Tiên Nghịch

Chương 758: Huyền Âm đỉnh

Vương Lâm hừ một tiếng lạnh lùng, thân thể chợt lóe lên một cái rồi xuất hiện bên cạnh vụ thú. Hai ngón tay khép lại thành kiếm, tốc độ còn nhanh hơn vụ thú rất nhiều, điểm thẳng vào mi tâm của nó. Nguyên lực trong cơ thể nhanh chóng lưu chuyển khiến cho vụ thú nổ tung.
 
Chỉ có điều sau khi thân thể của vụ thú bị nổ tung nhưng vẫn không tiêu tán mà hóa thành những cụm sương mù nho nhỏ đang dao động, có dấu hiệu ngưng tụ lại. Vương Lâm trừng mắt, tiến tới chỗ sương mù đang định ngưng tụ. Uy năng của lôi nguyên thần ngưng tụ nơi đầu ngón tay.
 
Nhất thời, một quả lôi cầu xuất hiện. Vương Lâm búng nhẹ một cái, lôi cầu liền bắn ra những tia chớp cực mạnh, chui vào trong sương mù.
 
"Uỳnh.uỳnh..." Những tiếng sấm chớp nổ vang lên đám sương mù lập tức tản ra, hóa thành những cụm khói nhỏ. Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Vương Lâm, tay phải bắt quyết rồi chỉ về phía trước. Lập tức lại có một tia chớp từ tay phải hắn bắn ra, đánh cho tất cả sương mù còn sót lại tan rã.
 
Vào lúc này, trên bầu rời những con vụ thú còn sót lại gầm lên mà lao về phía mọi người. Nét mặt Vương Lâm vẫn như thường, nhẹ nhàng bay lên.
 
Thân hình hắn lửng lơ giữa không trung, tay phải giơ lên, ngón tay chỉ thẳng lên trời. Hắn mở miệng nói một cách chậm rãi:
 
- Đạo hóa Hoàng Tuyền.
 
Những tiếng động ầm ầm vang lên đồng thời, từ trên bầu trời có một đạo Hoàng Tuyền hạ xuống, dung nhập với không trung, tỏa ra từng làn oán khí. Vào lúc này, Vương Lâm đứng trên Hoàng Tuyền, chẳng khác gì chủ nhân của Hoàng Tuyền luân hồi trên thế gian.
 
- Thức thứ ba - lực Hoàng Tuyền.
 
Nhất thời một lực hút không thể tưởng tượng được lan ra từ trong Hoàng Tuyền. Dưới lực hút đó, vụ thú xung quanh đang gầm rít lao tới mọi người liền bị hút vào trong Hoàng Tuyên. Cũng không phải chỉ có một con vụ thú mà gần như là tất cả đám vụ thú bị Hoàng Tuyền hút vào liền hóa thành sương mù. Mặc dù cố gắng giẫy dụa để bỏ chạy nhưng không thể nào thoát khỏi lực hút, cứ thế bị hút vào trong Hoàng Tuyền.
 
- Thượng tiên! Không thể làm thế. - Đúng lúc này, lão nhân tộc Tiên Tuyển cách đó không xa lo lắng mà lên tiếng ngăn cản.
 
Ánh mắt của Vương Lâm trở nên chăm chú. Trong nháy mắt khi lời của lão nhân vừa ra khỏi miệng, lập tức hắn cảm nhận được sương mù bị hút vào trong Hoàng Tuyền vẫn chưa bị luyện hóa mà ở bên trong dung hợp lại với nhau, hình thành một con quái vật hình người.
 
Con quái vật hình người đó chỉ có được hình dáng, bên trong thân thể chỉ có sương mù lưu chuyển. Nhưng khi nó xuất hiện, lực Hoàng Tuyền mất đi tác dụng, cứ thế mà bước ra khỏi Hoàng Tuyền. Sau khi nó xuất hiện, khuôn mặt không được rõ ràng lắm. Ngũ quan đầy đủ nhưng chỉ có duy nhất một con mắt.
 
Lão nhân tộc Tiên Tuyển nhanh chóng hạ xuống. Không chỉ mình lão mà các tộc nhân khác cũng vậy. Lão nhân sau khi nhìn thấy con quái vật hình người chỉ có một mắt liền thở ra một hơi, nhìn Vương Lâm nói lớn:
 
- Thượng tiên mau trở lại. Ta muốn mở tiên trận. Nó là vụ thú hình người, bất cứ pháp thuật nào cũng không thể giết chết nó ngay được, mà vào lần công kích thứ hai nó không thể bị thương.
 
Một tia sáng lóe lên trong mắt Vương Lâm, hắn nhanh chóng lui lại phía sau. Nhưng vừa mới cử động lập tức con vụ thú hình người cũng di chuyển theo, lao thẳng về phía Vương Lâm.
 
Ánh mắt Vương Lâm trở nên lạnh lẽo. Uy năng của lôi điện ngưng tụ, trong nháy mắt bên ngoài thân thể chợt xuất hiện mấy chục quả lôi cầu to bằng nắm tay. Vương Lâm chỉ tay một cái, toàn bộ lôi cầu lao thẳng về phía quái vật hình người.
 
Trong khoảng khắc lôi cầu tới sát bên quái vật, Vương Lâm lui lại phía sau rồi quát khẽ:
 
- Ngưng.

 
Lập tức, trong nháy mắt lôi cầu ngưng tụ lại mà lao vào người quái vật. Những tiếng nổ ầm ầm vang lên, quái vật bị đánh cho tan ra thanh nhiều cụm sương mù. Nhưng ngay lập tức, chúng liền ngưng tụ rồi hóa thành thân thể như cũ, không hề có một chút tổn thương, tiếp tục đuổi theo Vương Lâm.
 
Không chỉ có vậy, trên người nó cũng xuất hiện những tia chớp. Khi nó đuổi theo, từ thân thể cũng có những tia chớp bắn ra nhìn giống hệt như thần thông của Vương Lâm.
 
Có sự trợ giúp của lôi quang, tốc độ của vụ thú nhanh hơn, chẳng khác một tia chớp. Trong nháy mắt, nó đã đuổi tới Vương Lâm. Sát khi trong mắt Vương Lâm xuất hiện, tay phải hắn vỗ nhẹ vào túi trữ vật, lập tức kiếm tiên xuất hiện. Cầm kiếm tiên trong tay, Vương Lâm chém mạnh về phía trước.
 
Ngay lập tức, Trảm La quyết xuất hiện. Thấy một nhát chém đó, vụ thú đang lao tới liền dừng lại. Hai mắt không có chút cảm tình nào của nó liền xuất hiện một sự hoảng sợ. Nó đang định lui lại thì đã muộn.
 
Không một tiếng động nào vang lên, thân thể vụ thú bị chia làm hai nửa. Từng mảng sương mù lan ra kèm theo tiếng "hừ hừ" đau đớn. Vương Lâm nhanh chóng xuất hiện bên cạnh đám sương mù. Trảm La quyết lại tiếp tục thi triển. Từng đạo Trảm La quyết liên tục chém xuống khiến cho sương mù cứ thế mà nát vụn. Nhưng một lát sau, sương mù có một chút sự chống cự với Trảm La quyết. Tốc độ nát vụn từ từ chậm lại, thậm chí còn có dấu hiệu ngưng tụ.
 
Một tia sáng lại lóe lên trong mắt Vương Lâm, tay phải hắn chỉ về phía trước, miệng quát:
 
- Định.
 
Tiên thuật Định thân lập tức tản ra xung quanh khiến cho sương mù đang có dấu hiệu ngưng tụ liền dừng lại. Đúng lúc này, hình ảnh bộ xương trên tay Vương Lâm nhúc nhích liền biến ảo ra ngoài.
 
Trong khoảng khắc khi bộ xương thú xuất hiện, hai mắt của nó bắn ra một tia sáng đen ngòm. Sát khí nồng nặc tỏa ra khắp đất trời khiến cho làn sương mù lập tức tỏa ra ánh sáng xanh, có dấu hiệu bị hóa đá.
 
Hai mắt Vương Lâm lóe ra tia sáng, song chỉ nhanh chóng điểm một cái vào đám sương mù đang hóa đá. Nguyên lực từ cơ thể hắn cuồn cuộn tràn vào trong khiến cho sương mù đang hóa đá liền nát vụn, hóa thành vô số tảng đá. Những tảng đá nhỏ đó vừa mới tản ra lại tiếp tục nát vụn.
 
Cảnh tượng đó khiến cho tất cả tộc nhân tộc Tiên Tuyển mở to mắt ra mà nhìn. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy vụ thú mà bình thường chỉ có trận pháp mới giết được lại có thể bị một người trong khoảng thời gian ngắn ngủi hủy diệt.
 
Mà điều khiến cho bọn họ càng thêm bàng hoàng đó là vụ thú hình người không hề có một chút sức chống cự mà bị tiêu diệt.
 
Về phần Tháp Sơn trước đó bị Vương Lâm dùng mảnh đất nhỏ ép xuống dưới nền đất vào lúc này cũng cố thoát ra, ngây dại nhìn Vương Lâm đứng giữa không trung.
 
- Đây. Đây chính là tiên nhân.
 
Một loạt thần thông của Vương Lâm đã vượt qua trí tưởng tượng của tộc nhân. Ngay cả lão nhân tổ tiên cả tộc Tiên Tuyển cũng đang trợn mắt há mồm, thì thào lẩm bẩm:
 
- Tử Mẫu đạo khô.
 
Vương Lâm thôi không nhìn vị trí vụ thú hình người tiêu tán mà xoay người về phía lão nhân, nói một cách bình tĩnh:
 
- Bây giờ, đưa ta tới chỗ Huyền Âm đỉnh.
 

Lão nhân hít một hơi thật sâu, cung kính khom người nói:
 
- Mời thượng tiên. - Lão vừa nói vừa bay lên trời để dẫn đường. Vương Lâm vẫn thản nhiên, thong dong bám theo.
 
Lúc này, tộc nhân tộc Tiên Tuyển không còn ngăn cản lão nhân. Trong mắt Tháp Sơn chợt lóe lên một tia sáng. Hắn đứng phắt dậy, hít thở mấy hơi rồi đuổi theo.
 
- Tháp Sơn! Chẳng lẽ người vẫn còn muốn quấy rầy nữa hay sao? Ngươi không biết là lúc trước thượng tiên đã hạ thủ lưu tình à? - Lão nhân xoay người tức giận nói.
 
Đúng là Vương Lâm đã hạ thủ lưu tình. Dù sao thì mới tới đây lần đầu, rất nhiều chuyện hắn còn chưa biết. Nếu giết người chỉ sợ sẽ bị ảnh hưởng. Nếu không, Tháp Sơn phải chết là cái chắc.
 
- Tổ tiên! Tháp Sơn biết sai. Ta chỉ muốn đi theo tới Huyền Âm đỉnh. Dù sao thì ở đó ta cũng rất quen thuộc.- Tháp Sơn trầm giọng nói.
 
Lão nhân nhướng mày, đang định quát lên thì Vương Lâm nói một cách bình thản:
 
- Đi theo dẫn đường đi.
 
Lão nhân khom người không để ý tới Tháp Sơn nữa mà bay tiếp. Tốc độ của ba người cũng không nhanh. Sau khoảng nửa nén nhang, cả ba đã bay ra khỏi khu vực quần thể kiến trúc. Trước mắt Vương Lâm, trên một khoảng đất trống là một cái tế đàn.
 
Tế đàn có kích thước bình thường, xung quanh có nhiều chỗ bị nứt. Dưới tế đán có một cách cửa lớn màu tím. Bên trên cánh cửa có những ký hiệu lấp lánh.
 
Lão nhân hạ xuống trước cửa, cắn đầu ngón tay rồi dùng máu vẽ vào hư không. Bức hình do lão vẽ ra giống hệt như ký hiệu có trên cánh cửa. Ánh sáng màu hồng chợt lóe lên ở trên ký hiêu rồi dung nhập vào trong cánh cửa. Những tiếng động ầm ầm vang lên, cánh cửa từ từ nâng lên, để lộ ra một ô cửa tối om.
 
Một luồng gió lạnh lẽo từ bên trong thổi lên người bọn họ. Có cảm giác, nếu để nó chui vào bên trong người mà tu vi không đủ chỉ sợ sẽ bị thương.
 
Lão nhân đứng bên, cung kính nói:
 
- Thượng tiên! Đây là chỗ của Huyền Âm đỉnh.
 
Thần thức Vương Lâm hơi đảo qua có thể thấy trong cái cửa lạnh lẽo đó có ẩn giấu tiên khí.
 
- Đi vào. - Vương Lâm nói một cách bình tĩnh.
 
Lão nhân gật đầu đi vào qua cửa. Tháp Sơn hơi do dự một chút nhưng rồi bước nhanh tới trước mặt lão nhân, ngăn cản. Lão nhân cau mày, quát:
 
- Tháp Sơn! Ngươi lại muốn làm gì?
 
Tháp Sơn nhìn Vương Lâm, trầm giọng nói:
 
- Thượng tiên! Ở đây khí lạnh quá nhiều. Tổ tiên tuổi cao không tiện đi vào. Tháp Sơn xin dẫn đường cho ngài có được không?
 
Lão nhân ngẩn người, nói:
 
- Trong đó mặc dù có nhiều hơi lạnh, nhưng thân thể lão phu vẫn có thể chịu đựng được.
 
Tháp Sơn nhìn Vương Lâm rồi nói tiếp:
 
- Thượng tiên! Tháp Sơn cả đời bảo vệ tế đàn, có tư cách để đưa ngài tiến vào.