Tiên Nghịch

Chương 436: Chiến Kiền Phong

Một âm thanh kinh động chín tầng mây bỗng nhiên vang vọng khắp trời.
 
Thân mình Kiền Phong đạp đạp lui ra phía sau mấy bước, phun ra một ngụm tiên huyết, quần áo nửa người phía trên nghe xèo một tiếng lập tức hư hỏng, hóa thành tro bụi, chỉ thấy phía trước ngực có một đồ án kỳ dị bỗng nhiên xuất hiện.
 
Chiến phủ bị một luồng đại lực phản kích lập tức bay trở về. Vương Lâm khẽ rướn thân mình bắt lại chiến phủ.
 
Sáu chủ hồn do Thập Ức Tôn Hồn Phiên của Vương Lâm phóng thích ra giờ phút này rít gào trong không trung, phân ra thành hai trong đó bốn cái đánh về phía Liễu Mi, còn hai cái còn lại một trái một phải hướng về Kiều Phong phóng đến.
 
Sắc mặt Liễu Mi khẽ biến, có chút kiêng kị liếc mắt nhìn Tôn Hồn Phiên một cái, cắn răng, trong miệng bay ra một đạo bạch mang. Đạo bạch mang này trên không trung loáng một cái lập tức hóa thành một cái dải áo bằng tơ tằm, phía trên đó có một đồ án thêu bằng kim tuyến.
 
Dải áo bằng tơ tằm bay lên lập tức bao phủ toàn thân Liễu Mi. Bỗng nhiên nàng đột phá được một lỗ hổng khỏi vòng vây của bốn chủ hồn, cả người được dải áo màu trắng bao phủ hóa thành một luồng sáng màu trắng nhằm hướng xa xa chạy ra.
 
- Đuổi theo, giết chết!
 
Vương Lâm quát nhẹ, trong bốn chủ hồn này có bao gồm cả tàn hồn của Kỳ Lân lập tức chợt lóe lên, điên cuồng đuổi theo.
 
Kiền Phong đối mặt với sự tấn công của hai chủ hồn tiếp tục phải lùi lại. Sắc mặt của hắn khó coi, vỗ túi trữ vật lập tức trong tay xuất ra một một cái quạt màu đỏ, phun ra một ngụm tiên huyết lên cây quạt rồi mạnh mẽ vung lên.
 
Một cơn lốc lớn lập tức phá không xuất hiện, điên cuồng quét ngang mọi nơi. Cơn gió lốc này giống như chuyên dùng để khắc chế hồn phách, động tác của hai chủ hồn không khỏi bị chậm lại.
 
Vương Lâm hừ lạnh một tiếng, vỗ túi trữ vật, bốn cái vỏ kiếm có bề ngoài giống nhau như đúc lập tức thoáng hiện lên trước người.
 
Trong mắt Vương Lâm lóe lên, chỉ về phía trước lập tức bốn vỏ kiếm giống như sao băng gào thét bay đến tấn công. Bốn đạo kiếm quang từ phía trong vỏ kiếm bay ra hóa thành kiếm quang dài hơn ba thước, trong đó tỏa ra một luồng kiếm ý ngập trời.
 
- Vỡ!
 
Vương Lâm lạnh lùng quát, bốn vỏ kiếm lập tức điên cuồng gào thét tiến đến, kiếm ý ngập trời.
 
Sắc mặt Kiền Phong đại biến, cây quạt trong tay ném về phía trước, thân hình lui về phía sau chuẩn bị bỏ chạy.
 
Nhưng cây quạt kia gần như vừa mới xuất hiện bên cạnh vỏ kiếm liền lập tức bị bốn cái vỏ kiếm chém nát, tiếp tục mãnh liệt tấn công, đuổi theo không tha.
 
Hai chủ hồn đã không có cây quạt cản trở nữa lập tức tốc độ trở nên cực nhanh, trong nháy mắt đuổi theo Kiền Phong. Ầm một cái, thân hình Kiền Phong run lên, nguyên thần chấn động ầm ầm suýt nữa bay ra khỏi cơ thể. Cũng may tại thời điểm nguy kịch này Chu Tước huyền trận lập tức mở ra, lúc này mới chặn được sự tấn công của hai chủ hồn.
 
Sắc mặt Kiền Phong trở nên khó coi, lùi mạnh về phía sau đồng thời quát:
 

- Tằng Ngưu, ngươi đừng bức ta quá đáng!
 
Hắn thét to một tiếng, há mồm phun ra một đạo thanh quang, thanh quang này chợt lóe hóa thành một khối gỗ xanh.
 
Phía trên khối gỗ xanh tản mát ra khí tức quỷ dị, đón gió thổi đến lập tức phóng to ra, cuối cùng không ngờ hóa thành thanh gỗ lớn dài khoảng mười trượng.
 
- Khắc!
 
Sắc mặt Kiền Phong tái nhợt quát lên.
 
Tấm gỗ xanh lập tức chấn động xuất hiện các các mảnh nhỏ vỡ vụn rớt xuống. Gần như trong nháy mắt giống như có bàn tay vô hình điêu khắc, trong nháy mắt phía trên thanh gỗ xanh xuất hiện một thân ảnh, bộ dáng thân ảnh này rõ ràng chính là Vương Lâm.
 
- Diệt!
 
Kiền Phong lần thứ hai quát lên, lúc này đây sắc mặt hắn như tro tàn, tái nhợt không chút máu, thậm chí thân mình run rẩy một cách kinh hoàng. Phần lớn thọ nguyên của hắn bị đoạt, giờ phút này đối mắt với Vương Lâm rõ ràng không đủ sức.
 
Trong nháy mắt Kiến Phong vừa nói ra chữ "Diệt", người Vương Lâm đang ở thế tiến về phía trước bỗng nhiên dừng lại một chút, sắc mặt hắn khẽ biến đổi. Một luồng lực vô hình từ thanh gỗ xanh kia tràn ra, sau đó hắn giống như nhìn thấy một đao ảnh màu xanh từ phía trong lóe ra nhằm thẳng đến đầu mình chém xuống.
 
Một bóng ma tử vong bỗng nhiên bao phủ toàn thân Vương Lâm. Kiền Phong dù sao cũng là Anh Biến trung kỳ, bản thân lại là đệ tử của Chu Tước Tử, trên người pháp bảo làm sao có thể thiếu, so với Vương Lâm chỉ sợ là nhiều hơn không ít.
 
Tấm gỗ xanh này Vương Lâm chưa bao giờ nghe nói qua. Vật ấy quỷ dị ở chỗ là làm cho người ta khó lòng phòng bị. Giờ phút này thân hình hắn muốn lùi lại phía sau nhưng phát hiện bốn phía bị một cỗ lực kỳ dị giam cầm, căn bản là không thể di động nửa điểm.
 
Mắt thấy ánh đao màu xanh lóe ra, dĩ nhiên Kiền Phong tiến lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉm tàn nhẫn.
 
Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, tâm niệm vừa động, một chủ hồn lập tức lóe ra xuất hiện ở phía trước Vương Lâm, Ầm một cái, bắt đầu tự bạo.
 
Chủ hồn tự bạo làm một khí tức ngập trời bốc lên, điên cuồng khuếch tán. Sự giam cầm bên người Vương Lâm lập tức sụp đổ, thân thể hắn lập tức lóe lên lao sang một bên trốn thanh đao đang tới bên người.
 
Mắt Kiền Phong lộ ra vẻ không cam lòng, không nói hai lời liền quay đầu bỏ chạy.
 
Vương Lâm sao có thể để hắn chạy, tay phải chụp trong hư không một cái, Thập Ức Tôn Hồn Phiên lập tức trong tay, run lên một cái, lại có một lượng lớn hồn phách gào thét bay ra.
 
- Phong!
 
Vương Lâm hét lớn một tiếng lập tức thấy tất cả các hồn phách im lặng tản ra bốn phía. Trong vòng mười dặm, hồn phách này hợp thành một vòng thật lớn đem Kiền Phong vây khốn trong đó.
 

Cùng lúc đó chiến phủ trong tay Vương Lâm quét tới, nhằm về thanh gỗ xanh kia bổ xuống. Thanh gỗ chấn động bỗng nhiên phân ra thành hai. Miệng Kiền Phong lại lần thứ hai phun ra một ngụm tiên huyết.
 
- Chết đi!
 
Vương Lâm gầm nhẹ, rìu lớn trong tay lập tức vung ra, cùng lúc đó bốn cái vỏ kiếm bên trong trở nên đen như mực, từng đợt gào thét long trời lở đất vang lên, bốn đạo kiếm ý điên cuồng hóa thành kiếm khí từ bốn hướng đông tây nam bắc nhằm về Kiền Phong với một khí thế hủy thiên diệt địa lao đến.
 
Không chỉ hoàn toàn như vậy, Thập Ức Tôn Hồn Phiên trong tay Vương Lâm run lên, hồn phiên này lập tức chấn động hóa thành loạt điểm đốm sáng tiêu tan dung hợp với hồn phách bốn phía đang tạo thành vòng vây xung quanh, lập tức một lực cầm cố từ bốn phía hồn phách truyền ra. Tại đây, trong phạm vi hồn phách bao phủ, một luồng uy áp hùng mạnh từ trên trời giáng xuống. Dưới uy áp này dù là thuấn di cũng sẽ bị một chút ảnh hưởng.
 
Ánh mắt Kiền Phong lộ ra sự hoảng loạn, hắn giận dữ hét lên:
 
- Tằng Ngưu, ta và ngươi không có đại cừu gì, không nên phải đưa ta vào chỗ chết!
 
Ánh mắt Vương Lâm như điện, nhìn chằm chằm Kiền Phong nói từng chữ một:
 
- Giết ngươi là bởi vì ta đã đáp ứng Hồng Điệp rồi.
 
Kiền Phong điên cuồng cười rộ lên, quát:
 
- Tằng Ngưu, ngươi nếu không có Thập Ức Tôn Hồn Phiên thì ta giết ngươi dễ như trở bàn tay. Đây là ngươi ép ta, hôm nay mặc dù ta phải bỏ mạng cũng phải đem Thập Ức Tôn Hồn Phiên của ngươi phế bỏ.
 
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra tia lạnh lẽo, hạ giọng nói:
 
- Nhận lấy cái chết!
 
Đông nam tây bắc từ bốn phương hướng, bốn đạo kiếm khí phá không kinh thiên bay đến, mục tiêu đúng là Kiền Phong. Khí tức hùng mạnh của bốn đạo kiếm khí phải coi như là phá toái hư không.
 
Sắc mặt Kiền Phong dữ tợn, hít sâu, Chu Tước huyền trận toàn lực thi triển. Ở xung quanh thân thể một quầng sáng màu đỏ dày đặc thoáng xuất hiện.
 
Cùng lúc đó hắn vỗ túi trữ vật, trân trọng lấy ra một vật.
 
Đây là một thanh thiết kiếm!
 
Một thanh vết hoen rỉ dày đặc, giống như thiết kiếm ở phàm trần.
 
Phía trên này chính xác có nhiều điểm chấm đỏ tản mát ra mùi vị máu tanh nồng đậm. Hiển nhiên các điểm chấm đỏ này là bởi vì nhiễm tiên huyết dung nhập mà thành!
 
- Vật này là của lão tổ Kiền gia, một đời Chu Tước Tử bí mật lưu lại, kể cả là các đời Chu Tước Tử sau này cũng không biết được. Tằng Ngưu, ta có Chu Tước huyền trận, ngươi phá không được trận này thì không thể giết được ta. Hiện tại ta có thanh kiếm này, cũng có thể là giết chết ngươi!
 
Kiền Phong nói xong, thiết kiếm trong tay hắn vung lên. Trên thiết kiếm toát ra một cỗ khí tức tạo cho người ta cảm giác giống như một pho tượng thần linh thời viễn cổ. Thanh thiết kiếm vừa mới xuất hiện lập tức làm cho hai người Chu Tước và Vân Tước đang đứng ở cách đó rất xa cũng cảm thấy chấn động.
 
Ánh mắt Vương Lâm như điện, nhìn chằm chằm vào thanh thiết kiếm. Nói thật, hắn chỉ nhìn về phía những vết rỉ sét trên cây thiết kiếm mà thôi.
 
"Trên thân kiếm còn có vài giọt máu khô, trong máu có một loại khí tức rất quen thuộc…Máu của Cổ Thần! Đây mới thật sự là máu của Cổ Thần, loại máu hỗn tạp của Cự Ma Tộc không thể so sánh được!" - Vương Lâm hít một hơi thật sâu. Hắn nhìn chằm chằm vào những vết rỉ sét trên thân kiếm, hai mắt lóe ra những tia sáng rực rỡ.
 
-Không đúng! Cổ thần sao có thể bị vật tầm thường như vậy đả thương được? Cây kiếm này có dính máu Cổ Thần, chắc chắn không phải là vật bình thường! - Ánh mắt Vương Lâm lập tức trở nên ngưng trọng. Lúc này hắn đang nhìn về phía thanh kiếm.