Tiên Nghịch

Chương 453: Tử Lâm Các

Sắc mặt lão già tái nhợt. Hắn không thể ngờ nổi kẻ mà mình cho rằng tới tình một tinh cầu bỏ đi lại có thể mặt không đổi sắc, hời hợt bắt lấy cả hai chấp pháp trưởng lão có tu vi anh biến sơ kỳ bọn họ.
 
Thần thông thế này thì hẳn phải là anh biến trung kỳ tu sĩ mới có thể làm nổi!
 
Trong lòng hắn nổi lên nối hối hận hiếm thấy trong đời. Sớm biết thế này thì không nên nghe lời Triệu Tinh Sát kia, cuối cùng lại rơi vào tình trạng này.
 
Lúc này lão già ở cách đó không giả bị một cái chuông lớn chế trụ nguyên thần, tiếng kêu thê thảm truyền tới, hiển nhiên là đang phải chịu nỗi đau đớn bị luyện hóa tức thì.
 
Âm thanh này truyền vào trong tai lão già. Hắn thở dài một tiếng, từ bỏ mọi sự chống cự, ánh mắt phức tạp nhìn Vương Lâm một cái, nói:
 
- Người hãy thả hắn ra trước đi. Chuyện này là do hai chúng ta lỗ mãng, ngươi muốn biết điều gì chúng ta sẽ nói ra hết!
 
Vương Lâm vẫn không có biểu hiện gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người này.
 
Vẻ mặt lão già khổ sở, nhìn thoáng qua loan đao đang không nhừng lóe lên trước người mình, nói:
 
- Thủy tổ tôn giả đại nhân cả đời thu đồ đệ bảy hệ. Trong mỗi một hệ có bảy người nhưng chỉ có một người mới là đồ đệ chân chính. Những người khác tuy gọi là đệ tử nhưng không được thủy tổ đại nhân trực tiếp chỉ dạy. Bảy người trong bảy hệ đó được gọi là Thiên Vận Thất tử! Vương Lâm vẫn không nói gì, bình tĩnh lắng nghe. Hắn đứng ở nơi ấy trông như một gốc thanh tùng, kiêu hãnh thản nhiên, mặc gió táp mưa sa, so với lúc mới tới Thiên Vận Tông hoàn toàn khác biệt!
 
- Tử hệ nhất mạch trong ngàn năm trước xuất hiện một kỳ tài ngút trời. Người này phấn đấu một đời, cuối cùng trở thành đệ nhất nhân của Tử hệ, thay thế lão lục trong Tử hệ, trở thành một trong Thiên Vận Thất tử!
 
Tên hắn gọi là Tôn Vân. Chỗ hắn ở hiện tại gọi là Tử Vân Các!
 
Ánh mắt Vương Lâm sững lại, bình thản nói:
 
- Chuyện này có quan hệ gì với ta chứ?
 
- Vốn dĩ cũng không có quan hệ. Nhưng Tôn Vân này trăm năm trước không biết vì lý do gì lại trốn khỏi sư môn. Tuy rằng thủy tổ đại nhân vẫn chưa phái người đuổi giết nhưng sau khi tự mình đi tìm một lần, sau một tháng trở về liền hạ lệnh phong ấn Tử Vân Các, cũng lưu lại một lời rằng người được giao Tử Vân Các tiếp theo sẽ là một trong Thiên Vận Thất tử!
 
Lão già nói tới đây, dừng lại một chút, nhìn Vương Lâm với ánh mắt phức tạp rồi nói tiếp:
 
- Đệ tử Tử hệ tính cả ngươi tổng cộng có bảy người, trong đó sáu người đều lớn lên tại Thiên Vận Tinh. Chỉ có mình ngươi lại từ một tinh cầu vứt đi tới đây, dưới mắt những đệ tử khác ngươi không phải là dân bản sứ mà là tu sĩ thân phận đê tiên. Nếu thủy tổ đại nhân không cho ngươi ở Tử Vân Các thì họ còn hòa hoãn với ngươi đôi chút. Nhưng hiện tại thì hiển nhiên là cực kỳ bài xích ngươi! Huống hồ lúc ngươi xuất hiện tu vi cũng không cao, các sư huynh đệ của ngươi nhìn càng không vừa mắt, dù ngại thủy tổ đại nhân nên cũng không tiện trực tiếp ra tay với ngươi, nhưng làm một vài trò âm thầm thì không thể không có! Những điều phải nói ta đã nói hết rồi. Chuyện hôm nay hai người chúng ta chọc vào ngươi là lỗi của chúng ta. Từ nay về sau chuyện tranh đoạt giữa huynh đệ các người chúng ta tuyệt không tham dự nữa!
 
Lão già vừa nói, ánh mắt vừa liếc về phía loan đao đang lấp lánh hàn mang. Hắn đối với loan đao này cực kỳ kiêng kỵ.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên hàn mang. Hóa ra nguyên nhân mọi chuyện là như vậy!

 
Tay phải hắn vẫy một cái, tiên kiếm lập tức trở về bên người hắn. Hứa Lập Quốc kêu vang một tiếng, loan đao liền lùi lại, bỏ qua cho lão già, theo sát tiên kiếm quay về.
 
Lão già thở phào một hơi, lại liếc nhìn cái chuông lớn kia một cái. Bên trong đó có nguyên thần của đồng bọn đang kêu la thảm thiết, do dự một chút lại nói:
 
- Hắn .
 
Tay phải Vương Lâm lại vẫy một cái, chiếc chuông liền xoay tròn rồi bay vào trong tay hắn. Ngón tay hắn búng một cái, lập tức chiếc chuông thu nhỏ lại, nhưng lại thấy một đạo thanh quang từ bên trong nhanh chóng bay ra, đang muốn bỏ chạy thì bị tay trái Vương Lâm chụp một cái liền bắt được.
 
Một tiếng thét chói tai từ trong thanh quang truyền ra.
 
- Ta là chấp pháp trưởng lão.
 
Không đợi người này nói xong, tay phải Vương Lâm vuốt một cái, thanh quang lập tức tan nát, lộ ra một cái nguyên thần vô cùng suy yếu.
 
Vương Lâm cũng chẳng thèm liếc mắt một cái, cầm lấy nguyên thần đột nhiên ném vào trong miệng. Nguyên thần của người này vừa vào trong miệng Vương Lâm liền bị một lực hút cực lớn hút vào trong tôn hồn phiên bên trong nguyên thần của Vương Lâm.
 
Làm xong mọi chuyện, Vương Lâm nhìn lão già, bỉnh thản nói:
 
- Ngươi không muốn đi sao?
 
Lão già ngơ ngác nhìn tay trái Vương Lâm. Hắn không thể nào ngờ được người này lại có dũng khí phạm vào môn quy, trước mặt mình thôn phệ nguyên thần. Loại hành vi này hoàn toàn là hành vi của ma đạo!
 
Tâm thần hắn chấn động vô cùng, lui lại vài bước, gượng cười nói:
 
- Tại hạ đi ngay. Chuyện hôm nay cái gì ta cũng không biết. Ta đi đây!
 
Vừa nói thân thể hắn vừa lùi về phía sau, triển khai toàn bộ tốc độ, điên cuồng chạy trốn.
 
Hắn quang trong mắt Vương Lâm lại lóe lên, khẽ thốt lên:
 
- Giết hắn!
 
Hứa Lập Quốc trong tiên kiếm hoan hô một tiếng, tiên kiếm liền hóa thành một tia chớp, loan đao lại còn nhanh hơn, trực tiếp lóe lên rồi biến mất không còn bóng dáng.

 
Ở phía chân trời xa xa truyền lại một tiếng rên khẽ bi thảm. Cơ hồ chỉ trong chớp mắt, loan đao đã bay trở lại.
 
Tay phải Vương Lâm chụp vào hư không một cái, nguyên thần của lão già lập tức từ trên loan đao bị hắn lôi ra. Lão già này muốn kêu lên kinh hãi nhưng đã chậm rồi. Vương Lâm trực tiếp nuốt nguyên thần này, giam cầm trong tôn hồn phiên.
 
Xong mọi chuyện, hàn quang trong mắt Vương Lâm chẳng những không ít đi, ngược lại càng nhiều hơn. Hắn quay người lại, bay về hướng Tử Vân Các.
 
- Thiên Vận Tử để ta ở Tử Vân Các, như vậy hẳn là đã tính sẵn mọi chuyện. Đã thế thì ta cứ náo loạn một trận long trời lở đất, khiến cho cả Thiên Vận Tông này biết Vương Lâm ta không phải là người có thể khi dễ!
 
Hắn phi hành một lúc đã tới Tử Vân Các. Tử y nữ tử lúc này đang ngồi trong các, vuốt ve bức tranh sơn thủy trên tường, ánh mắt lộ vẻ nhớ nhung. Sau khi nàng phát hiện ra Vương Lâm đến, đôi mày nhíu chặt, thân thể nhoáng lên, xuất hiện bên ngoài các, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm đang tới gần, âm thanh lạnh lùng nói:
 
- Ngươi lại tới làm gì, cút ngay!
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, không nói một lời, tay phỉa bắt quyết, chỉ về phía trước. Tiên kiếm lập tức thét gào, lao thẳng về phía nữ tử này. Loan đao cũng theo sát phía sau, lóe lên một cái đã tới gần.
 
Nữ tử kia biến sắc, thân thể đột nhiên trong nháy mắt biến mất. Tốc độ nàng cực nhanh, thậm chí không kém gì loan đao. Loan đao lóe lên một cái chỉ cắt được vài sợi tóc của nàng.
 
Vương Lâm hừ lạnh một tiếng, tay phải chỉ lên trời, miệng quát:
 
- Ngưng!
 
Tiên lực trong cơ thể hắn theo động vận động, từ tay phải Vương Lâm đột nhiên ngưng tụ, hình thành một quang cầu thật lớn màu trắng, trong nhắt mắt xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
 
Chẳng có một chút do dự, tay phải Vương Lâm chụp một cái, thân thể bay lên không trung, nhấn xuống, miệng quát:
 
- Cút ra cho ta!
 
Quang cầu như một tia chớp ầm ầm từ trên trời giáng xuống, trực tiếp nện trên mặt đất. Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Quang cầu toàn bộ nhập vào trong mặt đất. Lúc này mặt đất giống như địa long đang vùng vẫy, điên cuồng chuyển động. Ở cách đó một trăm trượng, một đạo bạch quang lóe lên. Thân ảnh nữ tử kia từ trong nền đất bay ra, đứng giữa không trung, nét mặt lộ vẻ kinh hoàng.
 
Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào nữ tử nọ, lạnh giọng nói:
 
- Từ hôm nay trở đi, Tử Vân Các này đổi tên trở thành Tử Lâm Các!
 
Vương Lâm vừa nói, tay phải vừa vỗ về phía sau một cái.
 
Một đạo thanh quang nhanh chóng rơi xuống, bay vào trong ba chữ lớn Tử Vân Các. Trong chớp mắt thanh quang tiêu tán, chữ Vân trong Tử Vân Các liền biến thành chữ Lâm!
 
Một chữ Lâm này cực kỳ ngang ngược, nhưng lại rất đường hoàng, giống như nộ long xuất hải, cuồng phượng phách thiên, một cỗ hơi thở cuồng ngạo từ trên một chữ này toát ra khiến người nhìn không khỏi chấn động tâm thần!
 
Tử y nữ tử nọ ánh mắt ngẩn ngơ, kinh ngạc nhìn ba chữ Tử Lâm Các to đùng kia, hai hàng nước mắt chảy xuống. Nàng mạnh mẽ quay đầu, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, tiếng nói cũng chứa đầy nước mắt.
 
- Ta phải giết ngươi!
 
Vừa nói, thân thể nữ tử này vừa đọng, đột nhiên biến mất, chỉ thấy một làn gió nhẹ thổi qua.