Tiên Nghịch

Chương 468: Dẫn Tiên thuật!

Còn Bạch Vi, kiên trì thêm được một chút rồi than thầm một tiếng, thân mình rơi xuống, ngồi lại trên mặt đất. Toàn bộ Tử hệ, ngoại trừ Vương Lâm chỉ còn có vị Tứ sư tỷ là thần thái vẫn như thường, bình tĩnh nhìn không trung.
 
Ngoại trừ hai người hắn, những đệ tử tầm thường của Tử hệ đã sớm không chịu đựng được, từ giữa không trung hạ xuống.
 
Không chỉ có mỗi Tử hệ, ngay cả sáu hệ khác, tuyệt đại bộ phận những đệ tử bình thường cũng đều đã hạ xuống. Chỉ có những người có tu vi cao thâm mới miễn cưỡng đứng thẳng được.
 
Tuy nhiên, trong số đệ tử của Thiên Vận Tử trong sáu hệ khác, không ngờ không có một người nào từ giữa không trung hạ xuống, đều đứng tại chỗ. Mặc dù sắc mặt cũng hơi chút tái nhợt như Vương Lâm nhưng vẫn đang kiên trì.
 
Sắc mặt của Vương Lâm, sau khi kim tiên lực vận chuyển được ba vòng thì đã khôi phục lại như thường. Tứ sư tỷ liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái đầy thâm ý, không nói gì cả.
 
Ánh mắt của Thiên Vận Tử lộ ra quang manh bình thản, tay phải điểm cách không hướng về Lăng Thiên Hầu. Nhưng lập tức, tay phải lão chỉ chếch sang một chút, khi hạ xuống đã điểm về phía sau Lăng Thiên Hầu, lên đám đệ tử đang đạp trên phi kiếm.
 
Sắc mặt của Kiếm Tôn Lăng Thiên Hầu trầm xuống, thân mình hắn khẽ động, muốn lên phía trước. Nhưng đúng lúc này, Thiên Vận Tử mỉm cười, trong miệng thốt lên:
 
- Dẫn độ!
 
Lời này vừa ra, từ tầng mây trong không trung lập tức truyền ra từng tiếng nổ ầm ầm. Toàn bộ không trung như bị một đôi tay vô hình xé mở ra, lộ ra một mảng trống rỗng thật lớn. Trận trận ánh sáng bảy màu bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, bao lấy toàn bộ đệ tử phía sau Lăng Thiên Hầu.
 
Vẻ mặt băng lãnh của đám đệ tử Đại La Kiếm Tông biến mất, thay vào đó là từng trận mê man. Thân thể bọn họ không chịu không chế, không ngừng chậm rãi bay hướng về bầu trời phía trên, nơi phát ra ánh sang bảy màu.
 
Lăng Thiên Hầu hét lớn một tiếng, thân mình khẽ động, thanh xà hình phi kiếm dưới chân như tia chớp bay thẳng lên trời.
 
Khoé miệng Thiên Vận Tử mỉm cười, tay phải chụp một cái vào hư không, tốc độ của xà hình phi kiếm lập tức chậm lại, truyền ra tiếng kiếm minh kịch liệt dãy dụa và hoảng sợ.
 
Phía trên mi tâm của Kiếm Tôn Lăng Thiên Hầu lập tức xuất hiện một đạo quang mang màu hồng. Quang mang này loé lên, bỗng nhiên từ mi tâm bay ra, lơ lửng giữa không trung, nhoáng lên một cái hoá thành một con Kỳ Lân thú thật lớn. Con thú này cực kỳ thần võ, bốn chân đạp trên mặt đất, cái đầu cực lớn nhìn chằm chằm vào Thiên Vận Tử. Nó gầm lên một tiếng rồi lao thẳng tới.
 
Tại nháy mắt khi Kỳ Lân thú xuất hiện, từ Tôn Hồn Phiên trong nguyên thần của Vương Lâm cũng truyền ra một tiếng gầm rít tương tự.
 
Tiếng gầm rít bên trong Tôn Hồn Phiên thấu ra khỏi Hồn Phiên, quanh quẩn bên trong nguyên thần của Vương Lâm. Tuy âm thanh này vẫn chưa truyền ra ngoài thân thể nhưng con Kỳ Lân thú đang đánh về phía Thiên Vận Tử lại như nghe được, thân mình nó bỗng nhiên run lên, không ngờ lập tức dừng lại. Cái đầu cực lớn của nó quay ngoắt lại, đôi mắt hung hãn lộ ra quang mang khó có thể tưởng tượng được, không ngừng quét mắt về đám người xung quanh!
 
Chẳng qua, nháy mắt khi tiếng gầm rít trong Tôn Hồn Phiên vang lên, Vương Lâm đã liền vận chuyển Tôn Hồn Phiên, đem tất cả tàn hồn che dấu thật kỹ. Lúc này, dưới sự tìm kiếm của Kỳ Lân thú quả thực không thể cảm giác được thêm chút nào nữa.

 
Kiếm Tôn Lăng Thiên Hầu nhướn mày.
 
Lúc này, Kỳ Lân thú đột nhiên dừng lại, xà hình kiếm tiên đã bị Thiên Vận Tử hư không bắt lấy, khiến cho trung phẩm Tiên thuật giữa không trung đã phát huy ra toàn bộ uy lực.
 
Chỉ thấy từng trận ánh sáng bảy màu từ mảnh trống rỗng giữa bầu trời điên cuồng phát ra. Cùng lúc đó, những âm thanh như những khúc nhạc của trời chậm rãi quanh quẩn khi những tầng mây ma sát nhau giữa không trung.
 
Một đám hư ảnh kỳ dị bỗng nhiên xuất hiện quẩn giữa không trung. Trong đó có đạo hư ảnh đứng chính giữa, mặc trường bào màu vàng, tản mát ra một cỗ Tiên khí ngập trời. Dù chỉ là hư ảnh nhưng cũng có một cỗ thiên uy từ trên người khuếch tán ra.
 
Hắn đứng ở giữa không trung, ánh mắt nhìn vọng xuống dưới, dừng trên người những đệ tử của Đại La Kiếm Tông, vẫn chưa mở miệng nói gì. Nhưng rồi một âm thanh đầy uy nghiêm từ từ quanh quẩn khắp đất trời.
 
- Ta chính là hư ảo thân vĩnh hằng, sứ giả tiếp dẫn của Tiên giới, tới để mở ra cho những tu sĩ của hạ giới!
 
Thanh âm này như được nói đi nói lại vô số lần. Sau khi hư ảnh kia nói xong, bàn tay khổng lồ ấn xuống phía dưới một chưởng. Lập tức, hư không nơi có hơn vạn đệ tử của Đại La Kiếm Tông lập tức nhoáng lên một cái, một đạo kim sắc hào quang lập tức phong kín toàn bộ nơi đó.
 
Cảnh tượng này khiến cho tất cả những tu sĩ đến mừng thọ đầy kinh hãi. Trong đó những tu sĩ có chút đại thần thông trong mắt lại ánh lên vẻ khiếp sợ.
 
- Tiên giới nếu đã bị huỷ diệt thì vì sao dưới Dẫn Tiên thuật này còn có thể tiếp dẫn Tiên quân giáng lâm? Những người này nếu thật sự bị tiếp dẫn mà đi thì sẽ đi đâu??? Chẳng lẽ là đi Tiên giới bị phá toái kia? Hay là đến một nơi mà chưa có tu sĩ đi vào???
 
Vô số nghi vấn nổi lên trong lòng phần lớn những tu sĩ này.
 
Cùng với đó, trong lòng những tu sĩ này thì Thiên Vận Tử lập tức trở thành vô cùng thần bí.
 
- Tiếp dẫn thuật này là Trung phẩm Tiên thuật, sao Thiên Vận Tử lại có thể tìm được trong một tu chân tinh hoang phế. Việc này nhất định có vấn đề!
 
Ngay tại khi trong lòng đám tu sĩ này đều đang đoán già đoán non, ánh mắt của Kiếm Tôn Lăng Thiên Hầu lập tức trở nên vô cùng âm trầm, lạnh lùng nói:
 
- Thiên Vận lão nhi, lão phu mang đệ tử tới chúc thọ nhà ngươi, không ngờ ngươi lại không để ý thân phận, trực tiếp hướng đệ tử của ta ra tay. Ngươi có ý gì?
 
Tay phải hắn phất lên, xà hình kiếm tiên lập tức nhoáng lên một cái, từ giữa không trung bay trở lại bên người hắn. Hắn đơn giản cũng không muốn ngăn cản, mà muốn nhìn xem rốt cuộc hôm nay Thiên Vận Tử muốn làm gì?
 

Thần sắc của Thiên Vận Tử vẫn như thường, cười nói:
 
- Khiến cho đệ tử của ngươi cảm thụ một chút Tiên giới năm đó chẳng phải là một chuyện tốt sao?!
 
Khi hai người bọn hắn đang nói chuyện, những đệ tử của Đại La Kiếm Tông đều không thể tự khống chế, lần lượt bay lên biến mất trong không gian trống rỗng giữa không trung kia.
 
Từ trước tới sau sắc mặt của Kiếm Tôn Lăng Thiên Hầu luôn âm trầm, cũng không có động tác gì, chỉ lạnh lùng nhìn Thiên Vận Tử.
 
Đợi cho một đệ tử cuối cùng của Đại La Kiếm Tông biến mất trong hư không trống rỗng giưa bầu trời. Sự kỳ dị giữa không trung mới chậm rãi tiêu tan, khôi phục lại bình thường.
 
Thiên Vận Tử ngẩng đầu nhìn không trung, ôn hoà nói:
 
- Trung phẩm Tiên thuật của lão phu tuy nói không có lực công kích nhưng sau khi Tiên giới không còn mà vẫn có thể đem người đưa đi, còn đi đến nơi nào thì lão phu cũng không biết!
 
- Ngươi!
 
Kiếm Tôn Lăng Thiên Hầu nhìn chằm chằm vào Thiên Vận Tử, sắc mặt càng trở nên âm trầm!
 
- Thiên Vận Tử nhìn Lăng Thiên Hầu nói:
 
- Kiếm Tôn đừng vội, ba ngày sau những đệ tử của Đại La Kiếm Tông ngươi sẽ quay trở về. Đến lúc đó, lão phu cũng muốn mượn mấy người, để hỏi xem rốt cục bọn hắn đến nơi nào, nhìn thấy cái gì?!
 
Kiếm Tôn Lăng Thiên Hầu âm trầm một lát, không nói câu nào!
 
Trong lòng hắn biết rõ rằng với thân phận của Thiên Vận Tử quyết không thể làm trò trước mặt nhiều đạo hữu như thế, dùng thủ đoạn này để đối phó với đệ tử của mình. Nếu thật thế thì mặt mũi của Thiên Vận Tử sẽ mất hết. Lúc này nếu hắn đã nói ba ngày thì nhất định sẽ là ba ngày.
 
Động thái hôm nay của Thiên Vận Tử chẳng qua chính là làm nhục mình mà thôi.
 
Lúc này đây, trong số những tu sĩ xung quanh, có những người thông minh nhìn về phía không trung như đang suy nghĩ điều gì… Vương Lâm ngẩng đầu nhìn không trung, trở nên trầm tư. Dưới con mắt của hắn, Trung phẩm Tiên thuật này cực kỳ thần kỳ, chỉ nhìn một lần căn bản không có khả năng học được, nhưng cũng khiến cho hắn có thêm một tầng hiểu biết sâu sắc hơn về Tiên thuật.
 
Tiên thuật này tạo thành từ trong hư ảo nhưng không phải do Thiên Vận Tử sáng tạo ra mà thưc tế nó tồn tại vĩnh hằng. Chỉ cần có khẩu quyết và phương pháp, có đủ tư cách thì có thể thi triển ra ở bất kỳ chỗ nào, trực tiếp mang đi người mà mình muốn tiếp dẫn lên Tiên giới. Sau khi thi triển Dẫn Tiên thuật, Thiên Vận Tử vẫn chưa tuyên bố lần giảng đạo này chấm dứt mà hai mắt loé ra quang mang kỳ dị, từ từ nói:
 
- Lần này ngoại trừ đại thọ vạn năm tuổi của lão phu ra còn có một việc khác nữa muốn được chư vị đạo hữu làm chứng. Thiên Vận Tử ta có bảy hệ đệ tử, trong đó chỉ có hai hệ là Hoàng hệ và Tử hệ là không có người nào nắm giữ phong hiệu Thiên Vận Thất tử. Hôm nay là ngày trong số các đệ tử của hai hệ này xuất hiện người mang phong hiệu Thiên Vận Thất tử!
 
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của những tu sĩ xung quanh lập tức nhìn về phía những đệ tử của Hoàng hệ và Tử hệ. Chẳng qua tuyệt đại bộ phận mọi người đều nhìn về phía Hoàng hệ, còn Tử hệ thì không có mấy người chú ý.
 
Dù sao gần như mọi người đều biết Tử hệ quá yếu.
 
Hoàng hệ có sáu người. Ba mươi năm trước, lão Tam đạt được phong hiệu Thiên Vận Thất tử nhưng một lần ra ngoài tinh không đã mất tích một cách thần bí, từ đó đến nay không có chút tin tức nào cả.