Tiên Nghịch

Chương 490: Lệnh bài

Loại rung động này duy trì liên tục trong một khoảng thời gian không dài nhưng sức ảnh hưởng của nó lại vượt quá sức tưởng tượng. Trong khoảnh khắc này, hễ là những vật vô chủ nằm trong hồng quang đều chấn động kịch liệt.
 
Giờ khắc này, tất cả tu sĩ trên những tinh cầu tu chân bị hồng quang đảo qua, không phải tất cả đều hiểu nguyên nhân sinh ra nó. Thậm chí hầu như tuyệt đại bộ phận đều tự nghĩ ra những suy đoán hoàn toàn khác biệt về luồng hồng quang trên bầu trời mỗi năm nghìn năm lại xảy ra một lần này.
 
Chỉ có một số rất ít những người chân chính có đại thần thông mới nhận ra lai lịch của luồng hồng quang này. Đồng thời cũng biết cửa Đông Hải Chi Linh bên ngoài Thiên Vận Tinh đã mở ra.
 
Khi Những luồng hồng quang này tản ra thì không phải hiện tượng thủy triều đã kết thúc, chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi.
 
Luồng hồng quang kia ngừng lại sau một khoảnh khắc đột nhiên lại lấp lánh một cách dữ dội. Lần này nó không lan ra bên ngoài mà điên cuồng rút lại bằng với tốc độ đã khếch tán trước đó.
 
Nó rút về giống như thủy triều với khí thế không thể chống đỡ nổi, lấy một lực lượng kỳ dị không thể tưởng tượng nổi nhanh chóng thu hồi lại Đông Hải ngoài Thiên Vận Tinh.
 
Nếu như chỉ có hồng quang rút đi thì cũng được, nhưng đi theo nó còn có một số lượng vô tận các loại pháp bảo, linh thạch, ngọc giản, tiên ngọc…Tất cả mọi thứ pháp bảo vô chủ.
 
Thậm chí còn có một số yêu thú kỳ dị, hoặc những linh vật cường đại sinh tồn trong tinh không.
 
Tất cả những vật và pháp bảo này đều bị hiện tượng thủy triều do cửa Đông Hải Yêu Linh ngoài Thiên Vận Tinh thôn phệ trở về. Chúng nó được bao bọc bên trong hồng quang, dùng tốc độ khó mà tưởng tượng được điên cuồng rút về làm tinh không vang lên những tiếng nổ ầm ầm.
 
Tốc độ quay về chậm hơn một chút so với tốc độ khuếch tán của hồng quang nhưng cũng không sai biệt nhiều lắm. Nếu như từ một góc độ khác nhìn lại có thể thấy, lấy cửa Đông Hải Yêu Linh bên ngoài Thiên Vận Tinh làm một điểm trung tâm, trong một phạm vi vô cùng vô tận, hồng quang đang nhanh chóng rút về giống như thủy triều.
 
Giờ khắc này, hồng quang xuyên qua không gian, xuyên qua tinh không, xuyên qua tất cả hành tinh tu chân, giống như trước mặt hồng quang không có tồn tại bất cứ cái gì tồn tại. Chỉ qua ba nén hương, tất cả tu sĩ khắp bốn phía bên ngoài cửa Đông Hải Yêu Linh đều nhìn thấy nơi cuối chân trời hoặc những nơi xa khắp bốn phía, hồng sắc đang cuồn cuộn quay về giống như vạn mã bôn đăng.
 
Những con sóng hồng quang này cuộn lại thành hình tròn cuốn sạch mọi thứ vào bên trong rồi phóng về cửa Đông Hải Yêu Linh.
 
Hai mắt Vương Lâm mạnh mẽ co rút lại, trong mắt lộ ra vẻ kinh hoàng. Cảnh tượng thủy triều vừa rồi đã làm hắn sinh ra một cảm giác đặc biệt không chân thật. Nhưng lúc này sau khi hắn nhìn thấy một loạt hồng quang cuộn tròn lại rồi phóng về ở bốn phương tám hướng, thì hắn lại thầm thở ra một hơi thật sâu.
 
Trên thực tế thì vào giờ khắc này không chỉ có Vương Lâm mà trong đám tu sĩ ở bốn phía hễ là người nào lần đầu tiên được nhìn thấy cửa Đông Hải Yêu Linh được mở ra rồi thủy triều xuất hiện ngay sau đó, thì nổi kinh hãi trong lòng cũng không kém Vương Lâm là mấy. Có một số người đã hoàn toàn lạc bước vào trong những chấn động, mất đi cảm ứng với đạo tâm.
 
Khoảnh khắc khi nhìn thấy hồng quang thì nó đang là những cơn sóng ở tận phía chân trời, nhưng sau khi hít vào một hơi rồi nhìn lại, ngọn sóng hồng quang lại đang gào thét phóng qua. Cả đám chúng nó trực tiếp phóng thẳng qua bên cạnh những tu sĩ.
 
Cùng lúc này, những đám ngọc giản, khối khối tinh thạch, một đống tiên ngọc, cả núi pháp bảo…Rất nhiều vật làm cho mắt người nhìn vào phải long lên sòng sọc đều được bọc vào trong hồng quang rồi dùng tốc độ cực nhanh xuyên qua những tu sĩ ở khắp bốn phía.
 
Một số yêu thú với thân hình khổng lồ, thi hài, và những pháp bảo cực lớn cũng phóng thẳng qua nhóm tu sĩ, nhưng trên những bảo vật này đều có hồng quang bao bọc. Trong luồng hồng quang này ẩn chứa một lực lượng kỳ dị có thể điều khiển được những bảo vật ở bên trong. Khoảnh khắc này những bảo vật kia giống như mất đi sự ngưng hình, nó trực tiếp xuyên thấu qua thân thể của những tu sĩ mà không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đối với những người này.
 
Giống như vào giờ khắc này, tất cả mọi thứ trước mặt đều là ảo giác.
 

Vương Lâm đã tận mắt nhìn thấy một con yêu thú một sừng toàn thân phát ra những tia sấm sét màu đen, tu vi của nó không kém gì tu sĩ Vấn Đỉnh với thân thể khổng lồ gào thét phóng tới. Vương Lâm căn bản không thể né tránh được loại tốc độ này, nó trực tiếp xuyên thấu qua thân thể hắn.
 
Trong nháy mắt khi nó xuyên thấu qua, Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu, hắn mạnh mẽ xoay người lại, hai mắt như điện cẩn thận nhìn vào trong luồng hồng quang. Hắn có thể nhìn thấy được ở bên trong có rất nhiều bảo vật đủ loại cấp độ.
 
- Thiên Kim Thượng…Quỳnh Hoa Dịch…Thủy Mặc Thạch…Linh Tê Giác… ….
 
Chẳng qua Vương Lâm chỉ đảo mắt qua thì nội tâm đã lập tức chấn động mạnh. Những tài liệu này đều là một số vật luyện khí tương đối tốt trong ký ức của Cổ Thần Đồ Ti.
 
- Còn có…Cái này…Đây là… ….
 
Ánh mắt Vương Lâm đột nhiên trở nên ngưng trọng, hắn nhìn chằm chằm vào trong một đạo hồng quang đang được hút về ở phương xa, trong đó không ngờ lại có một thanh đại kiếm.
 
Thanh kiếm này giống như một cánh cửa, bên trên lấp lánh kim quang nhưng lại mơ hồ có chút rỉ sét. Trên thanh kiếm này còn có một số chỗ bị vỡ nát.
 
Thanh kiếm này vừa lóe lên đã biến mất trong luồng hồng quang.
 
Trong mắt Vương Lâm mạnh mẽ tuôn ra những đạo tinh quang.
 
Vương Lâm nhìn những tu sĩ khắp bốn phía, cả đám người ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào các loại bảo vật trong hồng quang, trong lòng đều có những tâm tư khác nhau.
 
Giờ phút này hiện tượng thủy triều đã sắp kết thúc. Đúng lúc chuẩn bị kết thúc thì ở phương trời xa lại có một cơn sóng hồng quang gào thét phóng tới.
 
Con sóng này có tốc độ siêu nhiên, gần như chỉ trong nháy mắt đã phóng thẳng đến.
 
Trong nháy mắt khi con sóng này xuất hiện, sắc mặt Thiên Vận Tử vốn vẫn như thường lại đột nhiên khẽ biến. Lão mạnh mẽ xoay người lại, ánh mắt như điện nhìn về phía con sóng hồng quang.
 
Hai mắt Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu lại càng tuôn ra một luồng tinh quang khó có thể tưởng tượng. Hai mắt lão như đuốc nhìn chằm chằm vào sâu trong con sóng đang nhanh chóng phóng đến với tốc độ muốn cuốn sạch tất cả.
 
Giờ phút này không chỉ có hai người bọn họ, đột nhiên một số thân ảnh già nua từ trong đám tu sĩ khắp bốn phía điên cuồng lao ra với tốc độ mà mắt thường khó có thể nhìn kịp.
 
Những hình bóng già nua này chính là một số lão quái thành danh trên Thiên Vận Tinh. Mục đích của bọn họ đến đây là mang đám tiểu bối đến kiến thức một phen. Nhưng lúc này, họ nhìn thấy con sóng kia, hơn nữa sau khi nhìn thấy vật thể trong con sóng thì cả đám người lại đột nhiên lao ra giống như trẻ đi vạn tuổi.
 
Cảnh tượng chấn động này lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả tu sĩ. Ánh mắt Vương Lâm trở nên lấp lánh, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào con sóng đang nhanh chóng phóng đến.
 
Tốc độ của con sóng này quá nhanh, gần như vừa mới lóe lên đã xuyên qua thân thể của rất nhiều tu sĩ, từ xa nhìn lại giống như nó đang chồm lên rồi phóng thẳng về cửa Đông Hải Yêu Linh.
 

Nếu chỉ có tốc độ nhanh thì cũng bình thường, sự quỷ dị của luồng hồng quang này chính là nó ngăn cản thần thức vào thăm dò, ngăn cản ánh mắt nhìn vào. Tất cả mọi thứ thần thông đi vào bên trong dò xét đều bị ngăn cản ở bên ngoài, căn bản không có cách nào nhìn rõ ở bên trong rốt cuộc có thứ gì. Ngay cả những người như Thiên Vận Tử và Lăng Thiên Hậu cũng phải biến sắc.
 
Trong nháy mắt khi thần thức Vương Lâm đụng vào luồng hồng quang kia thì đột nhiên sinh ra một loại cảm giác giống như tiến vào bên trong mê cung, thần thức của hắn lại lập tức sụp đổ. Nếu hắn không quả quyết vứt bỏ thì nhất định thần thức sẽ tan vỡ gây ra thương tích.
 
Vương Lâm nhìn về những tu sĩ khác ở khắp bốn phía, vẻ mặt của bọn họ đều trở nên tái nhợt, có một số người còn phun ra máu tươi, ánh mắt ảm đạm, rõ ràng là họ thu hồi thần thức quá chậm rồi bị thương.
 
- Không nên dùng thần thức để xem, vật này không phải những tiểu bối các ngươi có thể nhìn thấy được!
 
Lúc này một lão già gầy đét trong đám lão quái thành danh từ từ truyền giọng ra.
 
Lúc này, mắt thấy con sóng kia xuyên qua mọi người rồi sắp sửa biến mất trong cửa Đông Hải Yêu Linh thì ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, trên mi tâm hắn đột nhiên xuất hiện ba đạo khí xám rồi điên cuồng vận chuyển. Chúng lập tức hóa thành ba cái ấn ký phức tạp rồi nhanh chóng lấp lánh trên trán Vương Lâm.
 
Cùng lúc đó, ba đạo ấn ký này giống như hòa tan ra. Trong lòng Vương Lâm khẽ động, chúng lập tức đi theo hai mắt hắn tỏa ra bốn phía rồi lập tức cuộn lại tạo thành một vòng tròn rất mịn.
 
Trong nháy mắt khi vòng sáng được hình thành, hai mắt Vương Lâm đột nhiên phát ra những luồng sáng giống như ánh trăng, luồng sáng lập tức lan ra tạo thành một vệt sáng dài nửa thước.
 
Trong khoảnh khắc này, ánh mắt của Vương Lâm giống như thần quang có thể nhìn rõ trời đất, trực tiếp xuyên qua hư vô rồi đuổi theo luồng hồng quang sắp tiêu tán. Khí thế của ánh mắt hắn mạnh như vũ bão trực tiếp chui vào trong hồng quang.
 
Vương Lâm muốn nhìn xem ở bên trong rốt cuộc có vật gì!
 
Ánh mắt Vương Lâm xuyên thẳng qua hồng quang rồi kéo dài ra vô tận. Nhưng hắn thấy trước mắt chỉ là một màu đỏ, hơn nữa còn có một lực lượng kỳ dị không ngừng xâm nhập vào trong mắt hắn. Từng cơn đau nhức lấy một loại cách thức kỳ dị truyền vào trong cơ thể hắn.
 
Hai mắt Vương Lâm lập tức đỏ bừng, nước mắt chảy xuống thành từng dòng, trong đó còn lẫn cả máu tươi.
 
Vương Lâm cắn răng rồi gầm nhẹ một tiếng, những ấn ký đang cuộn tròn và xoay chuyển bên ngoài bốn phía hai mắt hắn lập tức phát ra những luồng khí xám nồng đậm. Nhưng những luồng khí xám này cũng không khuếch tán ra mà vừa mới xuất hiện đã lập tức hóa thành những sợi tơ nhỏ rồi nhanh chóng chui vào trong đồng tử của hai mắt Vương Lâm.
 
Gần như chỉ trong nháy mắt, một mảnh đỏ hồng trong hai mắt Vương Lâm đã mang theo những luồng sắc xám nồng đậm.
 
Sau đó ánh mắt Vương Lâm đang ở trong đạo hồng quang sắp tiêu tiêu tán kia lập tức giống như được bơm vào một luồng sức sống mới. Ánh mắt hắn điên cuồng phóng thẳng về phía trước rồi trực tiếp phá vỡ từng tầng hồng quang, nó kiên cường đập mạnh vào từng luồng lực lượng kỳ dị có tác dụng hạn chế không cho thăm dò ở trước mặt.
 
Cuối cùng trong nháy mắt khi đạo hồng quang biến mất trong cửa Đông Hải Yêu Linh, ánh mắt Vương Lâm cuối cùng cũng nổ ầm một tiếng phá vỡ toàn bộ luồng hồng quang. Hắn nhìn thấy ở sâu bên trong có một vật làm cho vẻ mặt của Thiên Vận Tử và những người khác đại biến.
 
Đó là một khối lệnh bài!
 
Một khối lệnh bài lấp lánh kim quang, bên trên có khắc ký hiệu.
 
Trong nháy mắt khi Vương Lâm nhìn rõ lệnh bài này, trong hai mắt hắn lập tức chảy ra hai dòng máu lớn. Những cơn đau nhức khó có thể tượng tượng được đột nhiên tuôn trào trong tim, Vương Lâm nhắm chặt hai mắt lại.
 
Khi Vương Lâm mở mắt ra, con sóng màu hồng đã biến mất trong cửa Đông Hải Yêu Linh.
 
Lúc này hai mắt Vương Lâm đã dày đặc những sợi tơ máu. Nhưng điều quỷ dị là bên trong những sợi tơ máu lại có những luồng khí xám giống như những sợ tơ đang lấp lánh, anh mắt hắn mang theo một loại cảm giác cực kỳ yêu dị.
 
Lúc này Diêu Tích Tuyết đang ngồi trên huyết ngọc ở phương xa, nàng vô ý đảo mắt nhìn qua Vương Lâm. Trong nháy mắt khi nhìn thấy ánh mắt của hắn, cơ thể nàng lập tức bị không tự chủ được mà chấn động. Vẻ mặt nàng đột nhiên trở nên tái nhợt, nàng vội vàng cúi đầu, trong lòng dậy sóng!
 
- Ánh mắt này…Ta đã biết vì sao phụ thân bảo ta phải chú ý đến người này… ….