong cơ thể vẫn chưa ổn định, chứng tỏ là mới đột phá không lâu.
Vương Lâm nhìn bọn họ, than nhẹ một tiếng, nói:
- Huyền Đạo tông.Thôi! Đưa lệnh bài cho ta, ta sẽ không làm khó dễ các ngươi.
- Tiểu bối nơi nào mà khẩu khí lớn như vậy? Dám mở miệng hỏi lệnh bài của Huyền Đạo tông. Liếu Phong! Ngươi biết hắn? - Trong mười người của Huyền Đạo tông chợt có một lão nhân đứng dậy. Sắc mặt hắn âm trầm nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, cười lạnh hỏi.
Liễu Phong cười khổ, nói:
- Mã sư huynh! Hắn.hắn chính là Vương Lâm.
Lão nhân họ Mã ngẩn người, rồi cười lạnh nói:
- Thì ra là ngươi! Có điều, cho dù ngươi đã đạt tới Trúc Cơ kỳ cũng không có tử cách tới trước mặt ta xuất ngôn cuồng loạn. Cút! - Nói xong, hắn vung tay, một cơn lốc chợt xuất hiện trên mặt đất bằng phẳng. Trong nháy mắt, cơn gió đã ập đến trước người Vương Lâm.
Vương Lâm cũng chẳng thèm tránh né. Khi cơn lốc tới cách năm thước trước mặt Vương Lâm liền hóa thành một đống băng, rơi trên mặt đất. Cùng lúc đó, một luồng lục quang chợt lóe lên. Thân thể lão nhân họ Mã hơi run, trên ngực xuất hiện một vết thương to bằng miệng bát. Toàn thần biến thành băng điêu, tuyệt khí mà chết.
Vương Lâm có một cảm giác được từ sau khi linh lực trong cơ thể biến dị, trong lòng hắn như có một luồng sát ý. Có nhiều lần hắn suýt không thể khống chế được.
Lục quang lại lóe lên, phi kiếm tỏa hơi lạnh ra chung quanh. Mũi kiếm vẫn hướng về phía Huyền Đạo tông. Nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy trong lúc phi hành, thi thoảng phi kiếm lại có chút dừng lại. Có điều, mỗi lẫn đều bị Vương Lâm cố gắng khống chế.
Đám đệ tử Huyền Đạo tông đều biến sắc. Liễu Phong đứng im mà lòng phát lạnh. Trên trán hắn chảy đầy mồ hôi. Trong lòng hắn vẫn lặng lẽ lấy Vương Lâm làm mục tiêu để mà vượt qua. Hơn một năm trước, dưới sự trợ giúp của Phác Nam Tử, Trúc Cơ thành công, hắn nghĩ rằng mình đã vượt qua Vương Lâm. Nhưng đến bây giờ, đối phương chẳng những đạt tới Trúc Cơ kỳ, hơn nữa tu vi lại càng thêm khó lường. Mặc dù, Mã sư huynh có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, nhưng vẫn bị đối phương dùng một chiêu giết chết.
Không biết, bây giờ tu vi của Vương Lâm đã đạt tới mức độ nào? Cứ nghĩ tới điều đó, Liễu Phong lại càng cảm thấy sợ hãi.
Liễu Mi chẳng biểu hiện gì ra ngoài nét mặt. Sau khi liếc Vương Lâm một cái thật sâu liền lấy lệnh bài trong túi trữ vật ném cho Vương Lâm. Từ đầu tới cuối, nàng vẫn không nói một tiếng. Nhưng hai mắt nàng vẫn nhìn chăm chú vào khuôn mặt hắn.
Sau khi thu lấy lệnh bài, Vương Lâm liếc mắt nhìn Liễu Mi một cái, sau đó xoay người bay lên trời. Thoáng cái đã biến mất vô tung vô ảnh.
Một lúc sau, Liễu Mi mới thu hồi ánh mắt, thở dài. Mặc dù phong thái của nàng vô cùng hấp dẫn, nhưng trước mặt Vương Lâm lại không có chút tác dụng.
Sau khi về tới động phủ, Vương Lâm lấy ra năm cái lệnh bài. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn chẳng hề do dự, bóp nát bốn cái. Hắn chỉ để lại một cái, cất vào trong túi trữ vật. Làm xong, hắn sử dụng Dẫn Lực thuật, không chế những tảng đá xung quanh, lấp kín của động. Sau khi bố trí một ít trận pháp dự phòng, Vương Lâm bắt đầu bế quan.
Còn hai tháng nữa mới bắt đầu đại chiến. Tốt nhất nên chuẩn bị một chút từ lúc này.