Vương Lâm nhìn chằm chằm Nghịch Thiên châu, trên mặt lộ rõ vẻ đăm chiêu. Đúng lúc này, bỗng nhiên trên Nghịch Thiên châu lóe ra một đạo thanh quang, ban đầu còn mỏng manh, nhưng lập tức liền sáng ngời hẳn lên.
Ngay sau đó, lá cây vừa mới tràn ở mi tâm Vương Lâm lập tức run rẩy, không ngờ cứ thế chui ra từ trán của Vương Lâm, bị ngay Nghịch Thiên châu hút vào trong, biến mất không thấy.
Lá cây vừa biến mất, hai mắt của Vương Lâm lập tức tỉnh táo lại. Hắn ngạc nhiên, trong lòng vui mừng, lập tức tay phải điểm ở phía trên Nghịch Thiên châu, hạt châu biến mất. Sau đó Vương Lâm toàn lực điều khiển la bàn, bay đi rất nhanh .
Hắn biết thời gian cấp bách, không còn thời gian để lấy Nghịch Thiên châu tiếp tục hấp thu thực vật. Lúc này nếu hạt châu có thể hấp thu lá cây, sẽ có phương pháp giải quyết phù khôi, hắn không hề lo lắng nữa mà tăng tốc nhanh nhất để bỏ chạy.
Lão già lưng gù nhìn thấy bóng dáng Vương Lâm vừa xuất hiện, thoáng cái đã biến mất. Sắc mặt lão âm trầm, chau mày nhìn ra xa.
"Không ngờ trên người tiểu bối này lại nhiều pháp bảo như vậy, có thể hóa giải được loại phù này!" Vừa rồi, trong nháy mắt lá cây bị Nghịch Thiên châu hấp thu, lão già lập tức cảm giác thấy có điều khác thường, nội tâm lập tức chấn động.
Người này, tất cần phải luyện thành phù khôi! Trong mắt Lão già thoáng hiện một tia sắc bén lạnh lẽo, lại đuổi theo.
Vương Lâm trong lòng vui sướng, sờ sờ mi tâm, ngồi trên Tinh La Bàn, tự nghĩ nói:" Không ngờ rằng, trong họa lại có phúc. Thủy, hỏa, thổ, ba thuộc tính trên Nghịch Thiên châu đều đã viên mãn, chỉ có thuộc tính kim hoàn toàn chưa có tí nào, thuộc tính mộc đạt tới một nửa. Lần này hóa giải thực vật kỳ dị trong cơ thể, không biết thuộc tính mộc có viên mãn hay không!"
Thời gian trôi qua, Vương Lâm cũng đã quên mất thời gian trôi, mỗi ngày đều điên cuồng thúc dục Tinh La Bàn, không ngừng bỏ chạy.
Trong túi trữ vật, đan dược đã hao mất hơn một nửa, chỉ còn lại có vài bình, nhưng cảm giác nguy hiểm phía sau vẫn thủy chung không tiêu tan.
Tuy nhiên khiến Vương Lâm thoáng vui mừng chính là tốc độ của lão già lưng gù ngày càng chậm. Nếu cứ thế này, Vương Lâm tin là không còn bao lâu nữa, hắn sẽ loại bỏ được đối phương.
"Đan dược mặc dù dùng hết hoàn toàn, nhưng đã có cực phẩm linh thạch. Có vật ấy, ta có thể gắng gượng đến lúc lão thất phu kiệt sức!" Vương Lâm nhìn lại phía sau, khóe miệng cười lạnh.
"Lão thất phu này cứ tưởng rằng ta không biết là trên Tinh La Bàn này còn có thần thông na di!" Vương Lâm sờ sờ Tinh La Bàn, Vương Lâm cực kỳ yêu thích nó.
Lão già gù mặt mày nhăn nhó, lão đã truy đuổi Vương Lâm nhiều tháng nay, vậy mà tốc độ của tiểu bối phía trước càng lúc càng nhanh. Có lúc lão cũng đã đuổi gần kịp nhưng pháp bảo của tiểu bối đó đột nhiên phát ra bạch quang (ánh sáng trắng), không ngờ có thể thuấn di bay đi.
Điều này làm cho lão khiếp sợ, nhiều lúc cũng phẫn nộ. Lão đường đường là Thất Diệp Thuật Chú Sư, không ngờ đuổi không kịp một tiểu bối, điều này với lão mà nói, là một sự sỉ nhục.
Chẳng qua, lão không phải là tu sĩ, toàn bộ tu vi đều là dựa vào ký hiệu trên người. Lão chẳng thể nghĩ tới, tiểu bối kia có thể liên tục duy trì được tốc độ qua bốn tháng.
Lão già gù ánh mắt chớp động, trầm mặc một chút, trong cơ thể ký hiệu lực đã tiêu hao rất nhiều, không còn khả năng tiếp tục truy kích nữa. Quan trọng nhất là trong lòng lão có chút dao động, không biết tiểu bối kia còn có bao nhiêu pháp bảo chưa xuất ra, bao nhiêu đan dược có thể sử dụng.
Trầm ngâm một lát, ánh mắt lão già gù lộ ra vẻ không cam lòng. Lão thầm than một tiếng, không truy kích nữa, đành xoay người rời khỏi.
Vương Lâm đang bay, đột nhiên cảm nhận thấy phía sau không còn nguy hiểm. Hắn dừng Tinh La Bàn lại một chút. Vương Lâm quay đầu lại phía sau quan sát, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.
"Không đuổi theo?" Vương Lâm ánh mắt chớp động, trầm ngâm một chút, xác định đối phương không còn đuổi theo, hay là có âm mưu khác. Vương Lâm thầm than một tiếng, nếu như đối phương chỉ có tu vi Hóa Thần hậu kỳ, vậy thì dù bị truy kích chật vật, nhưng khi phát hiện không bị truy đuổi nữa, hắn cũng sẽ quay lại phản kích một lần.
Nhưng Lão già gù đó tương đương với Anh Biến tu sĩ, nên hắn phải rất cẩn thận.
Vương Lâm trầm mặc một chút, hừ nhẹ một tiếng, Tinh La Bàn không tiến mà không lùi lại.
Lão già không nói không rằng, nhìn hành động của Vương Lâm, sắc mặt trầm xuống, do dự một lúc, như không để ý đến.
Một lúc lâu, lão già gù mặt càng nhăn nhó. Vương Lâm luôn giữ khỏng cách nhất định, theo sau lão. Lão đã không chú ý đến bỗng quay đầu lại, quát lớn:
-Thật là không coi sống chết ra gì.
Rồi thân hình lão hóa thành sao băng đuổi theo về phía Vương Lâm.
Vương Lâm cười ha hả, Tinh La Bàn lập tức di chuyển rồi biến mất trong hư vô.
Truy kích đã nhiều ngày, lão già không thể tiếp tục truy đuổi. Ký hiệu lực đã càng ngày càng yếu. Lão hừ nhẹ một tiếng, quay đầu lại bay về phía lối ra.
Vương Lâm lập tức dừng lại, ánh mắt chớp động trầm ngâm, tiếp tục trở lại quấy rầy.
Lão già gù không để ý tới Vương Lâm, ngoảnh mặt làm ngơ, bay đi.
Qua đó Vương Lâm biết rằng Lão già gù không phải dùng kế, mà thực sự không thể tiếp tục truy kích. Từ đó, hàn quang trong mắt Vương Lâm càng mạnh.
Khi cách lão già một khoảng nhất định, hắn vỗ túi trữ vật, lập tức tay cầm kiếm tiên, chân giẫm lên la bàn, không nói hai lời, kiếm tiên trong tay lập tức chém một đạo về phía trước.
Sau khi chém liên tiếp ba đạo, Vương Lâm mới bay nhanh rời đi.
Ba đạo kiếm quang rít lên ba tiếng, kiếm quang biến mất trong chớp mắt. Lão già gù sắc mặt trầm xuống, liền dừng lại, tránh được lưỡi kiếm của Vương Lâm. Lão nhìn chằm chằm về phía hư vô, nơi Vương Lâm ẩn nấp, quát lớn:
- Tiểu bối, lần này lão phu tha cho ngươi, cút ngay cho ta. Nếu còn đi theo, đừng trách sao ta lấy mạng ngươi!
Nói xong, lão già không hề để ý tới Vương Lâm, bước nhanh mà đi.
Vương Lâm cười lạnh, chẳng những không lùi, ngược lại cứ tiếp cận quấy rầy. Một tháng sau, lão già gù cực kì bực bội trong lòng. Lão hận là không thể lập tức đuổi kịp tên tiểu bối mà xé xác ra thành đôi.
Nhưng một khi lão đuổi theo, Vương Lâm liền bỏ chạy. Chỉ khi nào lão dừng lại, đối phương lại theo tới quấy rầy. Tuy nói kiếm quang này thương tổn lão không nhiều, nhưng cứ chọc tức lão mãi, cũng làm tâm tình của lão càng thêm tồi tệ.
- Vương Lâm, ngươi sẽ không có kết thúc tốt đẹp đâu!
Một hôm, cuối cùng lão không chịu nổi, bèn hướng về hư vô phía sau, gầm lên. Ký hiệu trên toàn thân lão điên cuồng chớp động, một luồng uy áp hùng mạnh theo phía trên ký hiệu đó truyền ra.
Vương Lâm đang ở xa, không chút sợ hãi, cười nói:
-Tiền bối truy kích đã mấy tháng, nếu buông tha cho vãn bối chẳng phải đáng tiếc? Chi bằng cứ tiếp tục đuổi theo, trong túi của vãn bối, đan dược không còn nhiều lắm. Tiền bối nếu cứ tiếp tục, hi vọng có ngày đuổi kịp.
Hai mắt lão già gù lộ ra ánh sáng âm trầm. Lão nhìn chằm chằm hư vô xa xa, thân thể khẽ động, bỗng nhiên biến mất ở tại chỗ.
Khi xuất hiện, lão oán giận phát hiện thấy phía dưới Tinh La Bàn tỏa ra ánh sáng trắng.
Bỗng nhiên, lão biến sắc, nhanh chóng quay đầu lại, nhìn về phía lối ra. Vừa rồi Vương Lâm na di nhưng không phải bỏ chạy mà tiến tới lối ra.
- Tiền bối, vãn bối phá hủy lối ra này. Ngươi và ta, hai người từ nay về sau hãy ở lại nơi đây dạo chơi, chẳng phải là rất thích sao?
Từ phía trước, giọng nói của Vương Lâm chậm rãi truyền đến khiến lão già cảm thấy thật đáng ghét.
Lão già hét lớn một tiếng, thân mình bỗng nhiên lao ra. Lão hận Vương Lâm đến tận xương tủy. Nếu Vương Lâm không có pháp bảo kì lạ kia, lão đã sớm truy đuổi được Vương Lâm, không như bây giờ, tiến thoái lưỡng nan, đuổi không được mà bỏ đi cũng không xong.
Trong túi trữ vật của Vương Lâm, đan dược đúng là không ăn thua, tuy nhiên hắn còn có cực phẩm linh thạch. Có vật ấy, Vương Lâm tin tưởng rằng mình vẫn bình yên vô sự dưới sự truy kích của lão già.
Hắn lại múa máy kiếm tiên, đánh ra mấy đạo kiếm khí, quấy rầy đối phương.
Cuộc truy kích này, có thể nói vừa là tiêu hao chiến, vừa là tâm lí chiến.
Lão già không thể đoán ra, rốt cuộc Vương Lâm có bao nhiêu đan dược, linh thạch. Truy đuổi liên tục đã bốn tháng nay, khiến trong lòng lão hoài nghi, đan dược của đối phương vĩnh viễn dùng không hết.
Lúc đầu lão còn chưa tin, nhưng khi lão không truy kích hắn nữa, thì hắn lại quấy rầy lão, lúc này lão mới thấy đáng tin hơn. Lão nghĩ, chắc chắn trong túi của hắn còn nhiều đan dược, linh thạch. Nếu thế, lão không có cách nào để truy kích hắn được. Trừ khi pháp bảo dưới chân Vương Lâm đột nhiên hư hao.
Lão già cũng từng nghĩ tới biện pháp công kích Tinh La Bàn, nhưng chẳng những Vương Lâm tăng tốc rất nhanh, hơn nữa cực kỳ cẩn thận, chỉ cần đạt khoảng cách nhất định là lập tức na di ngay, lão già thủy chung đều không tìm được cơ hội ra tay.
Giờ phút này, Vương Lâm thay đổi phương hướng, lại bắt đầu truy kích. Chẳng qua so với việc lần trước truy kích, lần này không phải Vương Lâm khó chịu, mà là lão già kia.
Mấy tháng sau, Vương Lâm đã dùng hết đan dược, hiện tại hắn dựa vào cực phẩm linh thạch để khôi phục linh lực.
Càng truy kích, lão già càng nóng vội, số lần lão già ra tay càng lúc càng nhiều lần hơn, nhưng cứ đối mặt với Tinh La Bàn của Vương Lâm, lão gần như đều thất bại.
Lão già gù tin rằng, chỉ cần một lần đánh trúng Vương Lâm, thì có thể làm tên tiểu tử đáng ghét bị thương, nếu không thì đánh trúng bảo pháp, cũng có thể làm nó mất tác dụng. Lúc đó, lão sẽ mặc sức giết hắn.
Đáng tiếc, Vương Lâm điều khiển Tinh La Bàn đã suốt tám tháng nay, vận dụng cực chuẩn, cực kỳ linh hoạt hơn.
Lúc này, Vương Lâm xuất ra bốn khối cực phẩm tinh thạch, để vào bên trong bốn chỗ hổng trên Tinh La Bàn. Sau khi hoàn toàn lấy tinh thạch thúc dục la bàn, trừ việc dùng một tia thần niệm điều khiển la bàn, đại bộ phận tinh lực của hắn đều đặt ở các loại pháp bảo nhằm công kích lên người lão già gù.
Cấm phiên, pho tượng gỗ tuế nguyệt, hắc ấn, vài món pháp bảo, mấy thứ này đều xuất hiện trong tay Vương Lâm. Thật ra, những pháp bảo này không có hiệu quả đối với lão già gù này nhưng Vương Lâm ngày càng sử dụng thành thạo các pháp bảo đó, mức độ thuần thục càng ngày càng cao.
Dù sao, từ khi hắn tu luyện đến bây giờ, chưa bao giờ gặp được cơ hội như vậy, có thể sử dụng thoải mái bảo pháp để công kích.
Cứ mỗi lần nâng kiếm, hắn liên tục múa máy, rất điệu nghệ. Thậm chí hắn có thể thông qua hồn phách của Hứa Lập Quốc, không cần dùng tay cầm trực tiếp mà phi kiếm vẫn có thể múa may quanh thân thể trong vòng ba trượng.
Kể từ đó, uy lực của kiếm tiên tuy không gia tăng, nhưng linh hoạt hơn nhiều, tất cả đều nhờ có lão già này.
Lão già hận hắn đến tận xương tủy. Dọc đường đi, sắc mặt lão càng ngày càng u ám. Một tu sĩ nhãi ranh mà người như lão chỉ cần một ngón tay có thể giết chết, không ngờ dám trêu đùa với mình, còn truy kích lão mấy tháng liền. Đối với lão, Vương Lâm dĩ nhiên đã trở thành kẻ thù không độ trời chung, cần phải giết chết.
Một khi có cơ hội, lão sẽ không chút do dự mà xé xác Vương Lâm, không cần dùng hắn để luyện thành phù khôi nữa.
Thậm chí cả ba thanh kiếm trong túi trữ vật đều được Vương Lâm mang ra múa may. Dọc đường đi, tu vi của hắn tuy không tăng, nhưng mức độ hiểu biết đối với pháp bảo của mình đã tiến bộ hơn trước nhiều, chênh lệch có thể nói như trời với đất so với trước kia.
Lúc này, uy lực pháp bảo mà hắn dùng đã lớn hơn rất nhiều.
Cuối cùng hắn cũng chạy ra đến cửa. Vương Lâm nhìn thấy một kí hiệu rất lớn, chớp động liên tục, miệng khe không khép lại.
Vương Lâm liếc mắt qua khe nứt thấy được bên ngoài, ở nơi đó, có vô số dã nhân quay chung quanh, ánh mắt sáng ngời.
Vương Lâm hừ nhẹ một tiếng, hắn vốn không định rời khỏi nơi này. Thân mình hắn chợt lóe, nhảy lên từ phía trên Tinh La Bàn, kiếm tiên trong tay chém xuống dưới một trảm. Lập tức, ầm một tiếng, ký hiệu run lên, xuất hiện một khe nứt.
-Không!
Liên tục tám tháng liền truy kích, lại không có đan dược phục hồi, ký hiệu lực của lão già gù đã cực kỳ suy yếu, giờ thấy ký hiệu sắp sửa sụp đổ, lão lập tức hét lớn lên, trên mặt lộ ra vẻ lo sợ.
Lão thuấn di một cái, liền sắp nhảy vọt ra ngoài, cũng là lúc Vương Lâm chém tiếp một kiếm nữa, kí hiệu sụp đổ. Miệng khe nứt không gian khép lại.
Lão già thân mình run lên, ngơ ngác nhìn về phía cửa khe đang dần biến mất.
-Lão thất phu, nếu ta không thể rời khỏi đây, ngươi cũng đừng hòng thoát, tiếp tục đuổi đi!
Vương Lâm chưa dừng lại, vừa chém đứt ký hiệu, lập tức trở lại la bàn, nhanh chóng bay đi.
Giọng hắn cười to, truyền đến từ rất xa.
-Đồ điên! Ngươi là kẻ điên. Lão phu dù chết cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Lão già gù hai mắt lộ ra hồng quang, quay đầu nhanh hướng về phía Vương Lâm lại đuổi theo.
Chẳng qua, kí hiệu trên người lão cũng đã rất yếu. Đuổi theo một lúc, lão già nắm tay, ngẩng đầu rít gào một phen, bỗng nhiên khoanh chân ngồi xuống, ở mi tâm của lão, thất diệp thực vật xuất hiện, lập tức từ mi tâm chui ra, lá cây lớn dần, bao xung quanh người lão.
Dùng thất diệp bao toàn bộ thân hình, lão già hoàn toàn biến mất ở bên trong, chỉ lưu lại một thực vật rất lớn, đứng cô độc ở bên trong hư vô này.
"Hy vọng có thể nhờ vào tộc linh, mở được cửa ra!" phía trong thực vật, lão già chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Vương Lâm đứng trên Tinh La Bàn, từ rất xa thấy lão già gù hóa thành một cái cây khổng lồ. Do dự một chút, ánh mắt chớp động, hắn không quấy rối nữa, mà liền xoay người rời đi.
Dọc theo đường đi, hắn quấy rầy lão rất có chừng mực, trước tiên là phải bảo toàn tính mạng của mình, sau đó mới ra tay.
Giờ phút này, lão già gù hoàn toàn rút lui, đương nhiên là lão căm phẫn đến điên tiết. Tuy lão sức lực suy yếu, nhưng Vương Lâm biết, mình và đối phương chênh lệch nhau quá lớn, nếu không có Tinh La Bàn tăng tốc, giờ phút này chính mình đã sớm trở thành đối tượng để lão luyện thành phù khôi.
Lão là thất diệp thuật chú sư, cũng tương đương với Anh Biến tu sĩ, mặc dù đang suy yếu, cũng sẽ có thủ đoạn giết chết mình. Vương Lâm cho rằng, tự mình không thể giết chết được đối phương.
Sau khi hắn đi không lâu, đang ở giữa cây khổng lồ, lão già gù mở to hai mắt. Trong mắt lão hồng quang chợt lóe, nhẹ nhàng cảm giác chỗ Vương Lâm đang đứng, nhận thấy Vương Lâm đang phóng với tốc độ cực nhanh về phía xa. Lão hừ nhẹ một tiếng, lẩm bẩm:
- Đáng tiếc . người này làm việc cẩn thận, nếu Tinh La Bàn của hắn đến đây, nhất định ta có thể giết hắn.
Lão trầm mặc một chút, dùng tộc linh kết nối với bên ngoài.
Ở bên trong hư vô này, đáng sợ nhất là không có lối ra. Nơi này không giống bên ngoài, có thể xé mở khe nứt không gian. Nếu không thể liên hệ được với bên ngoài, nơi này sẽ giống như một mê cung, sẽ bị nhốt trong này vĩnh viễn.
Sau một lúc lâu, ánh mắt lão lộ ra vẻ lo lắng. Về phần Vương Lâm, đã sớm bị lão bỏ rơi ra khỏi đầu. Giờ phút này, lão chỉ có một ý tưởng duy nhất, chính là mau chóng lấy tộc linh để liên hệ với đồng tộc, nhờ bọn họ ở bên ngoài, giúp lão mở ra một cái khe, từ đó có thể thoát ra ngoài.
Vương Lâm đang ở trên Tinh La Bàn, bay một hồi lâu, cảm thấy phía sau không còn nguy hiểm, nhưng hắn vẫn cẩn thận, bay thêm một ngày nữa, lúc này mới chậm lại.
Bốn phía toàn một màu tối đen, ánh mắt hắn bình tĩnh, không có gì là lo lắng. Hắn khoanh chân ngồi trên la bàn, tay phải điểm tại mi tâm, lập tức hạt châu thiên nghịch bay ra.
Tiếp đó, bên trong cơ thể Vương Lâm, linh lực khẽ động. Trên thân thể hắn, lại xuất hiện hoa văn. Nhưng hoa văn dĩ nhiên không nhiều lắm, chỉ là từ cổ trở lên có lộ ra một ít.
Trong tám tháng bay trên không, hắn đã nhiều lần lấy hạt châu thiên nghịch hấp thu ký hiệu thực vật trong cơ thể, dĩ nhiên đã hấp thu hơn một nửa.
Giờ phút này hắn khẽ quát một tiếng. trên mặt lộ ra vẻ thống khổ. Dần dần, hoa văn ở cổ chậm rãi dâng lên. Cuối cùng toàn bộ hoa văn đều ngưng tụ tại mi tâm.
Thực vật kỳ dị vừa xuất hiện ở đó thì hạt châu nghịch thiên lập tức phát ra thanh quang, hấp thu lấy nó.
Hồi lâu sau, Vương Lâm mở hai mắt. Hắn thở sâu, quay đầu nhìn lại phía sau, lẩm bẩm:
- Cuối cùng cũng trừ khử tất cả ký hiệu thực vật. Chú pháp của Tiên Di Tộc quá quỷ dị. Ngày sau nếu gặp lại, phải hết sức cẩn thận.
Hắn đưa tay phải lên, cầm lấy hạt châu thiên nghịch ở trước mắt. Chỉ thấy chín phiến lá cây mở ra trên hạt châu. Chiếc lá cuối cùng cũng mở ra hơn một nửa.
Vương Lâm lộ ra sắc mặt vui mừng, hạt châu vừa chạm mi tâm, đã lập tức biến mất.
Lần này thu hoạch cũng là thật lớn, thuộc tính mộc của hạt châu thiên nghịch đã gần như viên mãn! Lúc này quan trọng nhất là nghĩ ra biện pháp rời khỏi nơi này.
Vương Lâm trầm ngâm một chút. Trước khi hắn cắt đứt đường ra ngoài của lão già gù, trong lòng hắn sớm đã tính nên mới không chút do dự, dùng kiếm phá hủy ký hiệu ở lối ra kia.
Nếu không có bên ngoài giúp đỡ, từ trong rất khó thoát ra. Tuy nhiên, Vương Lâm đã có Bản Tôn bên ngoài.
Hắn khoanh chân ngồi trên la bàn, tập trung cảm ứng Bản Tôn đang ở đâu.
Bên ngoài vùng đất Tiên Di của nước Sở, ngầm dưới đất chừng mấy nghìn dặmm có một đoàn tử quang đang lóe ra.
Giữa tử quang, có một người đàn ông, khoanh chân ngồi lạnh lùng, người này đầu tóc đỏ, trên thân, làn da thô ráp có màu đồng cổ, trên đó có những vết nứt rất nhỏ.
Ở mi tâm người này có hai điểm, thành hình âm dương, đang chậm rãi chuyển động.
Lúc này, hắn bỗng nhiên mở to hai mắt, trong mắt lộ ra sát khí. Hắn trầm ngâm một chút, thân mình vừa động, lập tức vẫn ngồi khoanh chân nhanh chóng bay lên như sấm sét, trong nháy mắt liền đi tới trên mặt đất.
Tay phải vỗ bên hông, lập tức quần áo màu đen mặc trên người. Giờ phút này, nhìn hắn như một tu sĩ bình thường, không có gì khác.
Người này giẫm chân tại chỗ, tiến vào núi rừng Tiên Di. Dưới một cây cổ thụ, tay phải hắn nắm lại, đấm rất mạnh vào hư không. Lập tức, những tiếng nứt vỡ vang lên, không gian cái khe liền xuất hiện, nó không ngừng xoay tròn, đồng thời bốn phía của nó có những mảnh vỡ vụn.
Đợi một chút, người này lại lắc lắc đầu, tiến lên phía trước.
Gần như cứ cách mười bước, hắn đều phải tung ra một quyền đánh vào hư không, dần mở ra những khe nứt không gian. Vòng đi vòng lại, dần dần hắn tăng tốc độ càng lúc càng nhanh, từng bước một hướng tới trong rừng núi Tiên Di.
Người này một mạch đi thẳng, một lúc lâu sau đã đánh ra hơn một nghìn khe nứt không gian. Khi đi tới hố sâu Tiên Di, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua. Tiếp đó, hắn xoay người, thắng hướng mà đi, cứ cách mười bước lại đánh ra một khe nứt không gian.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trên mặt hắn vẫn vẻ như thường.
Ở phía sườn bắc của núi rừng Tiên Di, mặt đất bị cỏ cây mục nát bao phủ, hắn đi ở phía trên, phát ra tiếng động sàn sạt. Đi được khoảng mười bước, hắn đang định tung ra một quyền, bỗng nhiên thần sắc thay đổi, nhìn về phía xa xa, ánh mắt lộ ra một tia khí lạnh, bóng người chợt lóe, rồi biến mất ở tại chỗ.