Tiên Nghịch

Chương 455: Thiên Vận Tử

Xong đâu đấy, Vương Lâm thong dong đứng nhìn thiên địa, ánh mắt bình tĩnh. Những đệ tử của Tử tông bị hắn đảo mắt qua đều cúi đầu, không dám tiếp xúc trực tiếp với ánh mắt của Vương Lâm.
 
Thậm chí ngay cả chấp pháp trưởng lão cũng đều cúi đầu, trong lòng tràn ngập kinh hãi.
 
- Vương Lâm này tới từ một tinh cầu vứt đi mà lại có thần thông thế này!
 
Nỗi nghi hoặc này dâng lên trong lòng mọi người, mãi vẫn không tiêu tan.
 
Cuối cùng ánh mắt Vương Lâm hướng về phía Bạch Vi nọ và nữ tử Anh Biến hậu kỳ, bình thản nói:
 
- Hai người cũng muốn ra tay sao?
 
Bạch Vi cười khổ lắc đầu.
 
Nử tử kia ánh mắt lóe lên, cười duyên nói:
 
- Lão thất hôm nay phát uy, khiến chúng ta phải nhìn lại ngươi rồi. Ngày sau nếu có cơ hội ta với ngươi lại luận bàn cũng không muộn!
 
Vương Lâm gật đầu, tay phải vẫy một cái. Mấy chủ hồn đang truy kích nguyên thần của đại hán kia lập tức bỏ qua cho hắn, nhanh chóng quay trở lại bên người Vương Lâm. Hắn há một hút một cái, nuốt hết vào trong miệng, tiếng vào trong Hồn Phiên đang ở trong nguyên thần.
 
Nguyên thần của nam tử trung niên nọ giờ đây tràn ngập sợ hãi. Hắn vừa rồi đã dùng cấm thuật thần thông Tiên Ma thể, vốn có thể thôn phệ hết thảy mọi vật chất. Nhưng đầu tiên phi kiếm của đối phương không thể thôn phệ, sau đó là ngọn lửa màu tím nhìn qua có vẻ yếu ớt dung nhập vào trong cơ thể, khiến Tiên Ma thể tan nát. Hắn bị phản phệ trọng thương, sau đó bị một tia lửa màu tím còn lại trong cơ thể thiêu đốt khiến máu huyết toàn thân nhanh chóng bốc hơi.
 
Đã thế đối phương còn có ngọn roi quỷ dị kia, liên tiếp vụt xuống khiến hắn bị thương càng nặng. Ngọn roi đó xuyên thấu qua thân thể truyền tới nguyên thần. Một roi cuối cùng liền đánh cho nguyên thần phải rời khỏi thân thể. Pháp bảo có thần thông thế này khiến tâm thần hắn chấn động vô cùng.
 
Sau đó hắn lại bị mấy chủ hồn Anh Biến kỳ truy kích. Nếu đối phương mà không thu lại hồn phách kia thì hắn chỉ có thể tự bạo, hy sinh hơn nửa tu vi mới có thể chạy thoát.
 
Lại nói về Triệu Tinh Sát, tốc độ hắn rất nhanh nhưng cũng không so được với hồn thú. Hắn bị truy kích, sắp sửa bị hồn thú cắn nuốt thì một đạo ánh sáng tường hòa từ trên bầu trời hạ xuống.
 
Quang mang này từng điểm từng điểm nhập lại với nhau, hợp lại một chỗ, bỗng nhiên hóa thành một lão già. Lão già này từ mi thiện mục, hàng lông mày dài tung bay, khóe miệng mang theo một nụ cười. Hắn nhìn hồn thú một cái, tay phải điểm vào khoảng không, miệng cười nói:
 
- Một đầu Tôn Thiên thú thật tốt!
 
Hồn thú hung mãnh kia liền dừng lại, nhìn chằm chằm vào lão già, trong miệng gầm thét nhưng đôi mắt lại lộ vẻ sợ hãi.
 
Lão già khẽ lắc đầu, tay phải vỗ vào khoảng không. Hồn thú liền rên lên một tiếng, thân thể khổng lồ trong nháy mắt nhỏ lại, bị lão già vung một cái liền bắn trở về Xạ Thần Xa, ầm một tiếng lại hóa thành Khu Thú Quyển.
 
Sắc mặt Triệu Tinh Sát tái nhợt, vừa thấy lão già liền cung kính nói:
 
- Tham kiến sư tôn.

 
Bạch Vi và nữ tử Anh Biến hậu kỳ kia cũng nghiêm mặt, kính cẩn nói:
 
- Xin ra mắt sư tôn.
 
Về phần nam tử trung niên mất đi thân thể nọ cũng với thần thái cực kỳ cung kính, dùng thân thể của nguyên thần nghiêm trang nói:
 
- Đệ tử bái kiến sư tôn.
 
Giờ phút này đệ tử Tử tông ngoài bốn phía đều khom người bái lão già.
 
Lão già khẽ gật đầu, tay phải vung lên, nguyên thần của nam tử trung niên lập tức được một lực lượng nhu hòa nhanh chóng đưa trở về thân thể, nội thương trong nháy mắt đã khôi phục.
 
Xong việc này, ánh mắt lão già nhìn về Vương Lâm, cười nói:
 
- Kỳ thật ngươi đã sớm gặp mặt ta rồi!
 
Tay phải Vương Lâm vẫy một cái, Khu Thú Quyển bay vào trong tay hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn lão già, vẻ ngang ngược không còn chút nào, cung kính nói:
 
- Vãn bối Vương Lâm bái kiến Thiên Vận Tử tiền bối.
 
Lão già gật đầu, nhìn thoáng về phía sau Vương Lâm. Nơi đó là Tử Lâm Các đã bị trận đại chiến làm sụp đổ hơn phân nửa. Lúc này chỉ còn ba chữ lớn Tử Lâm Các là còn hoàn toàn đầy đủ.
 
- Chữ đẹp lắm!
 
Lão già vuốt chòm râu bạc, tay phải điểm một cái. Chỉ thấy một đạo bạch quang lóe lên. Tử Lâm Các đột nhiên khôi phục lại như ban đầu, dường như biến cố vừa rồi chưa từng xảy ra vậy. Ngay cả những khe nứt bốn phía, núi đã cây cối đều khôi phục hoàn toàn.
 
Thần thông bậc này khiến cho tâm thần Vương Lâm chấn động vô cùng.
 
- Vương Lâm, lão phu năm đó ở Chu Tước tinh thấy ngươi, nảy ý muốn thu nhận đồ đệ, vốn định nhận ngươi làm đệ tử ký danh trăm năm. Chẳng qua lão phu khi gặp ngươi lại thay đổi chủ ý. Ngươi có nguyện ý bái ta làm thầy tu đại đạo, trở thành một trong những đệ tử của Thiên Vận Tử ở Tử hệ hay không?
 
Thiên Vận Tử nhìn Vương Lâm, ánh mắt nghiêm túc.
 
Vương Lâm nhìn Thiên Vận Tử trong chốc lát, sau đó quỳ xuống, cung kính nói:
 
- Đệ tử Vương Lâm xin ra mắt sư tôn!
 
- Tốt lắm!
 

Thiên Vận Tử cười to, nhìn Vương Lâm, hai mắt lộ vẻ hiền từ, nói:
 
- Còn không thả nguyên thần của ngũ sư tỷ ngươi ra. Chậm chút nữa là vi sư sẽ mất mất một đệ tử đó.
 
Vương Lâm ngẩng đầu, bình thản nói:
 
- Nguyên thần của ngũ sư tỷ có thể thả, nhưng có hai người này đối với con bất kính, không thể tha được!
 
Thiên Vận Tử trầm mặc một chút, sau đó cười cười, nhìn thật sâu vào Vương Lâm, gật đầu nói:
 
- Cũng được!
 
Nguyên thần Vương Lâm khẽ động, lập tức nguyên thần nữ tử kia từ trong Tôn Hồn Phiên lập tức được giải phong. Chỉ thấy một đạo tử quang từ trong miệng Vương Lâm lóe lên xuất ra, ở phía trước Vương Lâm hơn mười trượng hóa thành thân ảnh nữ tử kia. Nàng vừa xuất hiện lập tức phẫn nộ hét lên một tiếng, cả người hướng về Vương Lâm xông mạnh tới.
 
Vương Lâm ánh mắt lóe lên, thân mình chưa hề động đậy nhưng hai mắt đã lộ hàn quang.
 
- Đủ rồi!
 
Thiên Vận Tử bình thản nói.
 
Một lời nói ra, nguyên thần nữ tử áo tím kia lập tức tan vỡ, hóa thành nhiều điểm sáng, bị Thiên Vận Tử vung tay áo lên thu vào bên trong.
 
Vương Lâm tâm thần chấn động, đồng tử hai mắt thu lại, đứng tại nơi nguyên thần của nữ tử áo tím vừa mới tiêu tan trầm mặc không nói.
 
- Lui ra hết đi! Vương Lâm ở lại!
 
Thiên Vận Tử vung tay áo, thân mình bay lên rồi hạ xuống bên ngoài Tử Lâm Các.
 
Bạch Vi vội vàng cung kính hành lễ, thân mình lui về phía sau, hóa thành một đạo cầu vồng, hướng về phía xa bay đi.
 
Còn nữ tử Anh Biến Hậu Kỳ kia dáng vẻ cũng cung kính, cùng với Bạch Vi rời khỏi.
 
Người đàn ông trung niên kia và Triệu Tinh Sát sắc mặt âm trầm, nhất là Triệu Tinh Sát sắc mặt có chút khó coi, sau khi liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái thật sâu, xoay người rời khỏi.
 
Đám đệ tử Tử Tông bên ngoài cũng giải tán. Hôm nay, hình ảnh Vương Lâm trong lòng bọn họ đã hoàn toàn đảo ngược, giờ phút này không còn một người nào dám bất kính với Vương Lâm nữa.
 
Vương Lâm cung kính đứng bên cạnh Thiên Vận Tử, cúi đầu không nói. Sự hùng mạnh của Thiên Vận Tử vượt xa sự tưởng tượng của hắn. Hắn âm thầm so sánh với Tư Đồ Nam, cuối cùng không thể không thừa nhận, Tư Đồ Nam còn xa mới là đối thủ của Thiên Vận Tử.
 
Dù sao Tư Đồ Nam cũng không thể nói một tiếng khiến cho nguyên thần của một người tan vỡ, một lời khiến cho vạn vật khôi phục như lúc ban đầu. Đây chính là một loại tiên thuật, không phải là thần thông của tu sĩ.
 
Trước đây Tư Đồ Nam trong vòng một tháng đã giới thiệu cho Vương Lâm một ít pháp thuật của tu sĩ, trong những pháp thuật này, Vương Lâm có ấn tượng sâu sắc nhất chính là tiên thuật.
 
Cũng không phải là pháp thuật vận dụng tiên lực để thi triển, tiên thuật, chuẩn xác mà nói, thực sự là tiên thuật, đó là một thần thông cực lớn cũng giống như thiên đạo ấn quyết mà tu chân liên minh ban cho các tu chân tinh.
 
Chẳng qua ấn quyết thì đòi hỏi sự kế thừa, còn tiên thuật thì cần khẩu quyết và ấn pháp mà thôi.
 
Từ sau khi tiên giới sụp đổ, phần lớn tiên thuật đã bị thất truyền, theo thời gian trở nên càng ngày càng ít. Tiên thuật cũng chia cấp bậc, như vậy cũng có tiên thuật hạ phẩm, tiên thuật trung phẩm và tiên thuật thượng phẩm. Ngoài ra còn có một tầng khác được gọi là cực phẩm tiên thuật, loại tiên thuật này cực kỳ hiếm thấy, Tư Đồ Nam cũng chỉ nghe người ta nhắc tới, cũng không có nói được nhiều.
 
Còn về tam sát chiêu mà hắn dạy cho Vương Lâm, nói một cách chuẩn xác là Tư Đồ Nam nhiều năm trước theo đệ nhất Chu Tước Tử Diệp Vô Ưu ở một nơi nào đó có được một loại tiên thuật hạ phẩm không hoàn chỉnh rồi từ đó lĩnh ngộ ra.