Tiên Nghịch

Chương 488: Tâm tư của Tham Lang

Ánh mắt Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu chợt lóe lên, lão chậm rãi nói:
 
- Không biết là cơ duyên gì mà Tham Lang ngươi lại để ý đến như vậy?
 
Tham Lang trầm ngâm giây lát, hắn cắn răng ngẩng đầu nhìn chằm chằm về phía Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu rồi khẽ nói:
 
- Kiếm Tôn ngươi đã nghe nói mấy vạn năm trước Tu Chân Liên Minh từng phát ra một thông cáo để tìm một loại vật phẩm, vật đó chính là một hạt châu. Đồng thời còn dùng một bộ thượng phẩm tiên thuật hoàn chỉnh để làm phần thưởng! Thượng phẩm tiên thuật đấy, đây chính là một phần thưởng lớn chưa từng có của Tu Chân Liên Minh từ khi thành lập đến nay. Căn cứ vào những manh mối ta biết được thì thượng phẩm tiên thuật hoàn chỉnh này trong Tu Chân Liên Minh tuyệt đối không quá mười bộ!
 
Ánh mắt Lăng Thiên Hậu trở nên ngưng trọng, lão ung dung nói:
 
- Ngươi bị thương có liên quan đến hạt châu đó sao?
 
Tham Lang gật đầu rồi cười khổ nói:
 
- Chuyện năm xưa không nhắc đến nữa, tu vi của ta không đủ, nhưng nếu như Kiếm Tôn ngươi chịu xuất thủ thì chắc chắn sẽ dễ như trở bàn tay!
 
Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu ngẩng đầu nhìn lên hư không, một hồi lâu sau mới chậm rãi nói:
 
- Việc này đợi sau khi chuyện Đông Hải Yêu Linh kết thúc, ngươi và ta bàn bạc lại cũng không muộn. Nhưng trước đó thì Tham Lang ngươi phải giúp ta làm một chuyện!
 
Ánh mắt Tham Lang chợt lóe, nói:
 
- Không biết Kiếm Tôn có chuyện gì mà phải cần ta đi làm?
 
- Ngươi tiến vào trong cửa Đông Hải Yêu Linh bảo vệ cho mười hai tên đệ tử của ta được bình an, để bọn họ hoàn thành những nhiệm vụ bí mật ta đã giao. Nếu ngươi làm được, ta sẽ giúp ngươi một phen!
 
Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu ung dung nói.
 
Vẻ mặt Tham Lang trầm hẳn xuống, hắn phất tay áo nói:
 
- Lăng Thiên Hậu, ngươi giúp ta sao? Nói như vậy là có ý gì?
 
Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu nghiêng người nhìn về phía Tham Lang, mặt lão không chút thay đổi, bình thản nói:
 
- Tham Lang, khi Lăng Thiên Hậu ta oai phong trên tinh không thì ngươi còn chưa bước đi trên tinh cầu tu chân. Tâm cơ của ngươi đã hiện rõ trước mặt ta, nếu không phải ngươi bị người giữ hạt châu bức bách thì có thể chạy một quãng đường xa đến Thiên Vận Tinh tìm ta sao?
 
- Sợ rằng nếu ngày hôm nay ta đuổi ngươi đi, thì không bao lâu sau ta và ngươi sẽ sinh tử cách biệt rồi!
 
Tham Lang trở nên âm trầm, khoảnh khắc sau hắn khẽ mỉm cười, nói:
 
- Kiếm Tôn đại nhân quá đa nghi rồi! Chuyến đi này nếu có thêm Tham Lang ta thì tất nhiên sẽ bảo vệ đệ tử của Kiếm Tôn được bình an! Chẳng qua ta nghe nói cửa Đông Hải Yêu Linh có chút huyền diệu, với tu vi của ta không biết có được tiến vào không… ….
 
- Chuyện này ngươi cứ yên tâm đi. Lần này ngươi đã bị thương mà ta lại là người mở cửa Yêu Linh, tất nhiên sẽ cho ngươi đi vào!
 
Lăng Thiên Hậu bình thản nói.
 
Tham Lang gật đầu, hắn không nói thêm gì nữa.
 
Trong lúc hai người đang nói chuyện với nhau, có một đám mây bảy màu từ phương xa trong tinh không chậm rãi bay tới.
 

Ánh mắt Tham Lang chợt lóe, cả người hắn đột nhiên biến mất ngay tại chỗ. Nếu nhìn kỹ thì hắn lúc này hóa thành một bóng ma đứng sát phía sau Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu không chút nhúc nhích.
 
Đám mây bảy màu còn chưa đến gần thì một luồng cảm giác hòa bình và tốt lành lập tức bao phủ khắp khoảng không. Dưới những luồng sáng bảy màu lấp lóe, Thiên Vận Tử mặc quần áo màu trắng bước đến từ trong hư không.
 
Thiên Vận Tử vừa đi đến lập tức hướng về bốn phía gật đầu và mỉm cười với những tu sĩ có giao hảo, sau lưng lão có chín người đi theo.
 
Chín người này mặc trên người những bộ quần áo khác biệt, nhưng những ánh mắt đều như điện, tu vi rất cao.
 
Trong đó cũng có lão lục Trần Đào đệ tử Tử hệ từng cùng Vương Lâm tranh đoạt phong hào Thiên Vận Thất Tử.
 
Lúc này Trần Đào mặc quần áo màu tím, từng luồng uy áp mạnh mẽ từ trên người hắn liên tục tỏa ra khắp bốn phía. Cả người hắn lúc này nhìn qua giống như một thanh kiếm sắc chuẩn bị xuất ra ngoài.
 
Nhóm mười người Thiên Vận Tử ung dung đi đến, tu sĩ khắp bốn phía đều phải ôm quyền cung nghênh rồi tự giác đứng tránh ra tạo thành một con đường. Tình cảnh này còn long trọng hơn khi Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu đến.
 
Khoảnh khắc khi nhóm người Thiên Vận Tử đi đến bên ngoài cửa Đông Hải Yêu Linh cách chỗ của Kiếm Tôn không quá trăm trượng. Lúc này tất cả ánh mắt của tu sĩ khắp bốn phía đều tập trung lại đây.
 
Ngoại trừ những người này, có rất nhiều lão quái thành danh từ chỗ của mình dùng một loại ánh mắt xem náo nhiệt nhìn về phía Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu và Thiên Vận Tử.
 
Lúc này có thể nói là tất cả những người có bản lĩnh cao cường trên khắp Thiên Vận Tinh và toàn bộ những tinh cầu xunh quanh đều đã tập trung ở nơi đây, ngoài cửa Đông Hải Yêu Linh. Lúc này ở đây đã tập trung tất cả lực lượng mạnh mẽ nhất của toàn bộ Thiên Vận Tinh thất cấp Tu Chân Quốc.
 
Thời khắc hoàng kim năm nghìn năm mới có một lần chỉ còn một ngày nữa là bắt đầu triển khai!
 
Đến lúc đó khi cánh cửa Yêu Linh được mở ra, khoảnh khắc đó chắc chắn sẽ rất khó quên đối với tất cả những người lần đầu tiên trong đời được nhìn thấy hiện tượng thủy triều. Nó sẽ làm cho tất cả những người muốn đi vào Đông Hải Yêu Linh một điều ngạc nhiên cao độ, rồi mọi người sẽ bắt đầu một cuộc thí luyện tàn khốc.
 
Vẻ mặt Thiên Vận Tử vẫn như thường, hắn đứng ở chỗ đó có rất nhiều tu sĩ đến bái kiến. Trong lúc nói chuyện và cười đùa, ánh mắt Thiên Vận Tử đảo qua khắp bốn phía giống như đang tìm kiếm một cái gì đó.
 
Chín người đệ tử của Thiên Vận Tông đang đứng ở phía sau cũng ồn ào nói chuyện với những người khác, trong số đó chỉ có Trần Đào dùng ánh mắt bình tĩnh đảo qua khắp bốn phía.
 
- Vì sao hắn không tới?
 
Trần Đào hơi nhíu mày.
 
Ngày cuối cùng trước khi cửa Đông Hải Yêu Linh được mở ra đã chậm rãi trôi qua.
 
Hôm nay chính là một ngày hoàng kim năm nghìn năm mới có một lần, khi cửa Đông Hải được mở ra.
 
Vùng đất được gọi là Đông Hải kia đang trôi nổi trong hư vô, khoảnh khắc này cũng trở nên có chút khác biệt. Tốc độ chuyển động của những vật đang trôi nổi trong vô cùng vô tận rõ ràng đã nhanh hơn một chút.
 
Những biến hóa này lập tức gây ra sự chú ý ở tu sĩ khắp bốn phía.
 
Đúng lúc này đột nhiên ánh mắt Trần Đào chợt lóe, hắn mạnh mẽ quay đầu nhìn về phương xa, khóe miệng dần lộ ra một nụ cười.
 
Chỉ thấy ở phương xa có mấy đạo cầu vồng đang gào thét phóng tới. Bọn họ đến cũng không gây ra nhiều sự chú ý của tu sĩ, nhưng ánh mắt Trần Đào lại tập trung đến thân ảnh trong một luồng tử sắc.
 
- Lão Thất… ….
 
Trong mắt Trần Đào lộ ra tia sáng kỳ dị.
 
Thiên Vận Tử đảo mắt nhìn thoáng qua thân ảnh trong đạo tử sắc đang từ phương xa phóng tới, lão khẽ mỉm cười cũng không nói câu nào.

 
Vương Lâm từ rất xa đã nhìn thấy đám người Thiên Vận Tử. Trong lúc phi hành, hắn liền ôm quyền hướng về Tôn Vân Sơn ở bên cạnh, nói:
 
- Tôn huynh! Tại hạ phải đi đến chỗ sư môn, chúng ta tách ra ở đây, nếu có cơ hội sẽ gặp lại trong Đông Hải Yêu Linh!
 
Vẻ mặt Tôn Vân Sơn đang có chút âm trầm, rõ ràng vì phải vội vàng lên đường, lúc này vào đến ngày cuối cùng mới chạy kịp đến đây. Sau khi nghe thấy lời nói của Vương Lâm, hắn nở một nụ cười rất ôn hòa, nói:
 
- Sau khi đi vào bên trong, mong rằng Vương huynh chiếu cố cho một chút!
 
- Tôn huynh không nên khách khí!
 
Vương Lâm mỉm cười, hắn tiến một bước về phía trước trong nháy mắt đã hóa thành một ngọn khói xanh rồi trực tiếp phóng thẳng về chỗ Thiên Vận Tử.
 
Vương Lâm hóa thành một thân ảnh tử sắc rồi phóng tới như điện, chưa đến gần đã nghe thấy những tiếng rít gào. Vẻ mặt hắn rất bình thản, trong ánh mắt lóe lên một tia khí xám, nhìn qua thì không kém chút nào so với Trần Đào.
 
Hắn vừa động thì lập tức thu hút được ánh mắt của một số tu sĩ. Những tu sĩ này vừa nhìn thấy Vương Lâm mặc quần áo màu tử sắc, bên hông lại có tử sắc lệnh bài, những người thông thạo tin tức đã lập tức đoán được thân phận của Vương Lâm.
 
- Thiên Vận Tông Tử Hệ Lão Thất, Vương Lâm!
 
Diêu Tích Tuyết đang ngồi trên huyết sắc ngọc thạch đột nhiên cũng phải mở rộng hai mắt. Lúc này ánh mắt nàng chuyển lên người Vương Lâm đang phóng tới ở phương xa, sau khi quan sát cẩn thận vài lần nàng nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
 
- Phụ thân bảo ta phải lưu ý nhiều hơn tới tên đệ tử mới được thu nhận của Thiên Vận Tử. Cũng không biết vì sao với tu vi của người này thoạt nhìn thì cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng vừa mới gia nhập vào Thiên Vận Tông lại được Thiên Vận Tử chỉ đích danh cho tiến vào trong Đông Hải, điều này quả thật làm người ta cảm thấy kinh ngạc.
 
Diêu Tích Tuyết thầm nghĩ trong lòng. Vương Lâm phóng thẳng tới, rất nhanh đã đến chỗ Thiên Vận Tử. Hắn cung kính đứng thẳng người, bình thản nói:
 
- Đệ tử Vương Lâm, tham kiến sư tôn!
 
Thiên Vận Tử mỉm cười, nói:
 
- Ngươi đi ra đứng ở phía sau vi sư. Hôm nay là việc trọng đại năm nghìn năm mới có một lần, ngươi cần phải xem trọng, nói không chừng trong lúc thủy triều lên xuống sẽ lấy được một số bảo vật.
 
Thiên Vận Tử nói xong, lại nhìn Vương Lâm một cái đầy thâm ý, sau đó lão không nói thêm lời nào.
 
Vương Lâm gật đầu vâng dạ, hắn đi ra phía sau Thiên Vận Tử rồi đứng vào thành một hàng với chín đồng môn khác.
 
Ánh mắt của chín người này đều đảo qua người Vương Lâm. Trong những ánh mắt đó, ngoại trừ Trần Đào là có chút kỳ dị, những người còn lại không có bất cứ sắc thái tình cảm nào giống như đang nhìn một người xa lạ.
 
Tất nhiên Vương Lâm cũng chẳng thèm nhìn kỹ chín người này. Hắn chỉ đảo mắt qua, biết được trong đó có ba nữ sáu nam mà thôi.
 
Khi Vương Lâm xuất hiện thì ánh mắt Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu khẽ trở nên ngưng trọng. Dù sao lão cũng cảm thấy người này có chút quen mặt. Trước đây khi mừng thọ Thiên Vận Tử lão cũng có loại cảm giác này, nhưng lão lại nghĩ không ra đã gặp người này ở đâu.
 
- A!
 
Phía sau Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu truyền ra một tiếng kinh hô của Tham Lang.
 
- Ngươi biết người này sao?
 
Lăng Thiên Hậu khẽ hỏi.
 
- Người này ta không biết, nhưng trên người hắn lại sinh ra một loại cảm giác rất quen thuộc giống như một cố nhân năm xưa!
 
Tham Lang đang giấu người trong chỗ tăm tối, ánh mắt hắn chợt lóe lên một tia tinh quang, nhưng hắn lại lập tức thu hồi ánh mắt.
 
Vương Lâm vừa xuất hiện lập tức dẫn tới sự chú ý của những lão quái thành danh khắp bốn phía. Chỉ có một nguyên nhân để những người này chú ý đến Vương Lâm, đó là người được Thiên Vận Tử thu làm đồ đệ tuyệt đối không đơn giản. Tất cả mọi thứ đều được Thiên Vận Tử xem trên cơ duyên, khi thu đệ tử nếu người nào không có cơ duyên thì sẽ không bao giờ được lão nhìn trúng.
 
Cho dù không biết cơ duyên này phù hợp với mình hay phù hợp với những đệ tử khác.
 
Đúng lúc này đột nhiên trên toàn bộ Đông Hải truyền ra những tiếng nổ ầm ầm rất nhỏ, âm thanh này xuất hiện giống như một hòn đá được ném xuống mặt nước tạo ra những đợt sóng lăn tăn.
 
Khoảnh khắc này, tất cả ánh mắt của hơn một vạn tu sĩ đều tập trung vào Đông Hải Yêu Linh, tập trung vào những vật vô cùng vô tận đang trôi nổi bồng bềnh bên trong. Lúc này bốn phía trở nên cực kỳ yên tĩnh, trong đám tu sĩ bốn phía có một số người không phải là lần đầu tiên trong đời được nhìn thấy hiện tượng thủy triều năm nghìn năm mới có một lần này, nhưng mỗi lần nhìn thấy thì cảm giác chấn động trong tâm thần lại không bao giờ giảm mà càng ngày càng thêm kịch liệt.
 
Hầu như tất cả những tu sĩ đã được nhìn thấy hiện tượng thủy triều này trong lòng đều khẳng định một chuyện, Đông Hải này trước đây không biết bao nhiêu năm chắc chắn là một mảnh đất làm người ta cực kỳ chấn động.
 
Nếu không thì tuyệt đối không thể nào tạo ra hiện tượng thủy triều làm người ta chấn động như vậy. Tất cả mọi chuyện giống như một đám mây bí ẩn đang bao phủ trên đỉnh đầu của tất cả mọi người ở Thiên Vận Tinh.