Tiên Nghịch

Chương 408: Tào Nhất Đấu

Hư ảnh kia đối với thần thức quả là phát hiện rất nhạy bén, lập tức cảm thấy được trong thần thức của Vương Lâm có một chút lạnh lùng, thân mình run lên, vội vàng nói luyến thoắng:
 
- Tiền bối bớt giận, bớt giận. Nếu ở Thiên Vận Tinh điều dưỡng, giá phải trả rất cao. Vãn bối không thể trả nổi một lượng lớn tiên ngọc như vậy nên mới phải tìm cách rẻ hơn, đến Chu Tước Tinh điều dưỡng. Tuy thời gian đoạt xá có lâu hơn một chút, nhưng đối với vãn bối đây là sự lựa chọn tốt nhất.
 
- Ngươi tên là gì?
 
Vương Lâm hỏi.
 
- Vãn bối là Tào Nhất Đấu.
 
Hư ảnh kia lập tức trả lời, dáng vẻ rất thành thực, làm Vương Lâm nghĩ tới Hứa Lập Quốc năm đó.
 
- Tào Nhất Đấu… … Vương Lâm ánh mắt lóe lên, thần thức khẽ động, hóa thành một bàn tay to hướng về đối phương chụp tới.
 
Tào Nhất Đấu hoảng hốt, thân mình lập tức từ chỗ Lý Thanh Bình đang ngồi tĩnh tọa bay ra, mau chóng lui ra sau để né tránh, trong miệng hét to:
 
- Tiền bối, những câu vãn bối nói là thật, là sự thật mà.
 
Hắn cùng với Lý Thanh Bình có một mối liên hệ kỳ lạ. Ngay khi Tào Nhất Đấu kinh hãi, Lý Thanh Bình lập tức bừng tỉnh, mở hai mắt, trong mắt lộ ra tinh quang, quát to:
 
- Ai!
 
Trong hang động hư không bỗng gợn sóng, Vương Lâm từ trong đó đi ra. Hắn vừa xuất hiện liền lạnh lùng liếc mắt nhìn Lý Thanh Bình một cái. Cái liếc mắt này lập tức làm cho Lý Thanh Bình run lên, toàn thân toát mồ hồi lạnh, trong lòng thầm kêu khổ. Một cái liếc mắt này của đối phương giống như một thanh kiếm sắc trực tiếp xuyên thấu thân thể mình, thậm chí ngay cả Nguyên Anh cũng đều đông cứng lại, toàn thân từ trong ra ngoài lập tức như một tảng băng lạnh, như thể trong mắt đối phương, bản thân như hoàn toàn trần trụi, trở nên trong suốt, không còn ẩn chứa bí mật gì đáng nói.
 
- Ngươi, câm miệng!
 
Vương Lâm lãnh đạm nói, sau đó ánh mắt nhìn về phía hư ảnh Tào Nhất Đấu đang co rút ở góc hang động. Lý Thanh Bình lập tức hít sâu, thân mình không dám có một cử động nhỏ, mồ hôi trên trán chảy ra. Cảm giác Vương Lâm gây ra cho hắn, cho dù năm đó hắn ở trong tổng bộ gặp những tiền bối Hóa Thần Kỳ cũng không có chút nào bì kịp được người đang ở trước mắt.
 
- Anh Biến! Nhất định là Anh Biến lão quái! Anh Biến lão quái đến chỗ của ta làm gì… Lý Thanh Bình trong lòng kinh hoàng, chua xót nghĩ.
 
Vương Lâm cách không chụp một cái, nguyên thần Tào Nhất Đấu lập tức từ trong góc bị bắt trở lại. Tào Nhất Đấu ánh mắt vô cùng kinh hoàng, thét to:

 
- Tiền bối, ta hiện giờ là khách của Thi Âm Tông. Nếu ngươi bắt ta để luyện chế pháp bảo, Thi Âm Tông nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!
 
Vương Lâm khóe miệng cười lạnh, bình thản nói:
 
- Ai nói ta muốn đem ngươi đi luyện chế pháp bảo, ngươi vẫn còn chưa đáng!
 
Tào Nhất Đấu ngẩn ra, trong lòng thầm nhủ đối phương là Anh Biến lão quái, một Hóa Thần tu sĩ như mình thật sự không đáng để đối phương đến gây khó dễ, nếu như đối phương muốn bắt Hóa Thần nguyên thần thì cũng rất dễ dàng, không có khả năng người này đến là để bắt mình.
 
- Tiền bối, ngươi… Ngài cần ta làm chuyện gì?
 
Tào Nhất Đấu cố nén nỗi sợ trong lòng, cẩn thận hỏi.
 
- Ngươi làm nô bộc của ta một trăm năm, trăm năm sau ta sẽ cho ngươi một thân thể Anh Biến Kỳ! Ngươi đồng ý không?
 
Giọng điệu Vương Lâm không có chút cuồng vọng, nhẹ nhàng nói. Tào Nhất Đấu ngẩn ra, thân thể Anh Biến Kỳ là thứ từ trước tới giờ hắn không bao giờ nghĩ là sẽ có được, nếu hắn có được thân thể Anh Biến Kỳ thì việc nâng cao bản lãnh đạt tới Anh Biến Kỳ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Cho dù bản lãnh không đến, nhưng nếu có thân thể này thì một vài thuật thần thông của hắn tất nhiên có thể phát ra uy lực hơn trước. Phải biết rằng thân thể Anh Biến kia tương đương với thân thể tiên nhân, giá cả một thân thể Anh Biến ở Thi Âm Tông là gần như không thể tưởng tượng được. Nếu hắn tự tích lũy, cho dù là tuổi thọ dồi dào cũng phải mất đến hơn ngàn năm may ra có thể miễn cưỡng mua được.
 
Hắn gần như không chút do dự, lập tức cắn răng nói:
 
- Tiền bối, trong vòng trăm năm tiền bối phải đảm bảo là ta sẽ không chết!
 
- Chỉ cần ta không chết thì ngươi cũng không chết!
 
Vương Lâm bình thản nói.
 
- Được. Tào Nhất Đấu bái kiến chủ nhân!
 
Tào Nhất Đấu lập tức cung kính nói. Hắn đang liều mạng, một Anh Biến lão quái hẳn là sẽ không lừa gạt mình, hắn biết rõ đề nghị của đối phương hấp dẫn như vậy, nhất định là có ý đồ rất lớn. Nhưng phú quý không dễ tìm, vì thân thể Anh Biến, hắn quyết định liều một phen.
 
- Tốt lắm, ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi làm những việc nguy hiểm, ta chỉ cần những hiểu biết của ngươi về Thiên Vận Tinh thôi. Ngươi có biết rõ về Thiên Vận Tinh không?
 

Trước khi Vương Lâm nói mấy lời này, tay phải vung lên một cái. Lập tức Lý Thanh Bình thân mình xiêu vẹo, ngã xuống đất hôn mê. Vương Lâm không muốn cho người khác biết mình đang định đi Thiên Vận Tinh, đối với việc này hắn luôn cẩn thận.
 
- Thiên Vận Tinh? Chủ nhân, ta lớn lên ở Thiên Vận Tinh. Thiên Vận Tinh tuy lớn nhưng ta lại rất tinh tường. Chủ nhân, chẳng lẽ ngươi muốn đi Thiên Vận Tinh, muốn ta làm người dẫn đường cho ngươi phải không?
 
Tào Nhất Đấu lập tức nói.
 
- Không sai, nếu đã như vậy, giao ước của ta và ngươi có thể hoàn tất!
 
Vương Lâm vỗ túi trữ vật, trong tay lập tức cầm một cây hồn phiên. Cây hồn phiên này là do chính hắn chế tác ra để thu Lý Nguyên Phong. Hồn phiên run lên một cái, không để cho Tào Nhất Đấu kia kịp phản ứng liền thu hắn vào bên trong. Sau đó thân mình Vương Lâm lóe lên, biến mất khỏi hang động. Đây không phải là lần đầu tiên hắn đến nơi này, lúc này quen thuộc đường lối, bên trong mê cung hang động rắc rối phức tạp của Thi Âm Tông hướng về nơi hắn bế quan năm đó. Hắn lóe lên đi một mạch, không có một đệ tử nào của Thi Âm Tông có thể phát hiện ra Vương Lâm, thậm chí cho dù là không ngồi tĩnh tọa cũng không hề hay biết có người đi qua bên cạnh. Cứ như vậy, không lâu sau, Vương Lâm đã tới nơi bế quan năm đó. Ở nơi đây lúc này cũng có người tu luyện, người này là một nữ tử, nữ tử này tướng mạo tầm thường nhưng trên mặt lộ ra vẻ kiên định, không ngừng hấp thụ khí âm hàn thoát ra từ những lỗ nhỏ chi chít trên những vách tường xung quanh. Vương Lâm xuất hiện trong hang động này, liếc nhìn nữ tử kia một cái, thân mình nhoáng lên hóa thành một làn khói nhẹ chui vào trong lỗ nhỏ trên vách tường. Năm đó Vương Lâm vẫn là Trúc Cơ Kỳ, ở nơi đây bế quan, thân mình không thể tiến vào trong lỗ nhỏ mà chỉ có thể dùng thần thức để dò xét. Hơn nữa còn cần phải hao phí một lượng tinh lực rất lớn đồng thời phải không ngừng uống sương sớm luyện hóa từ Thiên Nghịch Châu mới có thể đảm bảo thần thức của bản thân không ngừng gia tăng. Tìm kiếm từng chút một mới có thể miễn cưỡng tiến vào nơi ẩn núp của người khổng lồ. Giờ phút này, thân mình hắn tiến vào bên trong lỗ nhỏ, chưa thâm nhập quá sâu bỗng một tiếng hô hoán từ sâu bên trong truyền tới:
 
- Cứu ta… … Thanh âm này truyền tới tai Vương Lâm, trực tiếp xuyên thấu vào sâu bên trong linh hồn, so với tiếng hô hoán năm đó hoàn toàn giống nhau.
 
Hắn không để ý đến thanh âm này, thân mình hóa thành một làn khói nhẹ. Với bản lãnh của hắn, dễ dàng theo một lỗ nhỏ, với tốc độ cực nhanh hướng về nơi ẩn núp của người khổng lồ bay tới.
 
Ít lâu sau, Vương Lâm theo lỗ nhỏ tiến vào một hang động rất lớn và rộng rãi, trong động xung quanh phân bố chi chít những lỗ nhỏ. Vương Lâm hóa thành làn khói nhẹ chính là từ một trong những lỗ nhỏ đó tiến vào.
 
Ở chính giữa động có một cỗ quan tài rất lớn. Cỗ quan tài này nhìn bề ngoài cực kỳ bình thường, thậm chí không có hoa văn trang sức gì, nhưng từ chỗ đó tràn ra khí âm hàn vô biên.
 
Vương Lâm không hề dừng lại, thân mình khẽ động, liền chui vào bên trong quan tài. Nơi đây khí âm hàn có chút nồng đậm hóa thành từng cơn sóng ngăn cản hắn xâm nhập.
 
Cùng lúc Vương Lâm xâm nhập, phía trước dần dần xuất hiện một khối hàn khí màu lam nhạt. Khối hàn khí này ngưng tụ ở một chỗ, hình thành nên một vật trông như một cánh cửa chặn kín lối vào.
 
Khối hàn khí như thế này năm đó Vương Lâm khi tiến vào nơi này đã từng gặp qua. Năm đó hắn chỉ có thể khéo léo men theo bên cạnh chui qua. Nhưng hiện tại, khối hàn khí kia khi va chạm với Vương Lâm bỗng ầm lên một tiếng, lập tức sụp đổ, tản ra bốn phía.
 
- Cứu ta.
 
Thanh âm kia ngày càng rõ ràng, ngay khi khối hàn khí tan biến lại truyền ra.
 
Khí âm hàn này với tu vi của Vương Lâm năm đó không thể chịu đựng được, chỉ cần sơ ý là sẽ bị khí âm hàn nhập vào cơ thể, toàn thân đông cứng. Nhưng hiện tại hắn lại rất thành thạo, một đường lao tới, thế như chẻ tre, trong chớp mắt đã phá tan được đám khí âm hàn ngưng kết thành cánh cửa.
 
Chỉ thấy ở chỗ sâu nhất của nơi này, Vương Lâm đã phá tan cánh cửa hàn khí cuối cùng, xuất hiện ở bên trong.
 
Đây quả thật là một hang động khổng lồ vô cùng rộng rãi. Theo Vương Lâm phân tích, nơi đây so với bình nguyên lớn phía trên Thi Âm Tông không hơn kém nhau là mấy.
 
Ở vị trí trung tâm có một đám sương trắng rất lớn. Từ trong đám sương này tràn âm hàn nồng đậm, gần như chiếm ba phần tư toàn bộ hang động.
 
Thân ảnh Vương Lâm xuất hiện ở một bên. Hai mắt hắn lóe lên những tia sáng rực, nhìn chằm chằm đám sương trắng kia.
 
Bên trong thi thoảng lại lóe ra u quang, một dải dây leo màu tím ở trong đám sương trắng thấp thoáng quay cuồng, theo sự chuyển động của dây leo này, đám sương trắng ngày càng nồng đậm.